Sau khi Mộ Dung Khanh xuất cung, nghe thấy tin tốt mà Thương Mai nói, cũng trở nên vui mừng, hai người đều không thảo luận chuyện trong cung, chỉ quan tâm chuyện trước mắt.
Trước mắt chỉ cần tìm được Viên đại phu, Tráng Tráng sẽ có hi vọng.
Lưu Nguyệt nhìn mọi người bận rộn, trong lòng cũng thấp thỏm, bà ta cảm thấy bản thân nói ra Viên đại phu đã cho bọn họ hi vọng, cuối cùng nếu như không tìm được Viên đại phu, vậy thì khó chịu biết chừng nào chứ.
Nhưng bà ta cũng không thể ở lại Lương Vương phủ, mà bị Tống Đoan Dương đưa đi, Tống Đoan Dương nói phải đưa bà ta về trạm dịch ở tạm.
Tiêu Thác muốn níu kéo, nhưng lại bị Tống Đoan Dương trừng mắt, hắn lập tức ngậm miệng lại, rồi mới nuốt ngụm nước miếng: “Đi thong thả!”
Trần Loan Loan thấy mọi người đều yên tĩnh, bèn nói với Thương Mai: “Nếu công chúa có thể được cứu sống, vậy ta cũng có chuyện cần tuyên bố.”
Thương Mai nhìn nàng: “Ngươi cần tuyên bố chuyện gì?”
Lona Loan hít sâu một hơi, sắc mặt ửng hồng, lại không thể che giấu sự vui mừng trên mặt: “Tiêu Thác muốn thành thân với ta.”
Thương Mai nhàn nhạt nhìn Tiêu Thác: “Bọn ta biết rồi.”
Loan Loan ngơ ra: “Biết rồi? Sao mọi người lại biết được?”
“Tiêu Thác nói đó.” Thương Mai nói.
Loan Loan nhìn Tiêu Thác: “Ngươi nói từ lúc nào vậy?”
“Lúc chúng ta đến chưa bao lâu ta đã nói rồi, thông báo cho từng người một rồi.” Tiêu Thác nói.
Loan Loan nghiến răng nói: “Sao ngươi lại thông báo như vậy với mọi người? Không thể đợi lúc mọi người cùng tập trung lại rồi hãy công khai sao?”
“Có khác nhau sao?” Tiêu Thác không hiểu nhìn nàng, thấy dáng vẻ hung dữ của nàng, hắn nhíu mày: “Nàng làm sao vậy? Vẻ mặt gì đây? Muốn ăn ta à?”
Loan Loan tức giận: “Không phải ta đang hung dữ với chàng, chỉ là ta cảm thấy, chuyện lớn như vậy, chúng ta nên tìm một cơ hội công khai, chứ không phải là gặp ai thì nói với người đó ”
“Có khác nhau sao?” Tiêu Thác vẫn hỏi lại câu đó: “Nữ nhân đúng là lắm chuyện thật.”
Loan Loan nghĩ một lúc, quả thực cũng không có gì khác, dù sao mọi người đều vui mừng cho nàng, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy chuyện này cần hai người ở chung với nhau, sắc mặt ngại ngùng công bố với mọi người, sau đó nhận được sự chúc phúc của mọi người.
“Tiêu Thác, sau này chàng có thể biết lãng mạn hơn một chút không?” Loan Loan hỏi.
Tiêu Thác kêu lên một tiếng, lập tức giận dữ nói: “Còn chưa qua cửa mà đã kén đông kén tây rồi? Còn chê nữa là ta sẽ lập tức đến nhà nàng mang dừa về đấy.”
Loan Loan lập tức bật cười: “Không phải đang đùa sao? Lấy dừa gì chứ, thật là, đô đã vào nhà chúng ta rồi, chúng ta sẽ không trả lại đâu, đồ đã ra khỏi nhà, nhà chúng ta cũng không nhận trả lại đâu.”
Thương Mai nghe thấy dừa, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thác: “Đó là dừa cầu hôn của Lương Vương cho Ý Nhi, ngươi trộm đi rồi?”
Tiêu Thác khẽ kêu một tiếng, ngại ngùng nói: “Việc này… việc này chủ yếu là tối muộn rồi không tìm thấy dừa, thấy kiểu gì cũng lãng phí rồi, bèn mượn dùng một chút, ngày mai ta sẽ mua trả huynh ấy bốn quả.”
“Sao còn phải mang dừa? Trường hợp này chắc không thể nào mang dừa đi trước đó được chứ?” Nghiêm Vinh bước đến, khó hiểu nói chen vào.
Loan Loan lập tức trở nên cảnh giác: “Chàng nói với mọi người như nào vậy?”
Tiêu Thác thay đổi sắc mặt, giọng nói rõ ràng có chút yếu thế: “Thì nói thật thôi, sự thật như nào thì nói như thế?”
“Vậy sự thật mà chàng nói với mọi người là cái gì?” Lúc này Loan Loan nhướng mày lên.
Mọi người nhìn Tiêu Thác, không nói gì, xem ra, sự thật mà Tiêu Thác nói không phải là sự thật.
