Hoàng thái hậu đang ngồi cạnh Hoàng hậu, thấy đầu ngón tay bà ta đang run rẩy, thì thâm thở dài, đúng là oan nghiệt.
Thái tử ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Khanh: “Mặc dù bản cung đã trộm sừng huyết linh dương, nhưng đó chỉ là cuộc tranh giành giữa huynh đệ bản cung và Lương Vương thôi, sao lại nói bản cung bất trung bất hiếu được? Nếu ý của hoàng thúc là sau khi bản cung bị hắn đâm ba mươi mấy nhát đao, mà vẫn có thể niệm tình hắn là huynh trưởng rồi hiếu thuận, vậy thì lượng thứ cho bản cung không phải thánh nhân, nên không làm được, hoàng thúc muốn xử trí thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Thôi đại nhân nói: “Thái tử điện hạ, người cần sừng huyết linh dương không phải là Lương Vương điện hạ, mà là Trấn Quốc Công chúa.”
Thái tử sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn về Lương Thụ Lâm đang đứng ngoài cửa, Lương Thụ Lâm cúi đầu, không dám nhìn vào trong điện.
“Bản… bản cung không biết chuyện này.”
Thái tử biện minh, nhưng trong lòng lại hận không thể xé xác Lương Thụ Lâm.
Mộ Dung Khanh bỗng đập mạnh xuống tay ghế, rôi lạnh lùng quát: “Ngươi tưởng chỉ một câu không biết thì có thể chối bỏ trách nhiệm à? Vì ngươi lấy trộm sừng huyết linh dương, mà giờ Trấn Quốc Công chúa phải rơi vào tình trạng nguy kịch, ngươi đã phạm tội bất trung bất hiếu rôi, thần là Thái tử, lại không lo việc chính sự, suốt ngày chỉ biết làm mấy chuyện không đàng hoàng như trộm cắp, vì ân oán cá nhân, ngươi cảm thấy sừng huyết linh dương là cơ hội sống duy nhất của Lương Vương, nên sai người đi lấy trộm để cắt đứt con đường sống của hắn, mặc kệ sừng huyết linh dương là dùng cho ai, thì ngươi cũng đã phạm tội giết người.”
Thái phó lại đứng lên phản bác: “Vương gia, người nói câu này không được ổn thỏa cho lắm, Thái tử đã nói, ngài ấy vốn chỉ lấy trộm sừng huyết linh dương để dọa Lương Vương thôi, chứ không hề biết nô tài đã làm mất nó, đây chỉ là lỗi vô ý, mặc dù Thái tử làm sai nhưng vẫn có thể lượng thứ được, hơn nữa ngài ấy làm vậy cũng chỉ vì chuyện lúc trước, Lương Vương vì một dân nữ xông vào cung, mà không nể tình huynh đệ tổn thương Thái tử, mặc dù cách báo thù của Thái tử hơi mất lí trí nhưng vẫn có thể tha thứ được. Đồng thời, việc Lương Vương bị thương nặng cũng không liên quan đến Thái tử, Vương gia nói ngài ấy phạm trọng tội giết người là vô căn cứ, bản quan cho rằng tội này không được thành lập, cùng lắm chỉ là trả thù vì ân oán cá nhân thôi, còn chuyện Trưởng Công chúa cần sừng huyết linh dương để cứu mạng thì Thái tử không hề hay biết, mà người không biết thì không có tội, nên chuyện này không thể trách ngài ấy được.”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Người không biết không có tội? Bản vương muốn hỏi thân thích hoàng gia và đại thần trong triều, có ai không biết chuyện sừng huyết linh dương dùng để cứu mạng Công chúa không?”
Mọi người im lặng một lúc, rôi đồng loạt hô biết, bởi vì Vương gia đã dán hoàng bảng tìm kiếm sừng huyết linh dương rồi, sao bọn họ lại không biết được chứ?
“Bản vương đã dán hoàng bảng, rôi bỏ ra một số tiên lớn để tìm sừng huyết linh dương, hễ là người quan tâm đến Công chúa, thì đều biết chuyện này, thế mà Thái tử lại nói không biết, thật nhảm nhí, trước đây ngươi đã tới phủ Công chúa thăm nàng ấy mấy lần rồi, sao lại không biết chuyện này được?”
Thái tử tức giận nói: “Hoàng thúc đừng nói nhăng nói cuội, bản cung thật sự không biết chuyện này, bản cung quan tâm Trưởng Công chúa, nhưng bản cung không phải đại phu, làm sao biết được nàng ấy cần thuốc gì chứ? Hơn nữa, việc hại chết Trưởng Công chúa chẳng có ích lợi gì với bản cung. giết nàng ấy chứ đúng không?”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Hôm ngươi đi tới cổng phủ Công chúa, có phải Công chúa cần sừng huyết linh dương để cứu mạng đúng không, tên gác cổng trả lời đúng thế, hỏi xong, ngươi còn lẩm bẩm rằng bản cung nhất định phải lấy được sừng huyết linh dương, có tên gác cổng làm chứng, ngươi còn không chịu thừa nhận?”
Thái tử nghe thấy những lời vu khống này thì nổi giận: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, quả thật bản cung đã đến phủ Công chúa, nhưng không tiểu tiện nhân đó đi ra ngoài, biết nàng ta là ý trung nhân của tên phế nhân Lương Vương kia, nên sai người bắt nàng ta đi ngay, không hề nán lại một giây nào, được lắm Mộ Dung Khanh, ngươi muốn định tội bản cung thì phải lấy bằng chứng ra đây, chứ đừng dựa vào những lời vu cáo trống không như thế.”
