Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 339: Thiếu niên của chúng ta




Đại phu nhân Trương Thị của Hầu phủ, mẫu thân của Tiêu Thác và Tiêu Kiêu.



Nghe thấy sự phân phó của lão gia tử, Trương Thị khẽ lắc đầu: “Hà tất gì phải sát thêm muối vào vết thương chứ?”



Hầu gia trầm tĩnh nhìn bà ta: “Ngươi luôn hiểu chuyện, nguyên do bên trong không cần lão phu nói cũng hiểu, chuyện này liên quan đến tính mạng người thân của mấy trăm người Tiêu gia chúng ta, những năm nay tuy chúng ta hành sự khiêm tốn thu nhiễm phong mang, nhưng Hoàng thượng vẫn kiêng kỵ chúng ta, hiện nay công chúa đã biết sự thật, nếu như nàng ta đi tìm Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu có thể chống đỡ không?”



Ông ta nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Hoàng thượng chỉ là bị bệnh, còn chưa có băng hà!”



Trương Thị đã trầm mặc, phải, Tiêu Kiêu đối với công chúa không có năng lực chống đỡ, nhưng công chúa ở trước mặt hắn ta nói một câu, hắn ta ngay cả mạng cũng có thể cho nàng ta.



Nếu như hai người một khí quấn vào nhau, hậu họa không lường được.



Nhất là những năm nay, thế lực của công chúa càng phát triển kinh người, sau lưng có Nhiếp Chính Vương, An Thân Vương, Lễ Thân Vương, Trần gia, Hồ gia, quan trọng nhất là tài lực hùng hậu, Hoàng hậu sao có thể để Tiêu Kiêu lấy nàng ta?



Một khi sự hiểu lầm của hai người giải quyết, lần nữa ở bên nhau, không có ai có thể ngăn cản, Hoàng thượng sẽ đối đãi Tiêu gia như nào?



Trương Thị mang theo tâm trạng vô cùng bất lực vô cùng đau khổ, đến cửa của phủ công chúa.



Bà ta bước xuống xe ngựa, nặn ra một nụ cười, người canh cửa nghe thấy là phu nhân của Hầu phủ thì đi vào bẩm báo trước, sau đó đi ra dẫn Trương Thị vào trong.



Khi Trương Thị nhìn thấy Tráng Tráng, trái tim đau nhói, vị công chúa đã từng tràn đầy sức sống đó, hiện nay lại trở lên gầy mòn tái xanh như này.



“Trương Thị tham kiến công chúa!” Trương Thị quy củ hành lễ.



“Phu nhân không cần đa lễ, ngồi đi.” Thần sắc của Tráng Tráng bình lặng nhìn Trương Thị, suýt chút nữa thì bà ta sẽ trở thành mẹ chồng của mình rồi.



Suýt chút nữa!



Trương Thị khẽ nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống thì nhìn Tráng Tráng: “Sắc mặt của công chúa có chút không tốt, nên giữ gìn sức khỏe.”





“Bản cung không sao, tạ phu nhân quan tâm.” Tráng Tráng nhìn bà ta: “Phu nhân hôm nay đến là có chuyện gì sao?”



Người của Tiêu gia với nàng ta nhiều năm không qua lại, Trương Thị hôm nay đến, Tráng Tráng rất bất ngờ, nhưng trong lòng thấp thoáng cảm thấy bà ta đến không có ý tốt.



Trương Thị do dự một lát, những lời mà Hầu gia căn dặn gần như không nhẫn tâm nói ra.



Tráng Tráng nhàn nhạt nói: “Phu nhân có gì cứ nói thẳng.”



Trương Thị mang theo nụ cười, nói: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nghĩ tới Tiêu gia và phủ công chúa cũng có chút quan hệ liên hôn, Thanh Thu là thị nữ của công chúa, vào phủ đến nay, tuân thủ phép tắc, chăm lo gia đình, quản lý phủ đại tướng quân đến chu đáo, một giọt nước cũng không lọt, thiếp thân đặc biệt đến cảm tạ công chúa đã dạy bảo.”