“Thương Mai, tỷ nói đi” Loan Loan quay sang hỏi Thương Mai.
Thương Mai xua tay: “Ta quên rồi.”
“Nghiêm Vinh nói đi.”
Nghiêm Vinh cũng lắc đầu: “Ta cũng quên rồi.”
Loan Loan giậm chân, quay sang nhìn Mộ Dung Khanh, mở miệng Dung Khanh đã định nói rồi, không ngờ Loan Loan lại quay hẳn đi tìm người khác, hắn nghi vương?”
Thương Mai bật cười: “Nàng ấy cảm thấy cái nút hồ lô như người sẽ không nói.”
Mộ Dung Khanh không vui nói: “Bản vương còn định nói với nàng ấy nữa đó.”
Loan Loan nghe thấy lời này, vội quay sang hỏi hắn: “Vậy Vương gia nói ta nghe, chàng nói thế nào?”
Mộ Dung Khanh lại làm kiêu: “Không nói.ˆ
Loan Loan tức giận giậm chân, đang định lên cơn giận với Tiêu Thác, trong góc lại truyền đến một âm người nhìn qua, lại thấy Đao lão đại đang trốn ở một góc ngồi ăn, lấy tay áo lau dầu mỡ trên miệng, gương mặt sáng bóng dầu mỡ.
“Tiêu Thác!” Loan Loan hét lên như sư tử Hà Đông, giọng hét cao vút.
Tiêu Thác lập tức biến mất nhanh như ánh sáng.
Loan Loan căn răng, vì chân bị thương nên không thể đuổi theo, chỉ có thể đen mặt giải thích với từng người: “Không phải như vậy đâu, rượu đến phủ ta cầu hôn, thật đó, ta không nói dối đâu.”
“Tin ta đi, là thật đó, ta không quỳ xuống cầu chàng đâu, ta vẫn cần mặt mũi lắm… Được rồi, cho dù ta có không cần mặt mũi, ta cũng sẽ không làm như vậy, nếu chàng không muốn cưới ta, ta câu chàng thì có tác dụng gì chứ?”
“Loan Loan, bọn ta tin ngươi.” Thương Mai nói.
“Không… chắc chắn mọi người không tin ta, vẫn tin lời chàng nói.”
“Không…”
“Không cần giải thích, ta biết mọi người đều không tin ta” Loan Loan ngôi trên bậc thêm, rõ ràng có chút cô đơn, tuy nàng đã được như ý nguyện, nhưng lại không giống với những gì mà nàng nghĩ, nàng tưởng rằng Tiêu Thác thật lòng muốn cưới nàng, nhất định là hắn không thật lòng muốn cưới nàng, nếu không, sao hắn lại không muốn nói với mọi người là hắn câu hôn chứ?
“Loan Loan” Thương Mai ngồi xuống: “Ngươi nói ta nghe, ngươi thật lòng muốn gả cho Tiêu Thác sao?”
Loan Loan nhìn cô, gật đầu: “Ta rất muốn gả cho chàng.”
“Con người y, bản tính đã vậy rồi, thật ra mọi người đều biết ngươi không thể quỳ xuống cầu xin y được, y nói như vậy là vì y cảm mất mặt, mà là trước kia y luôn nói với bọn ta là sẽ không cưới ngươi, cũng sẽ cảm thấy không còn mặt mũi nữa, nên mới nghĩ ra cái lí do ngốc nghếch này để giải thích với mọi người.”
“Thật sao?” Loan Loan nghi ngờ nhìn Thương Mai: “Là như vậy sao?”
“Thật đó, ta đảm bảo.” Thương Mai an ủi.
Loan Loan nghĩ một lúc: “Ta đi hỏi chàng.”
“Đi đi” Thương Mai vỗ vai nàng.
Loan Loan đứng dậy, đưa nha hoàn rời ởi.
Mộ Dung Khanh ngôi xuống, ho một tiếng: “Đúng rồi, có chuyện này nàng cần có chút kì lạ: “Người có chuyện gì giấu ta sao?”
“Mẫu hậu nói.” Mộ Dung Khanh lại ho tiếng nữa, cái cổ dài dài kia rõ ràng là có chút không tự nhiên: “Mẫu hậu nói, có thể sẽ tìm Trắc phi gì đó cho bản vương.”
“Không phải người đã có Trắc phi rồi sao?”
“Có, nhưng người nói không chê nhiều.” Mộ Dung Khanh lại ho tiếp, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
“Ừm? Người đồng ý rồi sao?” Giọng đầu: “Chắc chắn bản vương không thể đồng ý rồi vậy nên, người nói phải hỏi nàng.”
“Nếu người không muốn cưới thì cứ từ chối là được rồi.” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh im lặng một lúc: “Bản vương hi vọng nàng đi từ chối.”
“Tại sao chứ?” Thương Mai lên cao giọng.
Mộ Dung Khanh lại im lặng một lúc: “Bởi vì, đây là chuyện nàng nên làm, chỉ cần bản vương không thích, chức trách của nàng là phải ra hắn hi vọng là do đích thân cô nói thích hắn, sau đó không cho phép bất cứ nữ tử nào tiếp cận.
Cô phải ghen!