Việt Đông Vương thấy Mộ Dung Khanh không nói gì, còn tưởng hắn không tin lời mình nên nói tiếp: “Ngươi đừng có ngây thơ quá như vậy, ngươi luôn tử tế với Mẫu phi và đệ đệ của mình nhưng bọn họ thì không có ý định chừa cho ngươi một con đường sống đâu, Nam Hoài Vương ở đất phong Nam Quốc đang không ngừng củng cố binh lực, nghe nói ở Nam Quốc phàm là qua tuổi mười bảy đều bị cưỡng chế nhập ngũ, dù là con trai độc nhất cũng không miễn quân dịch, triều đình không hề giao cho hắn ta quyền trưng binh, hà cớ gì hắn ta lại làm như vậy? Hơn nữa, mấy năm nay hắn ta tăng cường khai phá quặng sắt, luyện chế vũ khí, còn mua cả sắt tinh luyện từ Bắc Mạc, về phần Mẫu phi ngươi thì không ngừng bồi dưỡng thế lực tại kinh thành, lung lạc triều thần, tranh thủ người ủng hộ, đương nhiên, ngươi có thể sẽ nghĩ rằng một người phụ nữ như bà ta thì có thể làm được gì? Triều thần cũng không chắc sẽ bị bà ta mê hoặc, nhưng ngươi nghĩ như vậy là sai, theo bổn vương biết, mấy năm nay bà ta không ngừng tung thám tử rình mò dưới gầm giường nhà người ta để nghe lén chuyện riêng tư, những kẻ giữ chức quan tại kinh thành của Đại Chu này được mấy kẻ trong sạch chứ? Bị bà ta nắm thóp thì biết làm sao? Nếu không muốn mất chức quan thì phải phục tùng bà ta.”
Những gì Việt Đông Vương nói lần này không phải tùy ý nói ra mà đã trải qua điều tra kỹ càng rồi.
Mộ Dung Khanh vẫn không lên tiếng, Việt Đông Vương thấy vậy, không khỏi thở dài: “Ngươi không tin cũng không sao, hiện giờ triều chính do ngươi làm chủ, ngươi chỉ chăm chăm phòng bị Lương thái phó nhưng không biết rằng họa từ trong nhà mà ra.”
Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn ông ta rồi lẳng lặng nói: “Hoàng thúc, những điều người nói ta đều đã biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn thúc là đằng khác.”
Việt Đông Vương ngẩn ra: “Ngươi biết?”
“Ta không có mù.”
Việt Đông Vương nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự đồng tình: “Tên nhóc này, thảo nào Hoàng đế lại giao cho ngươi quyền lực lớn như vậy, có một lá chắn như ngươi, hắn có thể yên tâm một nửa rồi.”
Chỉ có thể yên tâm một nửa nghĩa là Việt Đông Vương cho rằng Quý thái phi là một người rất khó đối phó, tâm cơ của bà ta không phải thứ phụ nữ bình thường có thể bì được, thủ đoạn cứng rắn, mục đích rõ ràng, vì đạt được mục đích mà không tiếc hết thảy.
Rất nhiều nam nhân không thể làm được như bà ta, người như vậy, nếu sinh ra là đàn ông nhất định sẽ là một kiêu hùng.
Hai người trở lại phủ công chúa, Thương Mai không có ở đó, cô lại cùng Lương Vương đi tìm Ý Nhi rồi.
Hiển nhiên là quay về vô ích rồi.
Lương Vương đưa Thương Mai trở lại phủ, nói: “Ngươi tiếp tục giúp bổn vương tìm Ý Nhi, tìm được nàng ấy hãy nói cho nàng biết rằng ta muốn cưới nàng.”
“Ngươi vào cung?” Thương Mai hỏi.
“Đúng vậy, bổn vương đã nói phải vào cung thỉnh tội mà!” Lương Vương sa sầm mặt.
“Ngươi có muốn hoàng thúc của ngươi đi cùng không?” Thương Mai vẫn lo lắng cho hắn.
Lương Vương ngẩng đầu, nở nụ cười có vẻ sầu thảm: “Từng ấy năm nay, có chuyện gì mà bổn vương chưa từng chịu nổi chứ.”
Thương Mai ngẫm lại, quả thật, hắn đã sống như vậy cho đến tận giờ, trong lòng không khỏi thương xót.
Lương Vương mang theo thị vệ Đại Kim, giục ngựa rời khỏi phủ công chúa.
Hôm nay Hoàng hậu không cho phi tần thỉnh an, tất cả đều bị đuổi về, thái phó biết được chuyện Thái tử bị thương một chuyện, sau khi hạ triều liền chạy đến hỏi thăm nhưng bà ta không cho ông ta nhúng tay vào.
Bà hy vọng, hắn có thể biết sai.
“Hoàng hậu nương nương, Lương Vương điện hạ tới.” Cung nữ tiến vào bẩm báo.
Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hắn khập khiễng tiến vào, trước kia, nhìn thấy tư thế đi đứng của hắn, trong lòng bà sẽ đau đớn, thàm nghĩ nếu hắn có thể đứng dậy thì tốt biết bao.
Toàn Nhi luôn luôn nghe lời là thế, tất cả đều là do Thương Mai dạy hư.
Lương Vương quỳ trên mặt đất: “Nhi thần tham kiến Mẫu hậu!”
Hoàng hậu phất tay, đuổi cung nhân ra ngoài.
Bà nhìn cánh tay quấn băng gạt chằng chịt của hắn, còn có cả mùi thuốc Đông y toát ra liền nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Nghe nói, ngươi đến Lâm gia từ hôn rồi.”