Tráng Tráng nghe thấy lời này, khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo: “Không cầm cảm ơn, là tạo hóa của nàng ta!”



Trương Thị không nói chuyện, cổ họng của bà ta giống như có một đống bông gòn chặn lại, không nuốt xuống được, cũng không nhổ ra được, vô cùng khó chịu.



Quỳnh Hoa là người tính tình bộc trực, nàng ta tức giận nói: “Thì ra người hôm nay đến là hát đế, cần gì phải thế? Công chúa trước đây và phu nhân cũng có giao tình, không cần thiết tổn thương người như thế, chuyện của Tiêu gia các ngươi có liên quan gì đến phủ công chúa, không cần đến cảm tạ công chúa.”



Trương Thị xấu hổ ngượng ngập: “Công chúa lượng thứ, thiếp thân… Ài, bỏ đi, thiết nghĩ công chúa hiểu ý của thiếp thân, thiếp thân tuy ích kỷ, lại cũng không phải là vì mình, hy vọng công chúa có thể hiểu cho.”



Tráng Tráng đưa tay, vuốt lông mày, mệt mỏi nói: “Phải, mọi người đều là bất đắc dĩ, tất cả mọi chuyện đều có nỗi khổ của mình, đi đi, phu nhân, duyên phận giữa ta và Tiêu Kiêu đã dừng ở mười một năm trước, quay về chuyển lời với Hầu gia, không cần lo lắng, bản cung sẽ không tổn hại đến Tiêu gia, bản cung cũng không phải thiếu nữ coi tình yêu quan trọng hơn tất cả như mười một năm trước, ta biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”



Trương Thị nghe vậy trong lòng rất buồn, ở trước mặt Tráng Tráng, bà ta cảm thấy mình rất đáng khinh.



Bà ta không còn mặt mũi gặp Tráng Tráng nữa, cho nên đứng dậy cáo lui.



Tiêu Kiêu tự nhiên cũng bị Hầu gia nhắc nhở một phen, Tiêu Kiêu cả quá trình không nói một lời, chỉ là đến cuối, nói một câu: “Cháu biết làm như nào.”



Hắn ta sau khi rời khỏi, lại không biết có thể đi đâu, Hầu phủ không muốn quay về, đại tướng quân phủ càng không muốn trở về, từ trong miệng của tổ phụ, hắn ta biết Tráng Tráng đã biết chuyện năm đó, nhưng có thể như nào chứ? Mười một năm trước không thể ở bên nhau, hiện nay thì có thể rồi sao?




Hắn ta đến Tụ Hiền Cư, tìm một nhã gian uống rượu, một mình uống 5 cân rượu, hắn ta nằm bò trên bàn, cứ uống đến khi trong lòng không có bất kỳ cảm giác nào nữa.



Trong cơn say, hắn ta dường như nghe thấy có ngươi đi vào, có người nhẹ nhàng ngồi xuống, ở bên cạnh hắn ta.



Có người ôm lấy hắn ta, ở bên tai hắn ta nói, nói cái gì hắn ta nghe không chân thật, nhưng,



Giống như lần đầu tiên hắn ta ôm Tráng Tráng, còn hôn nàng ta, cứ như thế không màng mọi thứ, hắn ta rất muốn tìm lại bản thân khi đó.



Không quay lại được nữa, bọn họ đều không có dũng khí lúc đầu, cũng không có sự đơn thuần của lúc ban đầu nữa rồi.



“Tráng Tráng!” Trong kẽ răng của hắn ta lẩm bẩm cái tên này, cảm nhận được người đó ôm hắn ta, trên mặt có giọt nước mắt nóng bỏng.



Tráng Tráng quả thật đến rồi, ám vị tìm được hắn ta, nàng ta liền đến rồi.



