Tráng Tráng nói xong những lời này lại tiếp tục uống liền ba chén, rượu chảy vào người, nàng ta ho khan một hồi lâu mới khôi phục lại vẻ bình thường.
“Sau khi tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, hoàng huynh băng hà, thái tử đăng vị, phong ta làm trấn quốc đại trưởng công chúa, hoàng tẩu cũng được phong làm hoàng thái hậu. Tỷ ấy luôn luôn yêu thương ta, cho nên đã cầu tình với hoàng thượng, lại lấy di chỉ của phụ hoàng ta ra, trong di chỉ đã nói bất cứ kẻ nào cũng không thể miễn cưỡng ta làm chuyện mà ta không muốn làm.”
Thương Mai nghe nói đến đó thì lại không hiểu: “Tại sao không sớm lấy phần di chỉ này ra?”
Tráng Tráng nhìn Thương Mai, cười khổ một tiếng: “Lúc đó tẩu ấy là hoàng hậu của hoàng huynh, phần di chỉ này cũng vẫn luôn do hoàng huynh giữ, cho nên tẩu ấy cũng không có cách nào lấy được. Ngươi cảm thấy là hoàng huynh sẽ tùy ý để cho tẩu ấy lấy di chỉ này ra để thông cáo với thiên hạ? Sau khi hoàng huynh băng hà tỷ ấy mới lấy phần di chỉ này, mà hoàng thượng lại là con của tỷ ấy, lời nói của tỷ ấy lại có trọng lượng, sau khi lấy phần di chỉ này ra thì tỷ ấy đã đọc ở trong triều, hoàng huynh đồng ý từ hôn, lại phái sứ giả đến Lương Quốc từ hôn, ta và Tiêu Kiêu cũng có thể coi như danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Hắn làm áo cưới cho ta, chiếc áo cưới đó được làm từ mười hai người thợ thủ công thêu lại với nhau, tơ lụa màu đỏ chót, những hoa văn tinh xảo được thêu bằng những sợi chỉ vàng. Sau khi làm xong áo cưới rồi thì hắn tặng cho ta, ta đã mặc thử trước mặt của hắn, hắn nhìn ta một hồi lâu sau đều không rời tầm mắt, hắn nói chờ đến lúc ta tròn mười sáu tuổi thì sẽ cầu hôn với hoàng thượng, cưới ta vào nhà.”
Trong mắt của Tráng Tráng dần có cảm xúc ngọt ngào, nàng ta nhìn thấy một vài bức tranh tươi đẹp đang chầm chậm hiện ra trước mặt của nàng ta, đó là một hồi ức tốt đẹp giữa nàng ta và Tiêu Kiêu, là khoảng thời gian tốt đẹp.
Nhưng mà phần tươi đẹp này đã không duy trì bao lâu, nàng ta đột nhiên kinh ngạc.
“Vào cái năm sinh nhật mười sáu tuổi của ta, hắn nói với ta là sẽ tặng cho ta một phần lễ vật, một phần lễ vật mà cả một đời này ta cũng không thể quên được. Sáng ngày hôm đó ta đã chờ đợi, chờ đợi hắn đến, ta biết là hắn đi đâu, bởi vì trước đó Cầm Chi đã nói với ta hắn đến ngự thư phòng. Chúng ta đều chờ ở đó, đợi từ sáng cho đến đêm cũng không gặp hắn, ngày thứ hai hắn vẫn không đến. Thanh Thu và Dao Chỉ nhìn thấy ta khổ sở sốt ruột cho nên đến ngự thư phòng nghe ngóng tin tức, nhưng không nghe ra bất cứ tin tức gì liền xuất cung đi tìm Tiêu Kiêu. Cả ngày hôm đó cũng không trở về, hai người bọn họ cũng chưa từng trở lại, ngày thứ ba tìm được thi thể của Dao Chỉ ở trong hồ, nàng ấy bị người ta đẩy xuống giết chết, nhưng mà ta không tìm được hung thủ. Ngày thứ tư Thanh Thu trở về, nàng ta quỳ gối trước mặt của ta, nói là Tiêu Kiêu muốn cưới nàng ta, hai người đều đã có chứng thực phu thê. Ta nhận phải đã kích cả hai lần gần như là sự sụp đổ, chạy ra khỏi cung đi tìm Tiêu Kiêu, vậy mà hắn lại biến thành một con người khác, dùng một ánh mắt căm hận nhìn về phía ta, hắn nói kể từ khi hắn nhìn thấy ta và thái tử Lương Quốc ôm nhau hắn đã nhận định ta thay lòng đổi dạ, sau đó hắn làm ra tất cả mọi chuyện đều là vì muốn trả thù ta, người mà hắn chân chính thích đó chính là Thanh Thu. Hắn sai người đuổi ta đi, vào ngày hôm đó đã vào cung cầu hoàng thượng ban hôn, hoàng thượng giận dữ muốn giết Tiêu Kiêu, Tịnh Quốc Hậu đi cầu xin hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cứu Tiêu Kiêu, cũng là do bà ấy đã ban hôn cho Tiêu Kiêu, ý chỉ ban hôn được đưa ra, hắn tự mình đến tìm ta muốn đòi lại áo cưới.”
Lúc Tráng Tráng tự thuật lại đến đoạn cuối cùng tốc độ nói chuyện rất nhanh, gần như là không dừng lại, nói chuyện không hề có một chút tình cảm nào, dường như người gặp phải tổn thương đó căn bản cũng không phải là nàng ta.
Lúc nói đến đoạn này nước mắt của nàng ta đã ướt đẫm, cả người run rẩy, ngay cả răng cũng đang run, như là rất lạnh rất lạnh.
Thương Mai suy nghĩ cẩn thận lại một chút, chắc chắn Tiêu Kiêu sẽ không bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, cũng không tồn tại cái gọi là trả thù, vấn đề chắc là xuất hiện ở hắn vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Tráng Tráng.
Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Hắn đi tìm hoàng thượng nói là cầu hôn, cầu hôn có thành công không? Ngày hôm đó hắn không đi tìm Tráng Tráng, ngày hôm sau cũng không đến, Tráng Tráng phái người đi tìm hắn, Hàn Thanh Thu và Dao Chỉ được phái đi cũng không thể trở về cùng một ngày, ngày thứ ba lại phát hiện ra thi thể của Dao Chỉ, ngày thứ tư Hàn Thanh Thu trở về nói là có chứng thực phu thê với Tiêu Kiêu.