Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 371: Mẹ chồng nàng dâu soi mói nhau




Hoàng Hậu nghe nói đến vì chuyện này, cũng tức giận: “Mẫu hậu, thần thiếp đã nói với người rồi, hắn phạm lỗi, hôm nay đánh hắn cũng là vì phạt hắn, sáu mươi đại bản, hắn có thể chịu đựng nổi, sẽ không sao.”



“Sẽ không sao?” Hoàng Thái Hậu hít ngược một hơi, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hoàng Hậu: “Hắn đã sắp chết rồi, ngươi còn nói hắn sẽ không sao? Ngươi đã nhìn vết thương của hắn chưa? Từ phần eo trở xuống đều dập nát, Tôn công công đã đích thân đi xem, Thương Mai nói, chỉ sợ là sẽ không qua nổi đêm nay.”



Sao Hoàng Hậu chịu tin chứ? Chỉ cho rằng Hoàng Thái Hậu cố ý đến kiếm chuyện: “Thần thiếp đã truyền ngự y đến hỏi qua, ngự y bảo chỉ bị thương ngoài da, không sao hết, nhiều nhất là bị gãy xương”



Hoàng Thái Hậu thấy bà vẫn không thèm quan tâm, tức giận muốn nổ phổi: “Sáu mươi đại bản bằng trượng cành mận gai mà chỉ là vết thương ngoài da sao? Ngươi làm mẹ hay thật, hay lắm, mẹ trên đời đời này ít nhiều gì cũng sẽ có bất công, ngươi bất công cái tên không có tiền đồ kia, được thôi, ai gia mở một mắt nhắm một mắt, âm thầm yêu thương bồi thường cho hắn một chút là được, hắn đánh Thái Tử, đó đương nhiên là sai, nhưng ai gia đã tìm hiểu qua, là Thái Tử bắt đi nữ tử mà hắn yêu thích trước, đã có nguyên nhân thì cũng có thể dời việc xử phạt lại, dựa theo luật lệ Đại Chu của ta, án đánh người cần phải giao cho nha môn xử lý, án tử của hoàng cũng có thể giao cho Hình Bộ, điều tra nguyên nhân rõ ràng mới có thể dựa theo tình hình bị thương mà đưa ra phán quyết, nhưng mà việc này ngươi một là không báo cho nha môn, hai là không bẩm báo ai gia đã tự mình làm chủ, gần như muốn lấy mạng hắn, rốt cuộc thì ngươi có ý đồ gì? Ngươi đừng tưởng là ai gia không biết mấy cái tính toán trong lòng ngươi, ngươi cho rằng không có Toàn Nhi thì sẽ không có ai tranh đoạt vị trí đế vương với Thái Tử, không nói đâu xa, chỉ nói hiện tại hoàng đế không chỉ có hai đứa con trai. Nếu nói xa hơn, cho dù người thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất định phải lựa chọn từ chỗ của ngươi thì ngươi cho rằng ngươi đánh chết hắn rồi, ngôi vị hoàng đế này nhất định sẽ là của Thái Tử sao? Hoàng Hậu à Hoàng Hậu, đã bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chưa nhìn thấy suy nghĩ của phụ thân ngươi sao? Ngươi không phải bị điên thì cũng là mắt mù rồi, ai gia nói thẳng, nếu Toàn Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng mơ mà làm Hoàng Hậu nữa.”



Hoàng Hậu thấy bà nói nghiêm khắc như thế, không chỉ cảnh cáo ngoài miệng, lại còn nói muốn phế bỏ hậu vị của bà ta trước mặt Tôn công công, bà ta vô cùng tức giận: “Mẫu hậu, ngươi không phải cũng đang bất công sao? Thái Tử không phải cháu của người sao? Hắn đã bị thương đến nông nỗi đó, ngự y nói thiếu chút nữa là không thể giao hợp được nữa, chính hắn chịu khổ này rồi, lại còn muốn đệ đệ của hắn cũng chịu khổ theo, tâm tư của hắn rất ác độc, lại nói, giao cho nha môn thẩm tra xử lý, nếu thật sự truy cứu lên thì mặt mũi hoàng gia cũng sẽ rất khó coi, hơn nữa nếu đến lúc đó lại phán thành bỏ tù giam giữ, vậy chẳng phải còn nghiêm trong hơn sao? Bây giờ tuy nói là bị đánh, nhưng dưỡng thương mấy ngày là khỏe, thần thiếp tự nhận không làm sai chuyện gì, nếu mẫu hậu muốn làm lớn chuyện phế truất thần thiếp, thần thiếp cũng không thể nói gì hơn. Còn việc mẫu hậu bảo phụ thân của thần thiếp có suy tính gì, không có bất cứ chứng cứ gì mà cứ mở miệng nói đại, sẽ bị nghi ngờ là cắn bậy vu oan, Hoàng Thái Hậu có thân phận cao quý, cho dù chỉ hừ một tiếng cũng cực kỳ có sức nặng, xin người hãy nói năng cẩn thận.”



