Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 394




Hoàng thái hậu “ừ” một tiếng, không chút dấu vết quan sát Quý thái phi, thấy sắc mặt bà ta quả thực không có sự khác thường, mới nói:



“Người hợp ý thì cũng có rồi, nhưng mà, ai gia có chút do dự”



“Do dự điều gì?” Quý thái phi hỏi.



“Ài” Hoàng thái hậu khẽ thở dài: “Tráng Tráng vẫn luôn thích Tiêu Kiêu, bảo nàng gả cho nam tử khác, chắc chắn nàng sẽ không vui, ai gia không cứu nổi nàng, nhưng cũng hi vọng nàng có thể an tâm mà ra đi”



“Tiêu Kiêu đã có phu nhân, việc này cũng không còn cách nào khác, chuyện cưới hỏi này vẫn do tỷ làm chủ, cũng không thể để mặc nàng được, chuyện này nếu để truyền ra ngoài, công chúa phải mang tiếng xấu, có phải là càng tệ hơn không?”



Hoàng thái hậu nhìn bà ta: “Ngươi nói, nếu ai gia ra mặt nói chuyện với nàng ta, bồi thường rồi phong cho nàng ta phong hào gì đó, ngươi thấy có được không?”



Quý thái phi cười: “Nhưng chưa chắc nàng đã đồng ý mà, nghe nói Tiêu phu nhân cũng rất yêu đại tướng quân”



“Cứ phải thử một lần.” Hoàng thái hậu nói: “Nàng ta không đồng ý thì nghĩ tiếp, ai gia muốn làm chút chuyện cho Tráng Tráng.”



Quý thái phi cúi đầu: “Cũng tốt, cứ thử đi, nhưng chúng ta cũng đừng miễn cưỡng người ta”



“Sẽ không, dù gì cũng là đích thân ai gia chỉ hôn” Thật ra trong lòng Hoàng thái hậu rất mâu thuẫn, bà là một người vô cùng truyền thống, đương nhiên không thể để Tráng Tráng làm cô hồn dã quỷ, tiểu cô này bà thật sự rất yêu thương. Nhưng mà, bà cũng cảm động vì tình yêu giữa Tráng Tráng và Tiêu Kiêu, hai đứa trẻ này chịu quá nhiều khổ cực rồi, nếu Tráng Tráng phải gả cho người khác, kết cục này cũng quá thảm rồi.



Vì vậy, bà hi vọng có thể thuyết phục Hàn Thanh Thu, nếu nàng ta đồng ý nhường, hoàng gia sẽ bồi thường cho nàng ta. Đến lúc đó bất kể Tiêu Kiêu còn sống hay đã chết, Tráng Tráng đều sẽ vào cửa Tiêu gia.



Ý chỉ triệu Hàn Thanh Thu vào cung của Hoàng thái hậu đã được truyền đi ngay trong đêm, nàng ta đương nhiên biết là có chuyện gì.



Từ sau khi Tiêu Kiêu và Tráng Tráng xảy ra chuyện, nàng ta vẫn luôn chưa ra khỏi cửa.



Nghĩ ngợi rất nhiều ngày, rất nhiều chuyện.



Bữa tối nàng ta cũng chưa dùng, chỉ uống vài ly rượu, uống xong rồi cảm thấy dạ dày không thoải mái, bèn nằm xuống.





Nhưng nằm xuống vẫn không an tâm, lại ngôi dậy gọi: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa”



Nàng ta đến phủ công chúa, ngôi trước cửa phủ công chúa một lúc lâu cũng không đi vào.



Người gác cổng đã thông báo cho Cầm Chi và Quỳnh Hoa, hai người rất tức giận, vốn muốn ra ngoài đuổi nàng ta đi, nhưng mà, Nhu



Giao huyện chúa và Hồ Hạnh Nhi đều nói để nàng ta ngồi ở ngoài đi.



Cuối cùng, sau nửa giờ đồng hồ, người gác cổng lại đến thông báo, nói Hàn Thanh Thu không quá thích Hàn Thanh Thu này, bèn đi ra không gặp nàng ta.




“Ngươi đến đây làm gì?” Hàn nàng ta lại, hung dữ hỏi.



Hàn Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn Cầm Chi, bình tĩnh nói: “Cầm Chi, ta muốn gặp công chúa.”



“Ngươi có thể gặp công chúa, công chúa lại không thể nào gặp ngươi, đi đi” Cầm Chi lạnh lùng nói.



Hàn Thanh Thu đứng đó, cũng không rời đi, cũng không câu xin tiếp, ánh mắt rất phức tạp.



Hồ Hạnh Nhi tiến lên phía trước: “Phu nhân, bây giờ công chúa đang hôn mê, người gặp mang, nàng ta không biết gặp công chúa để làm gì, chỉ là nàng ta muốn đến thôi.



“Không có chuyện gấp.”



“Không có chuyện gấp vậy thì về đi, chắc công chúa cũng không muốn nhìn thấy người đâu, hơn nữa, tối nay Vương phi cũng sẽ đến, Vương phi không muốn nhìn thấy người ở đây đâu.” Hồ Hạnh Nhi nói.



Hàn Thanh Thu cắn môi: “Ta chỉ muốn gặp công chúa mà thôi, muốn nói với người vài câu.”



“Công muốn làm gì nữa? Ngươi đi đi, đừng chọc giận ta” Quỳnh Hoa bước đến, căm hận nhìn nàng ta.




