Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 368: Hỏi nghi phi




Hiển nhiên bà ta không thể tiếp kiến Tống Đoan Dương ở tẩm điện nên dời bước đi ra ngoài, khó tránh khỏi nghe thấy tiếng cành mận gai đánh vào người Lương Vương, trong lòng bà rất đau, nhưng không thể không lòng dạ sắt đá.



“Tống Đoan Dương của Đại Lương bái kiến Hoàng hậu nương nương của Đại Chu!” Tống Đoan Dương tiến lên chắp tay hành lễ.



“Thái tử điện hạ miễn lễ, mau mau mời ngồi!” Hoàng hậu lại cười nói, cố gắng ngó lơ âm thanh truyền vào từ ngoài cửa.



Tên ghịch tử đó cũng quá quật cường rồi, bị đánh như vậy mà vẫn không hó hé một lời.



Tống Đoan Dương nhìn về phía cửa: “Không biết Lương Vương điện hạ đã phạm phải sai lầm gì lớn?”



Nhìn tình hình vừa rồi, ít nhất mấy chục trượng đã giáng xuống rồi nhưng vẫn chưa dừng, có thể thấy nhất định là tội lớn.



Hoàng hậu gượng cười: “Không nghe lời.”



Tống Đoan Dương là một kẻ thức thời nên cũng không hỏi nữa mà chỉ phân phó sứ thần: “Nào, hãy trình lễ vật mà bản cung tặng cho Hoàng hậu nương nương đi.”



Bên cạnh đó, hoàng thái hậu nghe được Đại Kim nói Hoàng hậu định giáng đại trượng mận gai lên người Lương Vương liền vội vàng liền dẫn theo người đến đây.



Nhưng khi đến nơi thì năm mươi trượng đã đánh xong, Lương Vương rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi những trượng cuối cùng để rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh.



Khi thị vệ đi vào phục mệnh, hoàng thái hậu liền đến.



Hoàng thái hậu thấy cháu trai bảo bối của mình nằm trên băng ghế ngoài sân bê bết máu, trong lòng như tan nát, tức giận nói: “Cả đám còn đứng thất thần ở đó làm gì? Mau truyền ngự y, dìu vào trong đi!”



Hoàng hậu ở trong điện nghe được giọng nói của hoàng thái hậu, còn có lời truyền của thái giám liền đi ra ngoài.



Hoàng thái hậu nhìn thấy Hoàng hậu, cũng không cố kỵ Tống Đoan Dương ở đây, lập tức mắng xối xả: “Một người mẹ như ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Lẽ nào nó không phải con của ngươi? Nó phạm vào lỗi lớn đến đâu mà phải đánh nó đến chết như vậy hả? Còn dùng đến cả đại trượng mận gai, ngươi đây là muốn mạng của nó mà, ngươi ngại rằng đời này của hắn còn chưa chịu đủ khổ đau nên mới cần một người mẹ như ngươi bức chết hắn chăng?”



Hoàng hậu cúi gằm mặt, bà mẹ chồng này thật đúng là không biết chừng mực mà, Thái tử cùng sứ thần Lương quốc đang ở đây, mà bà ta lại mắng thẳng mặt Hoàng hậu đương triều, lôi kéo mọi người dòm ngó, không phải là làm chuyện đáng chê cười sao?




Tống Đoan Dương thấy tình hình như vậy liền đứng dậy cáo từ, dĩ nhiên Hoàng hậu cũng không giữ hắn ta lại, bà cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: “Bản cung cũng muốn trò chuyện thêm vài câu với điện hạ để hiểu về phong tục tập quán của Đại Lương, đúng là đáng tiếc.”



Tống Đoan Dương nói: “Lần sau sẽ còn có cơ hội, trước xin cáo từ!” Nói xong, mang theo sứ thần vội vã rời đi.