“Đúng vậy!” Lương Vương cũng không ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu nói: “Bản cung rất thất vọng về ngươi.”
“Chỉ cần quen là được thôi, quen rồi thì sẽ không thất vọng nữa.”
Hoàng hậu thấy hắn nói chuyện một cách vô hồn như thể hắn đã chịu rất nhìu ủy khuất cùng đau thương lại phẫn nộ nói: “Ngươi có biết đệ đệ ngươi bị thương nặng thế nào không? Thiếu chút nữa, nó sẽ giống như ngươi lúc trước, không thể sinh con, đến tận bây giờ nó vẫn chưa có con nối dõi vậy mà ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Lương Vương cười nhạt nhưng vẫn không nói một lời, nhẫn tâm ư? Không, lúc trước khi hắn bị tuyên cáo tàn tật và không thể sinh con dưỡng cái như người bình thường, bà ta vẫn luôn an ủi Mộ Dung Trịnh đang khóc lóc để hắn ta không cần phải áy náy.
Nhẫn tâm ư, không biết ai mới là kẻ nhẫn tâm đây.
Hoàng hậu thấy hắn vẫn không nói một lời dễ nghe nên lại tức giận “Chuyện này ngươi xem xử lý thế nào? Nhiều người thấy ngươi làm Thái tử bị thương như vậy, thái phó cũng đã đến hỏi thăm, rồi tổ mẫu của ngươi cuối cùng cũng sẽ biết chuyện và Mẫu hậu sẽ phải cho tất cả mọi người một lời giải thích.”
“Mẫu hậu muốn giải thích thế nào?” Lương Vương vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoảng hốt, hỏi. Cập nhật nhanh tại truyen.one
Hoàng hậu vỗ bần, cả giận nói: “Sao ngươi lại trở thành bộ dạng như vậy chứ? Ngươi làm cho đệ đệ bị thương mà một chút áy nãy cũng không có sao? Ngươi nói bản cung phải trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Mặc cho Mẫu hậu xử lý.” Lương Vương lẳng lặng nói.
Hoàng hậu thật sự rất thất vọng, bà ta lắc đầu: “Đệ đệ ngươi nói phải đánh gãy một tay của ngươi thì mới huề nhưng Mẫu hậu chung quy vẫn là không đành lòng, ta muốn ngươi đến gặp nó xin lỗi, nhận tội, chịu vài hèo là được nhưng không ngờ ngươi lại không có chút hối lỗi nào, thật sự khiến Mẫu hậu thất vọng.”
“Xin lỗi, nhi thần đã khiến Mẫu hậu thất vọng rồi.” Lương Vương nhất mực nghe lời bà ta, không hé nửa lời phân bua.
Hoàng hậu lớn tiếng hỏi: “Tại sao ngươi lại biến thành như vậy chứ? Trước đây ta luôn cảm thây ngươi là một đứa hiểu chuyện, biết đạo lý cớ sao bây giờ lại thế? Là Hạ Thương Mai xúi giục ngươi sao?”
Lương Vương rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn gần Hoàng hậu, cười lạnh lùng: “Mẫu hậu, lúc trước người thật sự cảm thấy ta hiểu chuyện ư?”
“Ngươi…” Hoàng hậu ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”
Lương Vương tiếp tục cười khẩy: “Không phải hiểu chuyện mà là ta không thể không hiểu chuyện, bởi vì không có ai ra mặt vì ta cả, không một ai nói giúp cho ta, không một ai thương xót cho ta, không một ai hiểu được những ủy khuất cùng cùng cực khổ mà ta đã phải chịu, đối với người mà nói, chỉ cần hai đứa con trai của người không đấu đá nhau là được, người không phiền nếu ta là người nhường nhịn. Trước kia, người không hề để tâm đến việc thương thế của ta là do kẻ nào gây ra mà chỉ cần ta không truy cứu, không làm lớn chuyện là được. Hiện tại, người không quan tâm chân của ta có khỏi hay không, chỉ cần ta mất quyền tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực là được, người không quan tâm ta có người con gái mà mình thích hay không, chỉ cần ta nghe lời thành thân là được. Đây là đứa con nghe lời mà người muốn, người hy vọng cả đời này, ta sẽ luôn hiểu chuyện như vậy, mặc cho cả đời này của ta, chưa từng được sống một ngày tốt đẹp, ngươi cũng không quan tâm!”
Hắn chậm rãi cao giọng cho đến cuối cùng biến thành những tiếng bén nhọn, từng lời từng lời đâm thẳng vào tim Hoàng hậu khiến bà ta run rẩy hồi lâu, hai hàng nước mắt mới rơi xuống.
“Không, không phải như vậy!” Bà thầm thì, giọng điệu vô cùng lo lắng và đau khổ, bởi vì bà ý thức được rằng mọi chuyện đúng như vậy.
Tuy nhiên, như vậy có gì sai? Thái tử là phải đăng cơ đích, ngày sau phải làm Hoàng đế, sẽ mang về cho ba ta vinh quang, sẽ duy trì sự uy nghiêm của hoàng gia, bà ta cũng đau lòng cho Lương Vương, nhưng hắn không phải lo đói kém, không phải lo nghèo khổ, như vậy chẳng tốt sao? Những thứ mà hắn thiếu, bà đều sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho hắn, cho dù những thứ mà bà bù đắp không hẳn là thứ mà hắn cần nhưng chúng đều là những thứ thiết yếu trong cuộc sống? Hắn đã rất may mắn rồi.