Nàng ta ôm hắn ta, không có mong muốn khác, nàng ta chỉ là hy vọng mình nhớ hương vị này, nàng ta quên mất bao lâu, loại cảm giác tiếp xúc da này.



Hắn ta cuối cùng tìm được tiêu cự, nhìn thấy nàng ta.



Tráng Tráng lùi ra, mỉm cười nhìn hắn ta: “Biết ngươi ở đây, ta đến nói chuyện.”




Đầu của Tiêu Khiêu rất choáng, không biết có phải bởi vì nụ cười của nàng ta không.



Hắn ta đưa tay, ngón tay thô sáp lướt qua gò má của nàng ta, lau nước mắt, lẩm bẩm nói: “Ở trong lòng ta, một người giống như bảo bối, tại sao người khác muốn tổn thương như thế?”



Tráng Tráng cười trong nước mắt: “Nhìn ngươi kìa, trông rất ngốc!”



“Từ khi ta vào cung, nàng liền nói ta ngốc, hiện nay nghĩ lại, chắc là ngốc thật!” Hắn ta mỉm cười như đứa trẻ, đáy mắt nhiễm ý say và đau thương: “Một người si ngốc như thế, nàng còn nhớ nhung nhiều năm như thế, nàng không phải càng ngốc hay sao?”




Ý cười của Tráng Tráng càng sâu: “Phải, không phải là người một đường, không thể đi chung một tuyến.”



“Phải!” Hắn ta si ngốc nhìn cô ta, không lỡ rời mắt đi.



“Ngươi còn nhớ không? Có một lần chúng ta xuất cung đi xem hội chùa, trong đám đông bị tách nhau ra, ngươi sao tìm được ta.”



Tiêu Kiêu đã cười: “Nhớ, ta cầm đuốc đứng trên thành lâu, sau đó châm lửa, nàng liền đi theo ngọn đuốc, ta cúi đầu nhìn thấy nàng, thuận theo một hàng đèn lồng đỏ của thành lâu trượt xuống, rơi xuống trước mặt nàng.”



“Phải, ngươi của lúc đó, từ trên trời rơi xuống, thật đẹp!” Tráng Tráng đưa tay, sờ đôi mày bình lặng của hắn ta, trên mặt nàng ta đều là ý cười, mỉm cười vừa ngọt ngào vừa đắng chát.



Cũng vào khoảnh khắc đó, trong lòng nàng ta quyết định, không phải hắn ta không gả.



Hy vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở đêm hôm đó.



Nàng ta rót một ly rượu, bản thân đã uống, rượu rất đắng, nếu như cả người cô phát run.



Bọn họ cứ như thế, nói chuyện của trước kia, cuối cùng lại phát hiện, thì ra trong những ngày tháng niên thiếu bên nhau, bọn họ sớm đã thấu hiểu lòng nhau, sớm đã lập lời thề bên nhau ở đời.



Hắn ta ngốc, nàng ta ngốc, vốn là thanh mai trúc mã trời đất sắp đặt, lại không có kết cục tốt đẹp.



Tráng Tráng cuối cùng để tay trên cánh môi hắn ra, không hề để tâm nói: “Tiêu Kiêu, nếu có kiếp sau, ta không phải là con gái của hoàng gia, ngươi không phải là thiếu niên tướng môn, chúng ta có lẽ có thể có kết quả tốt.”



Chân mày ánh mắt tuyệt đẹp của Tiêu Kiêu phủ sương mù: “Phải, chỉ nguyện làm bách tính bình thường, thành thân, sinh con, bình lặng một đời.”



Chân mày Tráng Tráng ẩn nét cười rồi đứng dậy: “Ta đi đây.”



Tiêu Kiêu đứng dậy, vẫn ở trước bàn, nhìn nàng ta bước ba bước lại quay đầu lại, biến mất ở trong tầm mắt của hắn ta, biến mất ở trong cuộc đời hắn ta.