Thương Mai nhanh chóng đóng cửa lại, Mộ Dung Khanh cố chèn bắp chân vào: “Không cần đóng cửa, bản vương ở bên ngoài bảo vệ các ngươi.”
Thương Mai kéo Nhu Dao ra, nhìn chằm chằm hắn: “Người muốn làm gì?”
Mộ Dung Khanh lười biếng nói: “Không làm gì cả, gian phòng đó nàng có thể đi vào, bản vương cũng có thể đi vào, cũng không phải là của nàng.”
“Vậy chúng ta đi Thính Vũ Hiên.” Thương Mai kéo Nhu Dao.
“Bản vương cũng đi.”
“Thính Vũ Hiên không phải chỗ của người nhỉ?”
“Là của mẹ vợ của bản vương, ta đi thăm viếng mẹ vợ không cần nàng phê chuẩn chứ?” Mộ Dung Khanh ngang ngược nói.
Thương Mai tức giận nói: “Đủ rồi, hỏi người, người không nói, ta hỏi Nhu Dao còn không được sao? Nếu không người nói với ta, rốt cuộc Phương Nhi đã xảy ra chuyện gì?”
Nhu Dao giật mình: “Cái gì? Thương Mai ngươi nói cái gì? Phương Nhi ư?”
“Không sai, đại tỷ của ngươi.” Thương Mai nói.
Nhu Dao chửi ầm lên: “Nàng ta không phải đại tỷ của ta, nhà họ Tôn không có người này, nàng ta tốt nhất chết ở bên ngoài, đừng quay lại nữa, ta mà gặp được nàng ta cũng sẽ không tha nàng ta.”
Nói xong, nàng đẩy Thương Mai ra, chạy ra ngoài.
Thương Mai kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao Nhu Dao căm hận Phương Nhi như thế?”
Mộ Dung Khanh vẻ mặt vô tội nói: “Bản vương cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”
Thương Mai hận đến nghiến răng, nhưng lại không làm gì được hắn, nếu hắn không bằng lòng nói, thì có dao mổ cạy miệng hắn cũng sẽ không nói.
Nhưng Thương Mai chắc chắn giữa Phương Nhi và hắn nhất định đã từng xảy ra chuyện gì, nên mới bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị người nhà căm hận như vậy, chuyện này nhất định rất nghiêm trọng.
Đã không thể moi tin từ chỗ Nhu Dao, Thương Mai liền định hỏi Tiêu Thác, nhưng mà Tiêu Thác và Tô Thanh ra ngoài tìm Viên đại phu, đến nay còn chưa trở lại.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải đi thay thuốc cho Lương vương.
Lương vương đã không sốt cao nữa, nhưng vẫn còn sốt nhẹ, vết thương có nhiễm trùng, độc chưa được trừ hoàn toàn, nhưng với Thương Mai mà nói, chưa từng xuất hiện triệu chứng uốn ván, đã có thể mổ heo trả thần rồi.
Lương vương có thể hơi chuyển động cơ thể, Thương Mai kiểm tra xương cốt cho hắn, đau đến mức hắn rên hừ hừ, Ý Nhi căng thẳng ở bên cạnh nhìn xem, mở miệng nói: “Vương phi, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút…”
Thương Mai cười nói: “Đau nhức là chuyện tốt, ít nhất chứng minh thần kinh không bị hoại tử.”
Ý Nhi không hiểu, thì thầm: “Sao đau nhức lại là chuyện tốt chứ? Đau nhức không hề tốt đâu.”
Xương đùi bị đánh gãy, xương bắp đùi cũng bị gãy, Thương Mai khẽ thở dài: “Lương vương, trận đánh này cũng không biết là phúc hay là họa, ít nhất ta không cần đánh gãy chân của ngươi nữa.”
Lương vương cắn chặt hàm răng nhịn đau hỏi: “Sao nói thế?”
“Mẫu hậu ngươi đã đánh gãy đúng đoạn trước đó ngươi từng bị gãy, cho nên, chờ thương thế ngươi chuyển biến tốt đẹp thì có thể trực tiếp trị liệu.” Thương Mai nói.
Lương vương không lên tiếng, cau mày.
Thương Mai cất cao giọng: “Ngươi còn chưa định chữa trị chân của mình sao? Hay là muốn từ bỏ bản thân?”
Lương vương khẽ lắc đầu: “Không, Thương Mai, dù dùng hết tất cả các biện pháp, cũng phải chữa khỏi cho bản vương.”
“Vậy là tốt rồi.” Thương Mai thở phào nhẹ nhõm, cô thật sợ hắn cứ thế từ bỏ.
Ý Nhi nhìn Thương Mai, khẽ hỏi: “Vương phi, vậy hiện tại hắn không nguy hiểm tính mạng nữa phải không?”
Thương Mai nói: “Tiến triển không tệ, nhưng có nhiễm trùng, sợ nhất là phát sốt lại, Ý Nhi, ngươi phải chăm sóc hắn cẩn thận, có chuyện gì thì cứ gọi ta.”
“Được.” Ý Nhi vẫn không yên lòng đuổi theo hỏi: “Vậy còn có thể bị nguy hiểm hay không?”
Thương Mai nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nhíu mày, cũng không đành lòng khiến nàng lo lắng khó chịu, nói: “Chỉ cần cứ tiến triển tốt đẹp như thế này, cơ bản không có nguy hiểm.”
“Vậy là vẫn chưa chắc chắn.” Ý Nhi nói.