Hoàng Thái Hậu thấy bà ta không nhận sai, ngược lại còn bảo bà phải ăn nói cẩn thận, giận đến người run rẩy, sắc mặt xanh lè: “Nói năng cẩn thận? Ai gia nói câu nào không phải sự thật hả? Trong lòng ngươi hiểu rất rõ, vết thương trên chân Toàn Nhi lúc trước và bệnh kín kia làm sao mà có, nhưng ngươi đã từng làm gì cho hắn chưa? Thật ra ngươi cũng đã tạo ra được cảnh bình yên giả tạo khá tốt, con trai ngươi có chịu ấm ức hay không thì ngươi cũng không quan tâm, nói là yêu thương con của ngươi, yêu thương thật sao? Suốt bao năm qua, ngươi vẫn luôn bỏ người vào trong phủ Lương Vương để theo dõi hắn, chắc chắn ngươi cũng biết được những lời đồn đãi nói hắn tàn bạo ác độc là do Thái Tử truyền ra đúng không, nhưng ngươi từng làm gì cho hắn sao? Thậm chí ngươi từng vì hắn mà mắng chửi Thái Tử câu nào chưa? Ngươi chưa từng làm gì cả, chỉ nghĩ hắn đừng quậy phá là được. Hôm nay ai gia cũng không ngại nói thẳng ra với ngươi, những chuyện Thái Tử làm, ai gia đều biết, Hoàng đế cũng biết, A Khanh cũng biết, nhưng mà vì sao đến tận bây giờ vẫn còn giữ hắn không phế truất vị trí Thái Tử của hắn? Là bởi vì Toàn Nhi chưa bao giờ có dã tâm muốn làm Thái Tử, cũng chưa bao giờ muốn kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ba năm trước Hoàng đế đã từng thử hắn, hắn từ chối ngay lập tức, A Khanh cũng từng hỏi thẳng hắn, hắn cũng không đồng ý, nếu hắn thật sự muốn cướp vị trí này thì sẽ không cướp được sao? Ai gia chính là người đầu tiên ủng hồ, Thái Tử là cái thá gì? Hắn ta đúng là cháu của ai gia đó, nhưng ai gia cũng thấy xấu hổ, rất xấu hổ, nhìn những chuyện do hắn ta làm ra, lúc trước vì Hạ Oanh Nhiễm mà lại ép buộc Tướng phủ đánh Thương Mai, nếu không phải Thương Mai mạng lớn thì hôm đó đã chết trong tay hắn ta rồi, ngươid ám nói ngươi không biết những việc này sao? Hoàng đế bệnh nặng, không cho Thái Tử Thái phó giám quốc mà lại chọn A Khanh, đó chính là muốn A Khanh nuôi dạy Thái Tử lại một lần nữa, chọn một đứa con khác để kế thừa đại thống, Lương Vương không muốn, những hoàng tử khác lại còn nhỏ, tạm thời để hắn ta giữ cái vị trí Thái Tử kia, nhưng mà nếu hắn ta không biết khiêm tốn lại, cái Đông Cung đó cũng phải dời ra ngoài”



Hoàng Hậu nghe mà lòng run sợ, bà thật sự không ngờ sau lưng lại có nhiều chuyện như thế, lòng bà già này sáng tỏ như gương, biết được rất rõ, hơn nữa bà nói Hoàng thượng cũng biết, có thật không? Có thể sao? Nếu Hoàng Thượng biết những chuyện Thái Tử làm, vì sao vẫn còn bỏ qua cho hắn?