Ra khỏi cửa cung Tĩnh Ninh, Công Tôn Yến có chút đăm chiêu nói: “Hoàng thất Đại Chu này đúng là rất thú vị, Lương Vương lần này đã gặp phải chuyện không may, điện hạ nên lui tới với Thái tử Đại Chu mới đúng.”



Tống Đoan Dương lạnh lùng thốt: “Câm miệng của ngươi lại!”



Công Tôn Yến còn muốn khuyên nữa nói nhưng Tống Đoan Dương lạnh lùng thốt: “Rời khỏi cung thì đến phủ công chúa, không biết liệu Nhiếp chính vương có biết chuyện này hay không, trước tiên đi báo một tiếng đã, đừng để cho Lương Vương chết, đúng là tiếc cho tên này.”



Công Tôn Yến nói: “Nhiếp chính vương suy cho cùng vẫn không phải là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế Đại Chu, chỉ là tạm thời cầm quyền, thần cho rằng, điện hạ không cần thân cận với hắn quá, chẳng có ích gì cho điện hạ đâu.”



Tống Đoan Dương nhìn Công Tôn Yến, trong đầu vang lên cảnh báo nhưng ngoài mặt thì không thể hiện mà vẫn giữ vẻ mật bình thản nói: “Đi đi, đừng nhiều lời.”




Tống Đoan Dương đi rồi, Hoàng hậu mới trả lời hoàng thái hậu: “Hắn là con ruột của thần thiếp, nếu không phải tội ác tày trời, thần thiếp sao nỡ xuống tay với hắn như vậy.”



“Hắn phạm vào chuyện gì?” Hoàng thái hậu không hề nghi ngờ tình cảm mà Hoàng hậu giành cho Lương Vương, nhưng đã làm sai chuyện gì mà phải đánh thành như vậy chứ



Hoàng hậu nói: “Hôm qua, hắn đưa theo Tiêu Thác xông vào đông cung, làm Thái tử bị thương, suýt chút nữa còn chặt đứt chân Thái tử, Thái tử hiện giờ còn chưa xuống giường được, thái phó đã sai người tới hỏi qua, nói rõ phải tra ra hung thủ.”



Hoàng thái hậu khiếp sợ, lập tức hỏi: “Vì sao hắn lại muốn đánh Thái tử?”



Hoàng hậu sững người, đến giờ bà ta vẫn chưa hỏi: Chuyện này… Đại khái là bị người xúi giục chăng? Tình cảm giữa hai huynh đệ bọn chúng vẫn luôn rất tốt.”



“Tình cảm tốt? Có lẽ chỉ có Hoàng hậu nghĩ vậy mà thôi.” Hoàng thái hậu cười nhạo: “Ngay cả nguyên nhân hắn đánh người ngươi còn chưa hỏi đã dùng hình nặng như vậy rồi, ngươi đúng là có năng lực làm Mẫu hậu lắm.”



“Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa thì đó cũng là đệ đệ ruột của hắn, có thế nào đi nữa cũng không được xuống tay tàn độc như thế được.” Hoàng hậu nói.




Hoàng thái hậu thấy Lương Vương sắp hấp hối, đau lòng không chịu nổi nên cũng chẳng còn tâm tư tranh cãi cùng Hoàng hậu, đầu tiên có người dìu Lương Vương đi vào, nhưng Lương Vương lại tỉnh, mơ mơ màng màng nói: “Bà nội, con muốn về nhà, không muốn ở lại đây.”



Một tiếng gọi bà nội đã khiến cho trong lòng hoàng thái hậu đau như có kim đâm, hắn nói không muốn ở lại Tĩnh Ninh cung có thể thấy là trong lòng hắn đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.



“Được, về nhà, về cung của bà nội.” Hoàng thái hậu trấn an, sai người dìu Lương Vương về Thọ An cung, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt sắc bén: “Đánh cũng đánh rồi, tội này cũng chịu rồi, ngươi cũng nên đi thăm dò một chút vì sao hắn lại ra tay tàn độc như vậy với đệ đệ ruột của mình.”