Hàn Thanh Thu cũng không rời đi, đứng nguyên ở đó.



Hồ Hạnh Nhi thấy vậy, bèn nói: “Đi đi, để nàng ta đi gặp, nghe xem nàng ta nói gì, nếu nói những lời bất kích, đuổi ra là được rồi.”



Nhu Giao cũng nói: “Đúng vậy, để nàng ta vào đi”



Cầm Chi và Quỳnh Hoa nghe hai người nói vậy, hôn mê, nhưng vẫn có thể nghe thấy những lời chúng ta nói, nếu ngươi dám nói lời nào kích thích người, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, cho dù bây giờ ngươi là phu nhân đại tướng quân, ta có mất cái mạng này cũng phải giết ngươi.”



Cơ thể Hàn Thanh Thu run rẩy, sắc mặt có chút tái xanh, nàng ta nhìn Cầm Chi: “Ngươi vẫn đối xử tốt với công chúa như xưa.”



“Đó là bởi không giống ngươi, đối với ngươi mà nói, chỉ một lòng muốn làm phu nhân, muốn làm chủ tử, nếu thật sự có cái mệnh này, đã không cần phải tâm cơ tranh đoạt rồi, nên là của ngươi thì ông trời chắc chắn sẽ cho ngươi, không phải của ngươi, có được rồi cũng sẽ mất đi thôi, Hàn Thanh Thu, nể tình cũ của chúng ta ngày xưa, ta khuyên ngươi một câu, học cách cảm ơn ngày hôm nay đâu.”Cầm Chi lạnh lùng nói.



Trong lòng Hàn Thanh Thu đau đớn như bị thứ gì đó cắn xé vậy, ngẩng đầu lên đôi mắt đã ẩm ướt, nàng ta cố gắng không chớp mắt, không để nước mắt rơi xuống, đi theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa vào trong.



Tráng Tráng nằm trên giường, trên người vẫn là bộ giá y kia, Cầm Chi không thay cho nàng, nàng ta nói, nếu công chúa chọn mặc bộ giá y này rời đi, vậy cứ để nàng mặc mãi đi, lúc nàng sống chưa thể làm tân nương của Tiêu Kiêu, chết rồi, cũng mong nàng có thể làm được.



Hàn kim đâm, nàng ta biết bộ giá y này không phải bộ mà Tiêu Kiêu sai người đi làm, y đó đi rồi, hắn chán ghét nói với nàng ta, bộ giá y đó không phải dành cho nàng ta, bị nàng ta làm bẩn rồi, cũng không cần thiết phải giữ lại.



Sau đó nàng ta có sai người làm lại một bộ, là giả, nhưng nàng ta đã giữ lại.




Nàng ta đứng bên giường, nhìn dung nhan gầy gò của công chúa, chuyện cũ lần lượt lướt qua trong đầu, nàng ta có rất nhiều lời muốn buồn bã rời đi, một câu cũng không nói.



Cầm Chi nhìn nàng ta rời đi, nói: “Khó hiểu, nói là có lời muốn nói với công chúa, gặp được công chúa rồi lại không nói gì”



Quỳnh Hoa nói: “Không phải nàng ta áy náy đó chứ? Đổi tính rồi à?”



“Nàng ta đổi tính sao? Hừ, đánh chết ta cũng không tin.” Cầm Chi khinh thường nói.




Chuyện Hàn Thanh Thu đến đây, sau đó Thương Mai cũng đã biết, nghe nghĩ một lúc, nói:



“Ta đi tìm Hàn Thanh Thu.”



“Ngươi muốn nói gì với nàng ta?” Hồ Hạnh Nhi hỏi.



“Ban nãy Tôn công công có đi thăm Lương Vương, nói ngày mai Hoàng thái hậu triệu kiến nàng ta, chắc là hi vọng nàng ta có thể nhường lại, rời khỏi Tiêu gia.”



“Nhưng bây giờ Tiêu Kiêu còn chưa rõ sống chết, cũng không thể nào hưu nàng ta được.”



“Nàng ta có thể xin hòa ly, hôn sự giữa bọn cho phép hòa ly rồi đến Hàn Sơn cho người giữ tay Tiêu Kiêu ấn dấu là được, cũng không ai truy cứu chuyện này.” Nhu Giao huyện chúa nói.



“Nhưng mà, nàng ta bằng lòng sao?” Cầm Chi hỏi.



“Thế nên, ta muốn chân thành nói chuyện với nàng ta.” Thương Mai nói.



“Nếu nàng ta không nghe thì sao?” Hồ Hạnh Nhi hỏi.



Thương Mai cười nhạt: “Nếu nàng ta không nghe, thì tùy nàng ta, chẳng lễ ta còn có nếu cô đã đi tìm Hàn Thanh Thu, chắc chắn sẽ không chỉ khuyên bảo đơn giản như vậy, nhất định là còn thủ đoạn nào đó nữa.



“Ài, giết nàng ta là xong rồi!” Quỳnh Hoa tức giận nói.



“Vậy thì không được!” Nhu Giao vội nói: “Giết nàng ta, nàng ta mãi mãi sẽ là đại phu nhân của Tiêu gia.”



Thương Mai chỉ cười không nói.



Hồ Hạnh Nhi nhìn sắc mặt khác thường của Thương Mai, hỏi: “Ngươi nghĩ Nhi nhìn cô, cảm thấy mục đích cô đi tìm Hàn Thanh Thu tối nay không chỉ để hỏi nàng ta có bằng lòng hay không.