Hoàng hậu nói: “Lời Bảo An Vương nói có lý, khi bản cung xử lý sự việc này, thực sự có chút thiên vị, nhưng bản cung cũng không phải là có chủ đích thiên vị, sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, biết được Vương Ý Nhi cố tính khiêu khích thái tử trước, thái tử mới tức giận mà bắt cô ta, không có ý muốn làm hại mà chỉ muốn cảnh cáo cô ta một chút thôi, nếu không thì sẽ không bắt đến hoàng tự, hoàng tự là nơi có rất nhiều cao tăng đắc đạo, thái tử chỉ thấy Vương Ý Nhi quả thực rất hung hăng phách lối, nên mới mang cô ta đến hoàng tự nghe kinh Phật, tu dưỡng tâm tính, mặc dù việc này sai nhưng không phải tội lỗi quá lớn, hơn nữa về sau Lương Quốc đã vì chuyện này mà đánh cho nó một trận, vậy nên bản cung cho rằng, hình phạt cấm túc 3 tháng cũng không phải là thiên vị.”
Nàng ta thừa nhận bản thân thiên vị trước, trần thuật sự tình lại xong lại nói bản thân không hề thiên vị, tuy nói năng lộn xộn, nhưng lại mang đến cảm giác khiêm nhường giả dối.
Lời nói của hoàng hậu đã nhận được sự đồng tình của rất nhiều quan đại thần, thực sự, nếu chỉ là một dân nữ giảo hoạt độc địa, lại nói lời khiêu khích thái tử điện hạ trước, vậy thái tử trừng phạt cô ta một chút cũng không phải là không thể. Hơn nữa, như lời của hoàng hậu, dân nữ này không hề bị thương, cũng chưa từng chịu bất cứ tổn thấy nào, chỉ bị đưa đến cửa Phật lắng nghe kinh Phật mà thôi, phạt cấm túc 3 tháng nếu nói là sai lầm thì cũng là quá nặng.
Do vậy, Bảo An Vương cũng đáp lời: “Nếu thực sự như lời hoàng hậu nói, vậy thì không đủ để luận tội.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, nếu đúng như lời hoàng hậu nói thì thực sự không đủ để luận tội, nhưng, sự thật có đúng là như vậy không? Vương Ý Nhi này là nữ nhân của thái tử Lương Quốc, là quận chúa của Lương Quốc, nàng ta đến phủ công chúa, để cung cấp vị trí sừng huyết linh dương, vậy thì làm sao nói lời khiêu khích thái tử? Bản vương đã hỏi qua người ở phủ công chúa, không tồn tại thứ gì gọi là khiêu khích cả, nguyên do là vì thái tử và Lương Quốc có tư thù từ trước, biết được quận chúa là ý trung nhân của Lương Quốc, liền sinh lòng báo thù, lệnh cho người bắt ép nàng ta đến hoàng tự, nhốt trong phòng củi, còn hạ lệnh cho người hầu mạo phạm quận chúa, điểm này, bản vương cùng vương phi Hạ Thương Mai và toàn bộ tăng nhân trong hoàng tự có thể làm chứng.”
Lời này của Mộ Dung Khanh khiến tất thảy mọi người đều kinh ngạc, ngay cả hoàng thái hậu cũng nổi giận, bà biết tính tình của Mộ Dung Khanh, hắn sẽ không mưu hại thái tử, lời nói của hắn rất chuẩn xác, chắc chắn là sự thật, hơn nữa chuyện này không chỉ có Hạ Thương Mai làm chứng, mà còn có cả tăng nhân trong hoàng tự.
Hoàng hậu khẽ cười một tiếng: “Bản vương biết vương gia trước giờ không thích thái tử, ngày trước cũng đã từng uy hiếp bản cung, muốn phế truất thái tử, hoàng thượng đã giao cho ngài quyền lực như vậy, nếu ngươi muốn phế thái tử thì cứ hành động là được, hà tất gì phải nói dối như cuội thế? Còn nói Vương Ý Nhi là quận chúa Lương Quốc, quả thực là hoang đường, còn về tăng nhân đứng ra làm chứng là do vương gia chuẩn bị đưa đến, sợ là tăng nhân cũng chịu khuất phục trước uy phong của vương gia, giúp vương gia làm tròn lời nói dối này mà thôi.”
“Là nói dối hay nói thật, sẽ biết ngay thôi.” Hắn hạ lệnh: “Người đâu, mời thái tử ra đây.”
Hoàng hậu ngăn lại: “Vương gia, thái tử đang bị thương, sợ là không tiện tham dự, thái tử tuy bất tài, nhưng cũng không chịu nổi sự mưu hại của thúc phụ, nếu vì vậy mà chịu kích động khiến vết thương càng nặng hơn, thì vương gia nỡ lòng sao? Vương gia là hoàng thúc của nó, sao phải vội vàng như thế?”
Mộ Dung Khanh nói: “Đã là luận tội thì ngài ấy cần phải có mặt, đây cũng là cơ hội cho ngài ấy thanh minh, nếu hoàng hậu thay ngài ấy từ bỏ cơ hội này, vậy bản vương không có ý kiến.”
Hoàng hậu thầm nghiến răng, nói: “Vương gia ép người một cách kỳ lạ như thế, là đã định xong tội của thái tử sao? Một ngày chưa định tội thì nó vẫn trong sạch, vương gia lại hà khắc với nó như thế trước mặt bao nhiêu tông thân đại thần, bản cung hoài nghi, cho dù vương gia có thực sự muốn thẩm vấn việc này thì cũng không được công bằng.”
Mộ Dung Khanh sầm mặt: “Hoàng hậu, đây là hội nghị triều đình, hậu cung vốn không được can thiệp, nếu hoàng hậu có ý kiến thì để sau hẵng nói với bản vương.”