Lương vương nói: “Ý Nhi, ta sẽ không sao đâu.”
Ý Nhi nở nụ cười: “Tất nhiên rồi, ngươi chắc chắn không có chuyện gì.”
Thương Mai cầm băng gạc đổi ra, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem Tiêu Thác trở lại chưa.”
Lương vương gọi lại nàng, “Còn chưa tìm được Viên đại phu sao?”
“Ừm… vẫn chưa.”
Lương vương khẽ thở dài: “Biển người mênh mông, muốn tìm một người, nói nghe thì dễ?”
Thương Mai an ủi: “Yên tâm, nàng sẽ không có chuyện gì.”
Thương Mai cầm đồ vật muốn đi ra ngoài, bỗng lại nhớ tới chuyện Phương Nhi, có Lễ Thân Vương biết gì đó cũng không chừng.
Cô quay người, nhìn Lương vương: “Đúng rồi, Phương Nhi đã trở về rồi, có ai nói cho ngươi chưa?”
Lương vương thản nhiên nói: “Nàng ta trở về có nghĩa Nam Hoài vương cũng trở về.”
Nhìn dáng vẻ là biết nội tình, cô ném đồ vật ra bên ngoài, không nhìn thấy Mộ Dung Khanh, vội vàng đóng cửa lại.
“Ngươi nói ta biết, rốt cuộc Phương Nhi đã xảy ra chuyện gì? Năm đó nàng ta thích vương gia như vậy, tại sao cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi nhà?” Thương Mai hỏi.
Lương vương nói: “Ngươi không đi hỏi hoàng thúc, hỏi bản vương làm gì?”
“Hắn bận bịu, chẳng buồn nói với ta.” Thương Mai nói.
Lương vương mỉm cười: “Hắn không nói đúng không?”
“Ừ, hắn không nói, nhưng ngươi có thể nói, ngươi nói cho ta đi.”
Lương vương nói: “Không được, hắn không nói, bản vương cũng không thể nói.”
Thương Mai không khỏi nhụt chí: “Được, không nói thì thôi.”
Cô vừa định ra ngoài, Ý Nhi lại nói: “Tại sao ngươi không nói cho nàng chứ? Xem ra nàng rất muốn biết.”
Lương vương dịu dàng nói: “Đây là việc riêng của người ta, ta nói cho nàng nghe không tiện lắm.”
“Có cái gì mà quan trọng, ta cũng đã nói chuyện riêng của chúng ta với Trần nhị ca nghe rồi.” Ý Nhi nói.
“Chuyện riêng của chúng ta?” Ánh mắt Lương vương sáng lên: “Chúng ta có gì việc riêng gì sao?”
Ý Nhi nói: “Ngươi nói cho Vương phi, ta sẽ nói cho ngươi.”
Thương Mai gần như muốn hôn Ý Nhi một cái, cô gái nhỏ này có tiền đồ.
Ánh mắt cô rạng rỡ nhìn Lương vương: “Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc Ý Nhi đã nói với Trần Ninh chuyện riêng gì của các ngươi thế?”
Ý Nhi không biết Thương Mai đang khích tướng Lương vương, chỉ tưởng cô là thật tò mò, liền trực tiếp nói: “Nói chuyện chúng ta muốn thành thân.”
“Thật sa? Ngươi thật nói như vậy ư?” Lương vương hết sức vui mừng, cả người phấn chấn.
Thương Mai nhún hai vai, lời khen ngợi thật đúng là không thể tuỳ tiện nói, vừa nói đã không đáng khen rồi.
Ý Nhi nhìn Lương vương nói: “Ta đã nói xong, tới phiên ngươi.”
Lương vương làm sao có thể từ chối Ý Nhi, hơn nữa, hắn cũng biết đã Phương Nhi trở về, như vậy chuyện này cũng không gạt được, dù hắn không nói, Tiêu Thác, Tô Thanh cũng sẽ nói, nhất là Tiêu Thác, tên ngốc đó không chịu được miệng lưỡi của Hạ hồ ly.
Thế là, hắn lập tức nói chuyện năm đó nói ra.
Thì ra, năm đó Tôn Phương Nhi và Nhu Dao đều thích Mộ Dung Khanh, bắt đầu chỉ là Nhu Dao thích, bởi vì Tôn Phương Nhi là thứ nữ, trong nhà cũng không được sủng ái, có rất ít cơ hội gặp người. Trước đó nàng ta rất ít khi chạm mặt Mộ Dung Khanh, đến tận khi có một lần, Quý thái phi sinh nhật, sức khỏe Nhu Dao không tốt, Tôn phu nhân liền dẫn nàng ta đi.
Ngày ấy, thật ra Tôn Phương nhi cũng không thoải mái, nhưng nàng ta sợ sau khi nói ra, phu nhân sẽ không mang nàng ta ra ngoài nữa, nên nàng ta cố gắng chống đỡ.
Kết quả, khi đang dạo chơi vườn hoa ngắm hoa, nàng ta bỗng nhiên té xỉu, là Mộ Dung Khanh đỡ nàng, lại ấn vào huyệt nhân trung nàng ta mới cứu tỉnh, lúc ấy Mộ Dung Khanh còn để cho người ta đi tìm đại phu chữa trị cho nàng ta, cứ như vậy, nàng ta liền coi trọng Mộ Dung Khanh.
Xem như một lần nhìn thấy vương gia đẹp trai mà lỡ cả một đời.