Không thể nào, từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay, làm việc rất quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn không thua gì Mộ Dung Khanh, nếu biết được hành vi của Thái Tử, sợ là đã phế bỏ từ lâu rồi.




Hoàng Thái Hậu cố ý đe dọa bà ta sao? Nhưng mục đích của bà cũng chỉ là muốn bà ta quan tâm yêu thương Toàn Nhi nhiều một chút thôi sao?



Tâm Hoàng Hậu lập tức rối loạn như ma, không phân biệt ra được lời Hoàng Thái Hậu nói là thật hay giả.



Nếu nói Hoàng thượng thật sự có suy nghĩ phế Thái Tử, vậy chắc chắn sẽ thực hiện, sau khi thực hiện rồi sẽ chọn ai làm Thái Tử? Bây giờ chỉ có Toàn Nhi và Tam hoàng tử của Mai phi cạnh tranh, tuy Tam hoàng tử còn nhỏ, nhưng thường thì chỉ cần qua mười tuổi đều sẽ được cân nhắc.



Trời ơi, nếu nói như thế, vậy chẳng phải bà cưỡng ép đưa vị trí Thái Tử cho Tam hoàng tử sao?




“Hoàng Hậu, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi suy nghĩ cho cẩn thận đi.” Hoàng Thái Hậu đã đạt được mục đích, đứng dậy bỏ đi.



Có một số việc Hoàng Hậu không hiểu, nhưng Thái phó lại hiểu, bà làm tổ mẫu, chỉ hy vọng vị mẫu thân Hoàng Hậu này đừng làm khó con trai của bà ta nữa, để bà ta biết Thái Tử đã không còn dựa vào được nữa, để bà ta biết có lẽ Lương Vương sẽ trở thành chỗ dựa cho bà ta, có lẽ sẽ nương tay với hắn.



Đương nhiên, tất cả những chuyện này, đều phải đợi hắn chịu đựng qua được cửa ải tối nay.




Nhưng mà chịu được đêm nay, lại có thể chịu được ngày mai sao? Lòng Hoàng Thái Hậu cực kỳ khó chịu, giống như bị kim đâm, nói với Tôn công công: “Cuối cùng ai gia cũng hiểu được vì sao Thái Hoàng Thái Hậu không muốn về.”



Tôn công công buồn bã: “Thái Hậu yên tâm, điện hạ sẽ không sao.”



“Ai gia cũng mong là vậy, đứa nhỏ này chịu khổ nhiều quá rồi, chưa được hưởng thụ ngày này, nếu cứ vậy mà đi, chắc sẽ làm ai gia đau chết mất, còn Tráng Tráng nữa… Haizz, đến phật đường đi, ai gia muốn khẩn cầu bồ tát, có chuyện gì thì cứ đổ lên người bộ xương già này của ai gia, làm khó mấy người trẻ kia để làm gì?”



“Thái Hậu đừng nghĩ nhiều quá, nếu lo lắng đến sinh bệnh, còn không phải sẽ làm bọn trẻ lo lắng sao? Đã phải lo lắng cho trưởng công chúa, còn phải lo cho điện hạ, rồi lại còn quan tâm đến người, vậy không phải làm họ thêm phiền sao.” Tôn công công khuyên.



“Thôi, thôi, nếu Tráng Tráng và Toàn Nhi thật sự có chuyện gì, ai gia cũng không sống nổi nữa, chấm dứt.” Hoàng Thái Hậu nói xong lại khóc.



Từ trước đến giờ bà không phải là loại nữ nhân có dã tâm, suốt mấy năm qua ngồi trên vị trí hoàng thái hậu, hưởng thụ đủ vinh hoa, cũng nhìn quen cảnh tranh đấu, bà thật sự rất chán ghét.



Tối nay đào tim đào phổi mà nói hết cùng Hoàng Hậu, chắc chắn là gây phiền phức cho A Khanh, nhưng mà thân là một tổ mẫu, bà cũng không còn cách nào nữa, bà giống như một con gà mái mệt mỏi, che chở người bà yêu thương, nhưng mà cho dù là Tráng Tráng, hay là Toàn Nhi thì bà cũng đều không bảo vệ được, bởi vì người ra tay với bọn họ, vốn chính là người phải yêu thương họ nhất.