Nói rồi hắn hạ lệnh: “Truyền lệnh bản vương, mời thái tử lên, nếu thái tử không thể bước đi được thì khiêng lên.”
Thị vệ được lệnh liền đi ngay.
Hoàng hậu mặt mày tái xanh: “Vương gia thật quá ngạo mạn, hoàng thái hậu cũng ở đây, chẳng nhẽ ngay cả hoàng thái hậu cũng không thể can dự vào chuyện này?”
Mộ Dung Khanh quay mặt về phía hoàng thái hậu hỏi: “Mẫu hậu đến nghe thôi phải không?”
Hoàng thái hậu thấy hắn không nói ra chuyện của Nghi phi, trong lòng như trút được một gánh nặng, bà cảm thấy ban nãy mình cũng hơi lỗ mạng khi hoài nghi hắn, nghe thấy hắn hỏi vậy, hoàng thái hậu bèn nói: “Nếu đã là đại sự triều đình, ai gia cũng không quản được, cũng không nên can thiệp, chỉ là nghe nói có liên quan đến thái tử, ai gia thân là tổ mẫu mới đến đây nghe xem, nhưng ai gia cũng không đưa ra bất cứ quyết định nào cả.”
“Mẫu hậu!” Hoàng hậu không ngờ hoàng thái hậu lại nói vậy, trong lòng oán hận sự thiên vị của bà, bà lo lắng cho Toàn Nhi như vậy, nhưng lại chẳng mảy may đoái hoài đến thái tử.
Thái phó cho nàng ta một ánh nhìn cảnh báo, ý nói nàng ta đừng nói gì nữa, bây giờ còn chưa bắt đầu luận tội, nàng ta lại phản đối cái này phản đối cái kia, quả thực không ổn.
Hoàng hậu thấy phụ thân nhìn sang liền âm thần ổn định lại, nhìn xung quanh mọi người rồi nói: “Mẫu hậu nói không sai, bản cung cũng không nên can dự vào.”
Thái tử Mộ Dung Trịnh được khiêng đến, trông vô cùng yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống, đáy mắt không còn sự điên cuồng ngày trước, mà thay vào đó là sự áy náy và bất an lộ rõ.
Thái tử sợ hãi nhìn mọi người xung quanh, hắn cúi đầu nói: “Hoàng thúc, ta biết sai rồi, ta không nên vì mấy câu khiêu khích mà cho người bắt cóc Vương Ý Nhi, nhưng trước đó ta thưc sự không biết đó là nữ nhân mà hoàng huynh thích, hoàng huynh cũng đã đánh ta rồi, ta biết sai rồi.”
Thái tử ngày trước luôn rất cao ngạo, mọi người chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, bây giờ hắn đâu còn chút khí phách nào của thái tử? Hắn khiến người ta cảm thấy đây chỉ là một tên nhóc làm chuyện sai phải nhận hình phạt, dáng vẻ này làm cho hoàng thân quốc thích đều thấy đau lòng.
Mộ Dung Khanh lại không hề chấp nhận, lạnh lùng nói: “Chuyện này tạm gác lại chưa nói, đợi lát nữa nhân chứng vào cung đầy đủ rồi hẵng bàn, bây giờ bản vương hỏi ngươi, có phải hôm nay ngươi cho người đến khách sạn Duyệt Lai lấy trộm sừng huyết linh dương của Lưu Nguyệt không?”
Thái tử hoang mang: “Sừng huyết linh dương? Ta không có, ta còn không biết sừng huyết linh dương là cái gì.”
“Vậy sao?” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Không biết phải không? Người đâu, mang lên đây.”
Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy cấm quân giải hai người vào, một người là thái giám Toàn công công bên cạnh thái tử, người kia nhìn qua có vẻ đã bị dụng hình, sau đó bị lôi vào.
“Trương Kỳ, ai đã sai ngươi đi trộm sừng huyết linh dương?”
Lương thái phó đột ngột đứng dậy: “Vương gia, vừa nãy người nói đến hai tội trạng của thái tử, chỉ nói là ngài ấy bắt cóc dân nữ và bất nhân bất hiếu với đại công chúa, bây giờ lại sinh ra tội danh ăn trộm, xem ra, vương gia thực sự có ý muốn phế truất thái tử, chỉ là tại sao không có lời nào muốn thêm tội cho ngài ấy?”
Mộ Dung Khanh không thèm nhìn ông ta chứ không nói đến phản ứng lại, tiếp tục thẩm vấn Trương Kỳ: “Nói, là ai sai ngươi đi trộm sừng huyết linh dương?”
Thái phó tức điên, trong lòng càng tức giận thái tử hơn, lời Mộ Dung Khanh không coi là mưu hại, tên tiểu tử đáng chết này thực sự đã làm chuyện đó, vậy mà ban nãy hỏi hắn lại không nhắc đến nửa lời.
Trương Kỳ là tên bụi đời ở thành này, ngày trước chuyên xưng bá ngoài chợ, nhưng khi bước vào cung, đối diện với uy thế của Mộ Dung Khanh, thì làm gì còn chút uy phong nào nữa?
Hắn giơ tay chỉ Toàn công công, môi run run nói: “Bẩm vương gia, là anh họ của tiểu nhân sai tiểu nhân đi trộm.”
Trương Toàn Long nổi giận, nghiêm trọng nói: “Ngươi ăn nói linh tinh, ta sai ngươi đi trộm sừng huyết linh dương bao giờ? Ngươi nhận lệnh của ai rồi lại ở đây nói năng hàm hồ muốn mưu hại thái tử gia? Ngươi có mấy cái mạng chứ?”