An thân vương nghe thấy âm thanh, từ bên trong đi ra, nhìn thấy thái tử tức giận mà trừng mắt khiển trách Tiêu Thác, lập tức giận tím mặt, nghĩ cũng không nghĩ, liền tát lên mặt thái tử một cái, lạnh lùng nói: “Bà cô của ngươi còn nằm ở bên trong chưa biết sống chết, ngươi ở đây quậy cái gì? Cút!”
Thái tử trước nay chưa từng thấy qua An thân vương giận như vậy, càng chưa từng nghĩ tới An thân vương sẽ động thủ đánh hắn hơn nữa còn ở trước mặt của Hồ Hạnh Nhi và Tiêu Thác, Tô Thanh, chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã.
An thân vương sớm đã không quan tâm chuyện trong triều, hơn nữa cũng rất ít qua lại với thái tử, thái tử bình thường cũng không coi trọng ông ta, bây giờ ăn một cái tát của ông ta, sao có thể bằng lòng bỏ qua, xoa mặt một cái rồi nhìn An thân vương một cách thù hận: “Giỏi lắm, Mộ Dung Tử, bổn cung sẽ bẩm báo mẫu hậu, một cái tát này, bổn cung cũng nhớ kĩ.”
An thân vương lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi, bổn vương liền đánh gãy chân của ngươi.”
Nghi phi không có ấu trĩ ngu xuẩn như thái tử, nàng ta biết sự lợi hại của An thân vương, liền nói với thái tử: “Điện hạ, chúng ta đi trước đi, công chúa xảy ra chuyện, tâm tình của mọi người đều không tốt, hoàng hậu nương nương kêu người đến thăm công chúa, bây giờ cũng thăm xong rồi, đi thôi.”
Nàng ta cố ý vô tình mà nhắc đến Hoàng hậu, thật ra là muốn cảnh cáo An thân vương đừng quá láo xược.
Mặt mày của An thân vương lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thái tử đến khi hắn ta tức tối rời đi.
Hồ Hạnh Nhi không ngờ rằng cuối cùng quậy thành như vậy, cô vô cùng phiền muộn, hơn nữa nàng biết thái tử rất nhỏ nhen, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Thác như vậy.
Tiêu Thác lại là người ngay thẳng.
Sau khi Mộ Dung Khanh vào cung, liền trực tiếp vào Hi Vi cung.
Lộ công công và Bao công công đều cản không được, hắn nổi trận lôi đình, đuổi hết tất cả cung nhân và ngự y ra ngoài.
Xông thẳng vào tẩm điện, nhấc lên màn trướng vừa dày vừa nặng, đứng bên giường.
Âm thanh của hắn lạnh như băng nói: “Ta biết ngươi đang tỉnh, ta chỉ muốn biết, mười một năm trước, ngươi uy hiếp Tiêu Kiêu như thế nào.”
Người trên giường trầm mặc, thật lâu sau, mới truyền đến âm thanh thản nhiên không hờn giận: “Lão Thất à, trẫm cho ngươi đặc quyền này, nhưng mà không phải là dùng để tự tiện xông vào cung điện của trẫm.”
Âm thanh của Mộ Dung Khanh lạnh lẽo: “Hoàng thượng hẳn là biết tính tình của thần đệ, coi như là thần đệ không phải là Nhiếp chính vương, cũng sẽ xông vào như vậy.”
“Sự tùy hứng của ngươi…” Ông ta thở dài một hơi: “Đều là do trẫm nuông chiều mà ra, ngươi biết thì như thế nào? Chuyện cũng đã qua rồi, tiểu cô cô có thể chịu đựng được, mười một năm trước nàng ấy cũng chịu đựng được.”
“Nàng đã uống An Tức Hoàn, mặc lên giá y!” mắt Mộ Dung Khanh đỏ lên, nhìn chằm chằm người trên giường.
Vẻ mặt của người đó trở nên hoảng sợ, con mắt gần như nhô ra, hai tay của hắn ta nắm chặt cái chăn, không phát ra một tiếng.
Thật lâu sau hắn ta nhắm mắt lại: “Trẫm thẹn với nàng ấy.”
“Nàng ấy vẫn luôn cho rằng, ngươi rất tốt với nàng ấy, là thật lòng.” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm ông ấy: “Vì sao phải làm như vậy?”
Hoàng đế trầm mặc một lúc: “Ngươi bây giờ đã là nhiếp chính vương, chẳng lẽ cũng không biết tại sao sao? Ngươi vì sao muốn kiềm chế thái tử? Tại sao muốn cướp quyền lực của thái phó? Tại sao muốn phá hủy Hạ Hòe Quân? Lý do như nhau cả.
“Một người là gian thần, một người là trung thần, thần đệ nhìn không ra có lý do như nhau gì.”
“Trung thần?” Hắn ta cười lạnh: “Bây giờ nhìn thấy là trung thần, nhưng mà, con người chính là như vậy, một khi có năng lực, một khi có vốn để tạo phản, trung thần cũng biến thành gian thần, gian thần mưu triều soán vị.”
“Chuyện đến bây giờ, ngươi còn cho rằng như vậy sao?” Mộ Dung Khanh cắn răng, nắm chặt nắm đấm.
Hoàng đế không nói chuyện, rất lâu cũng không nói chuyện.
Mộ Dung Khanh đấm một quyền lên trên giường, giường gỗ đàn hương bị hắn đánh ra một lỗ thủng, mu bàn tay của hắn máu tươi chảy ròng ròng, hắn vẫn không để ý, cúi đầu rống một tiếng: “Nói đi!”