“im miệng!” Hoàng hậu giật mình, rôi bật dậy: “Ngươi đừng nói lung tung biết mình đã nói sai chuyện gì.
Mộ Dung Khanh u ám nói: “Lúc trước ngươi nói ngươi bắt Vương Ý Nhi đi, là vì nàng ta đã khiêu khích sỉ nhục ngươi, ngươi vì nhất thời nóng giận mới bắt nàng ta đi, nhưng giờ ngươi lại nói rằng nhìn thấy nàng ta đi ra ngoài, không biết nàng ta là ý trung nhân của Lương Vương, nên bắt nàng ta đi ngay, ngươi nói thử xem rốt cuộc nói: “Ngươi thật xảo quyệt, không ngờ ngươi lại lừa bản cung? Bản cung không hề nói mâu thuẫn, là do nàng ta khiêu khích bản cung trước, rồi bản cung biết được nàng ta là ý trung nhân của Lương Vương, nên mới bắt nàng ta đi để báo thù, không sai, bản cung thừa nhận mình cố ý trả thù Lương Vương, nhưng Vương Ý Nhi đó cũng đâu bị tổn thương gì, bản cung chỉ bắt muốn trừng phạt bản cung, thì bản cung chỉ có một tội danh này, nhưng vì một dân nữ mà ngươi làm to chuyện như thế, thậm chí còn triệu tập bá quan và thân thích vào cung để nghị tội, là cố ý nhăm vào bản cung, với ý đồ bịa đặt tội danh phế truất bản cung để mình leo lên hoàng vị, thỏa mãn dã tâm bá quyên của ngươi, đúng không?”
Lương Thái phó tán thành sai, hôm nay Vương gia hỏi tội cũng hoàn toàn không có cơ sở, mà chỉ thuận miệng bịa ra một tội danh rồi làm quá lên, để mọi người cảm thấy Thái tử là người không có đức hạnh, rồi kích thích mọi người phế truất Thái tử, bụng dạ Vương gia thật khó lường.”
Mộ Dung Khanh rất bình tĩnh nói: “Chẳng mấy chốc các ngươi sẽ biết, là do bản vương bịa đặt tội danh hay là phía phó tông trưởng Bảo An Vương rồi hỏi: “Hoàng thúc, tiểu vương muốn hỏi hoàng thúc một câu, nếu hôm nay Thái tử cưỡng bức Quận chúa Lương Quốc, rồi cưỡng ép giam giữ để thuộc hạ của mình làm nhục nàng ấy, thì nên định tội gì?”
Bảo An Vương nói: “Nếu đúng là tội danh này thì phết”
Mộ Dung Khanh gật đầu, trâm giọng nói: “Được, nói đến đây, bản vương sẽ phân tích đầu đuôi câu chuyện, để giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người. Lúc nãy Thái phó nói bản vương hỏi tội không có cơ sở, mà chỉ thuận miệng bịa ra người, đó chính là Hoàng hậu, vì sự bất công của Hoàng hậu đã tạo nên một Thái tử ức và chửi rủa, mọi người đều biết Lương Vương – Mộ Dung Toàn là người tàn bạo, nhưng chuyện này là thật ư?”
“Ngươi đang nói bậy gì đấy?” Hoàng hậu không ngờ cuối cùng Mộ Dung Khanh đã đẩy mọi tội danh lên đầu mình, nên nhất thời bùng lên lửa giận.
Rất nhiều người xem đến đây mới chợt vỡ lẽ, hôm nay Vương gia không phải nghị tội Thái tử, mà là đương kim Hoàng hậu, quả làm Thái phó khiếp sợ, một mũi tên trúng ba đích.
Chuyện Thái tử không có năng lực là sự thật, trước mắt việc Thái tử đã làm gì, có bị phế truất hay không đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa, nhưng hành động của Hoàng hậu và Thái phó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc chiến tranh giành hoàng quyền.
Điều này cũng có nghĩa là, thật ra cuộc tranh giành này đã sớm triển khai chưa hay biết gì thôi.
Mọi người đoán rất đúng, nhưng Mộ Dung Khanh vẫn còn một mục đích nữa, đó là hắn muốn cắt đứt những chuyện Hoàng hậu định làm trước đó.
Hoàng hậu từng nói, muốn giành phong hiệu cho Lương Vương, mặc dù hắn vẫn là Hoàng tử, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với Thân vương, Hoàng tử không thể nắm thực quyên, nhưng Thân vương thì có thể, Thân vương là người nắm giữ binh đính chính lại thanh danh của Lương Vương, để mọi người biết rõ, Lương Vương mà bên ngoài đồn đại là thô bạo độc ác, là do có người cố ý bôi đen hẳn.
Tại sao Mộ Dung Khanh lại đính chính lại thanh danh cho Lương Vương, mấy năm qua, hắn không nói giúp Lương Vương, cũng không điều tra người đứng sau chuyện này, bởi vì lúc đó dù Lương Vương có là ai đi chăng nữa, cũng khi đó Lương Vương cũng chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi.
Nhưng giờ thì khác rồi, giờ trong lòng hắn đã nảy sinh ý định muốn phế truất Thái tử, phải đính chính lại thanh danh cho Lương Vương, để thân thích và bá quan cùng biết, con người thật của Lương Vương.