Hoàng hậu vẫn còn cãi: “Thái tử tuy rằng không tốt nhưng cũng không phải là một kẻ không biết chừng mực, có lẽ là Toàn Nhi bị người xúi giục…”



Hoàng thái hậu quát lớn một tiếng, ngắt lời bà ta: “Đủ rồi, người nói không xấu hổ thì người nghe cũng xấu hổ, nếu ngươi không điều tra thì ta sẽ ra lệnh cho người đến điều tra ”.



Nói xong liền phất tay, sai người dìu Lương Vương đi.



Hoàng hậu thở dài một hơi, buồn bực cùng sợ hãi trong lòng khó mà diễn tả bằng lời, nhìn vết máu trên băng ghế xử phạt, trong lòng cũng rất đau nhưng bà còn cách nào nữa đâu? Một mẫu thân như bà chỉ có thể trăm phương ngàn kế tránh cho huynh đệ bọn họ tương tàn mà thôi.



Mọi chuyện vẫn luôn bình an vô sự nên nhất định là có người xúi giục.



Nghĩ đến đây, bà hạ lệnh nói: “Lập tức đi điều tra xem giữa Lương Vương cùng Thái tử có ân oán riêng tư gì.”



Thị vệ tiến lên nói: “Thưa Hoàng hậu nương nương, vi thần cũng biết phần nào về chuyện đã xảy ra, là do thị vệ của Tiêu tướng quân nói, Thái tử sai người bắt người trong lòng của Lương Vương là Ý Nhi cô nương đến hoàng tự bên ngoài thành, còn sai người cưỡng hiếp, Nhiếp chính Vương phi là Hạ Thương Mai mang theo người đến hoàng tự cứu Ý Nhi cô nương và báo cho Lương Vương, Lương Vương biết được việc này liền vào cung tìm Thái tử, chuyện xảy ra đại khái là như vậy.”



“Ý Nhi? Chính là nữ tử dân gian đó?” Hoàng hậu giận tím mặt: “Vì một nữ tử mà ra tay tàn độc như vậy với đệ đệ ruột của mình? Có thể thấy được bản cung không trách sai hắn, còn có Hạ Thương Mai, nàng ta chỉ mong thiên hạ đại loạn mà thôi, loại nữ nhân này tâm địa rắn rết, ngày đó bản cung không nên làm chủ gả nàng ta cho Mộ Dung Khanh, để khuyến khích sự kiêu ngạo của cô ta và hại gia đình thừa tướng, còn Nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh, tốt xấu chẳng phân biệt được, nghe lời đường mật bên giường liền quên thân phận Nhiếp chính vương của mình, có thể thấy được hắn ta cũng chẳng phải là người làm nên chuyện lớn.”



Hoàng hậu làm việc mặc dù không phải cực kỳ cẩn thận nhưng chí ít cũng hiếm khi mắc khuyết điểm, nói chuyện cũng cẩn thận phần nào, nhưng lời mắng mỏ hôm nay lại cố ý truyền ra, điều này cho thấy nàng đang vô cùng tức giận.



“Nương nương, chuyện ở hoàng tự sợ là còn có ẩn tình khác, nghe nói hôm ấy còn cả cả Nghi phi nương nương nữa, hay là mời Nghi phi nương hương đến hỏi rõ xem sao?” Hồng Nguyệt nói.



“Nghi phi cũng có mặt?” Hoàng hậu bỗng nhiên nhớ ra rằng, hai ngày trước, Nghi phi đến thỉnh chỉ nói muốn đi hoàng tự cầu phúc cho Mộ Dung Tráng Tráng cầu phúc, vốn là đi bảy ngày nhưng lại bỗng nhiên quay về, xem ra nàng ta đã biết được chuyện gì đó nhưng lại không đến bẩm báo, sợ rằng bên trong vẫn còn ẩn tình.