Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 335: Cô nương ngốc nghếch




Thương Mai thật sự ngây ra rồi, cô thật sự rất muốn bổ đầu của Hàn Thanh Thu, xem thử rốt cuộc có cấu tạo gì, lời nói trơ trẽn vô sỉ này nói thật đường hoàng như vậy.



Phu quân Tiêu Kiêu mà nàng ta yêu lẽ nào không phải là nên sao? Nàng ta ngay từ đầu đã biết Tiêu Kiêu yêu Tráng Tráng, lẽ nào nàng ta thật sự cho rằng nàng ta ta xen ngang tranh đoạt tình yêu, bỏ rơi phản bội chủ tử cuối cùng còn có thể có hết người và của sao?



Bỏ đi, Thương Mai không định tranh luận với nàng ta nữa, có vài người đáng hận, tất sẽ có chỗ đáng thương, nhưng cô chỉ nhìn thấy sự đáng hận của Hàn Thanh Thu, không nhìn thấy sự đáng thương của nàng ta.



Thương Mai xoay người rời đi, Hàn Thanh Thu gọi cô một tiếng: “Vương phi!



Thương Mai quay đầu: “Nói!”



Hàn Thanh Thu đi tới, vậy mà kéo tay của Thương Mai, khẩn cấp nói: “Thật ra, Mộ Dung Tráng Tráng không có tốt đẹp như người tưởng đâu, con người nàng ta có rất nhiều tật, tính cách kiêu ngạo tùy hứng, thích bắt nạt người khác, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng từng ra tay, trước đây không ít lần bắt nạt Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu ngốc, lại thấy nàng ta là trưởng công chúa, cho nên mới để mặc nàng ta bắt nạt, ta đã từng thấy công chúa dùng roi đánh chàng, chàng rất tức giận lại không dám chọc giận công chúa, lặng lẽ chịu đựng.”



Sự vô sỉ của Hàn Thanh Thu thật sự làm mới tam quan của Thương Mai.



“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Thương Mai không còn kiên nhẫn hất tay nàng ta ra.



“Ta muốn nói, thật ra Mộ Dung Tráng Tráng không đáng để nhiều người các ngươi đối tốt với nàng ta như thế, nàng ta cũng không đáng để Tiêu Kiêu yêu nàng ta, nàng ta quá tùy hứng, ta biết Tiêu Kiêu rất nghe lời của Vương gia, người nói những điều này cho Vương gia, để Vương gia chuyển lời cho nàng ta, ta trừ xuất thân không bằng Mộ Dung Tráng Tráng, những mặt khác đều hơn nàng ta.” Hàn Thanh Thu nói.



Thương Mai lắc đầu, vô cùng lạnh lùng: “Hàn Thanh Thu, Tráng Tráng có tùy hứng hơn nữa, kiêu ngạo hơn nữa, nàng ta chưa từng tổn hại bất kỳ ai, nàng ta bắt nạt Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu cam tâm tình nguyện thậm chí là muốn, nàng ta giở trò với Hoàng thái hậu, tuy chơi khăm nhưng không ảnh hưởng đến đại thể. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm cái gì? Nghĩ thử đi, nói thật, ta tối nay thật sự rất muốn đánh ngươi, ngươi đã khiến ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng, ta không động thủ, ta sợ bẩn tay của mình.”



Nói xong, phất tay áo rời đi.



Hàn Thanh Thu ngồi sụp trên ghế, lẩm bẩm: “Không, mọi chuyện đều là bất đắc dĩ, ta không muốn giết Dao Chỉ, ta cũng không muốn phản bội công chủ, ta là bị ép, tại sao không có ai hiểu cho ta chứ?”



Trong lòng nàng ta rất sợ hãi, chuyện này sau khi nói ra, bèn tổn hại đến danh tiếng của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng tỉnh lại nhất định cũng không tha cho nàng ta, hiện nay chỉ có thể hy vọng cả đời này Hoàng thượng cũng đừng tỉnh lại, không thể truy cứu.



Sau khi Thương Mai rời khỏi, Tô Thanh đã đánh xe ngựa đợi ở bên ngoài, Mộ Dung Khanh cũng ngồi trên xe ngựa, lão nhân gia hắn luôn mặc kệ những chuyện này, nhưng lần này rất phối hợp với Thương Mai, trong lòng Thương Mai biết hắn là lo cho Tráng Tráng.



Tô Thanh đã nói nguyên nhân cái chết của Dao Chỉ cho Mộ Dung Khanh, đoạn đối thoại của Thương Mai và Hàn Thanh Thu cũng nói rồi, sau khi Thương Mai lên xe ngựa, Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Tô Thanh, chuyện này, tạm thời không thể nói với bất kỳ ai, Tiêu Thác cũng không thể nói, hắn quá bốc đồng.”




Tô Thanh gật đầu: “Vâng, ta biết.”



Sự việc liên quan đến Hoàng thượng, hắn ta tự nhiên sẽ không nói.



Thương Mai rất tức giận: “Không ngờ thật sự là Hoàng thượng, Tráng Tráng sau khi biết, sợ là không chấp nhận được.”



Mộ Dung Khanh cũng rất thất vọng, tuy hắn sớm đã đoán được rồi, nhưng, một ngày chưa chứng thực, trong lòng chung quy giữ hy vọng tốt đẹp.



Ở trong lòng hắn, hoàng huynh không phải người như thế.



Hắn biết Tiêu Kiêu yêu Tráng Tráng, khiến Tiêu Kiêu từ bỏ, Hoàng thượng nhất định là dùng cái gì đó để kìm hắn ta rồi, hơn nữa lúc đó ngay cả Tĩnh Quốc hầu cũng ra mặt rồi, sự tình nhất định không đơn giản.