Hoàng đế nhắm mắt lại: “Ngươi đi đi, thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, ngươi đừng ép trẫm, nếu như trẫm thật sự không đúng, sau khi xuống suối vàng sẽ nhận sai nói xin lỗi với tiểu cô cô.”
Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta: “Ngươi có phải dùng tội thông đồng với địch phản quốc để uy hiếp Tiêu Kiêu?”
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi đã biết, cần gì đến hỏi trẫm? Xem ra Tiêu Kiêu đã nói với ngươi rồi.”
“Tiêu Kiêu không nói gì cả, sau khi tiểu cô cô uống thuốc, hắn ta cũng đã tự sát, đâm một đao vào trong tim, tàn nhẫn đến mức không chừa một đường lui.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt che kín vết lốm đốm màu đỏ có một loại cảm xúc cổ quái, khuôn mặt tươi cười của hắn ta từ từ mất đi, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tốt lắm, bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau rồi.”
Mộ Dung Khanh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta: “Thật không ngờ rằng, nhiều chuyện như vậy, thật không ngờ.”
Không ngờ rằng hắn ta tàn nhẫn như vậy, không ngờ rằng hắn ta vì củng cố đế vị, lại lựa chọn hi sinh hạnh phúc của tiểu cô cô.
Hoàng đế chẫm rãi mà ngồi dậy, ho khan một trận, mặt khẽ ngẩng lên, cái cổ duỗi thẳng, hít thở khó khăn: “Tiểu cô cô đã từng đến, nàng ấy nói rất nhiều với trẫm, trẫm sau khi nàng ấy rời đi vẫn luôn tự hỏi chính mình, nếu quay lại một lần, còn có làm như vậy không.”
Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta chằm chằm, con ngươi như máu.
Hắn ta chậm rãi lắc đầu: “Nhưng mà trẫm không biết, thân là đế vương, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, thế lực Tiêu gia vốn rất lớn, nếu như Tiêu Kiêu lại lấy tiểu cô cô, liền sẽ như mặt trời giữa ban ngày, ngươi có thể bảo đảm hắn sẽ luôn không thay lòng đổi dạ? Không thể bảo đảm liền là lưu lại hậu hoạn, đó là giang sơn Đại Chu của ta, là giang sơn mà tổ tiên ta dùng máu tươi đổi lấy, không thể bại ở trong tay của trẫm, cho nên ngươi cảm thấy, trẫm làm sai rồi sao? Ngươi bây giờ cũng là thân tại kì vị, ngươi cho rằng, trẫm làm như vậy thật sự sai rồi sao?”
“Cho dù như vậy, ngươi cũng không cần ép Tiêu Kiêu lấy Hàn Thanh Thu.”
“Nếu như hắn ta không phản bội tiểu cô cô, tiểu cô cô có thể buông bỏ hắn ta sao? Sẽ từ bỏ sao? Chỉ có phản bội, mới là đau đớn khắc cốt ghi tâm, đau đớn này sẽ khiến nàng ấy nhớ suốt đời, không thể tới gần nam nhân này, chỉ là, trẫm vốn cho rằng nàng ấy đau khổ hai ba năm liền sẽ quên đi Tiêu Kiêu, không ngờ rằng…” hắn ta lại ho khan, lần này vừa ho liền không thể ngừng.
Lộ công công vội vã xông vào, nước nóng và khăn tay trên đất, hầu hạ ở trước giường.
Mộ Dung Khanh thấy hắn ta ho đến gần như đứt hơi, liền chậm chậm lui ra sau, trong lòng có loại đau khổ đang từ từ xâm chiếm, hắn biết, bất luận trách móc hắn ta như thế nào, cũng không thể lấy về mạng của tiểu cô cô, hơn nữa hắn ta cũng đang đối mặt với hoàng đệ muốn tiễn hắn ta đi.
Hoàng đế sau khi Mộ Dung Khanh đi liền ho ra máu, mấy ngự y lập tức tiến vào chữa trị, tạm thời ổn định tính mạng, nhưng mà tình huống nghiêm trọng hơn so với trước kia.
Sau khi hoàng thái hậu trở về trong cung, không ngừng rơi nước mắt, nếu như Tráng Tráng bệnh chết hoặc là ngoài ý muốn chết, bà ấy cũng sẽ không đau lòng như vậy, lại dùng loại phương thức này, bà ấy biết, mình cũng là đồng lõa ép Tráng Tráng chết, do đó, bà ấy ngoại trừ đau lòng còn có áy náy
Tất cả mọi người đều biết, đã dùng An Tức Hoàn thì không có giải dược, chắc chắn sẽ chết.
“Tôn công công, lập tức gửi tín đi bên Hàn Sơn, nhìn thử lão tổ tông còn ở trên núi không.” Hoàng thái hậu dưới cơn đau lòng liền nhớ đếm Thái Hoàng thái hậu.
Tôn công công lắc đầu: “Không cần đi nữa, thái hoàng thái hậu đã rời đi rồi, người nói rõ, sẽ không trở về nữa.”
Hoàng thái hậu thở dài nặng nề: “Ai gia thẹn với lão nhân gia người, người vừa rời đi, Tráng Tráng liền xảy ra chuyện này, khiến ai gia…”
Cung nữ gấp gáp tiến vào: “Thái hậu, người của Hi Vi cung đến.”
Hoàng thái hậu lập tức biến sắc: “Mau truyền!”
Bao công công bước nhanh vào, quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Hồi thái hậu, bệnh tình của hoàng thượng lại nặng thêm, ngự y nói, tình huống rất xấu.”
Hoàng thái hậu liền gần như đứng không nổi, ngơ ngác nhìn Bao công công.