Sau lưng còn dính líu cái gì, không thể đoán được.




Thương Mai vốn muốn nói chút gì đó, nhìn thấy thần sắc của Mộ Dung Khanh có hơi không tốt, cô bỗng ý thức đến, chuyện này không phải là một loại đả kích với hắn chứ?



Hắn luôn rất kính trọng hoàng huynh của hắn.



Cô nắm tay của hắn, mười ngón đan vào nhau nhưng cái gì cũng không nói.



Mộ Dung Khanh khẽ dựa đầu vào gối mềm sau lưng: “Nếu chuyện này công khai, nhất định sẽ ảnh hưởng danh dự của Hoàng thượng.”



“Người có dự định gì không?” Thương Mai khẽ hỏi.



“Bên Tráng Tráng vẫn là nói với nàng một chút, ít nhất để nàng biết, Tiêu Kiêu không phải không yêu nàng, chỉ là bất đắc dĩ. Bản vương tin nàng có thể chấp nhận được chuyện này, nó sẽ hiểu cuộc đời có rất nhiều chuyện cho dù ngươi không muốn chấp nhận, cuối cùng vẫn phải chấp nhận.”



Thương Mai mặc nhiên gật đầu, phải, tuổi của Tráng Tráng không nhỏ nữa, những gì nàng ta từng trải cũng rất phong phú, chắc có thể chấp nhận chuyện này.




Chỉ là, thế giới này sao lại như thế? Chuyện của hoàng gia một khi vạch ra một góc liền khiến người ta cảm thấy vô cùng tàn khốc.



Tráng Tráng có lẽ có thể chịu đựng, dù sao, năm đó nàng ta đã chịu đựng nhiều như vậy, người mình yêu nhất lấy thị nữ mà nàng ta tin tưởng nhất, nàng ta đều có thể chịu được, có gì không chịu đựng được nữa? Nhưng cũng không phải nói nàng ta có thể chịu đựng được, có thể không kiêng kỵ mà tổn thương nàng ta.



Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân không cha không mẹ.



Thương Mai đau lòng cho Tráng Tráng, rất đau lòng.



Ngày hôm sau, cô bèn đi tìm Tráng Tráng, nói lại những lời mà Hàn Thanh Thu đã nói cho Tráng Tráng.



Sau khi Tráng Tráng nghe rồi, luôn không nói chuyện.



Hồi lâu, hồi lâu, nàng ta mới ngẩng đầu, bỗng mỉm cười thê lương: “Chuyện này bảo lão thất giữ bí mật, ai cũng không cho phép nói.”



“Tráng Tráng, chuyện này nếu như nói ra, mọi người đều sẽ giúp người, người có di chỉ của Huệ Đế, không ai có thể cưỡng ép ngươi làm chuyện gì ngươi không bằng lòng, Hoàng thượng mượn thánh chỉ, đã tổn thương người…”



Tráng Tráng ngẩng đầu, cắt ngang lời của cô: “Không, không cần nói, ta biết là được, chuyện này nói ra, tổn hại danh tiếng của hắn, không có cần thiết như vậy.”



Thương Mai rất buồn: “Người còn nghĩ cho hắn? Hắn đều đã đối với người như thế rồi.”



Tráng Tráng khẽ thở dài: “Tớ nhớ, năm đó hoàng tổ mẫu trước khi rời cung, đã nói với ta rất nhiều, lúc đó ta ít tuổi, không biết ý tứ trong những lời đó của bà, hiện nay thì hiểu rồi. Bà nói với ta, Tráng Tráng à, cháu thân là con gái của hoàng gia, cháu đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người khác không được hưởng thụ, như thế cháu có khả năng sẽ mất đi một vài thứ khác, cuộc đời không có hoàn mỹ không khuyết điểm, cháu phải học chấp nhận và mất đi, học chấp nhận sự tàn khốc, học chấp nhận cuộc đời có nhiều sự bất lực, cháu xuất thân tốt hơn người ta, nhưng không đại biểu ông trời sẽ chiếu cố cháu cuộc đời của cháu mãi. Còn nữa, hoàng gia trước nay đều trung thành với quyền lực, cháu ở trong đó, sau này có lẽ sẽ bị người ta lợi dụng, có lẽ sẽ bị người ta tổn thương, có lẽ sẽ bị người ta hung hăng xiên một đao, mà người làm những điều này, cũng có lẽ là người cháu thân nhất yêu nhất, nếu như những chuyện này xảy ra trên người cháu, cháu suy nghĩ lại xem, người tổn thương cháu, hắn có thành tích chính trị không, hắn có tốt với bách không, có thể tạo phúc không, nếu như có thể, sự mất mát này cháu liền nhận đi, bởi vì cháu là con gái của hoàng gia.”



Thương Mai sững người: “Thái Hoàng Thái hậu trước đây từng nói như vậy với người? Trừ phi bà ấy đã dự đoán ngày sau Hoàng thượng sẽ tổn thương người?”



“Thái Hoàng Thái hậu tinh thông y lý tinh tượng, quẻ bà bói chưa từng sai, có lẽ rất nhiều chuyện sớm đã định sẵn rồi.” Tráng Tráng thở phào, nhìn sang Thương Mai: “Thật ra, ngươi nói với ta nhưng điều này, ta sớm đã nghĩ tới, chỉ là luôn tự lừa mình dối người, Hoàng thượng trước khi ngã bệnh, đều luôn đối với ta đặc biệt tốt, kiểu tốt này, có chút tính chất bù đắp, ta có thể nhìn ra.”