Sau khi Thương Mai rời khỏi vương phủ thì không có chút phương pháp nào.
Tô Thanh cũng dân phát hiện có vấn đề.
“Nếu hãn muốn lấy tiểu thư Lâm gia thì thật là có quỷ.” Tô Thanh lạnh lùng nói.
“Hẳn là hoàng hậu ép, nhưng với Lương vương mà ta biết thì hẳn sẽ không dễ dàng bị bày bố” Thương Mai bỗng nhớ tới một vấn đề: “Hoàng hậu biết Ý Nhi sao?”
“Ta không biết bà ta có biết hay không.” Tô Thanh nói, cảm thấy lời này của mình có chút gượng ép: “Hản là hoàng hậu không biết đi?”
Thương Mai cứ cảm thấy chuyện xảy ra quá kỳ quái, Lương vương chỉ nhập cung một lần, ra ngoài liên từ bỏ việc chữa trị, còn nói muốn lấy tiểu thư Lâm gia.
Cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên mình nhập cung, lúc đó lão thất cũng có mặt, nghe cuộc nói chuyện của họ, giống như lão thất có quyền lực can dự vào chuyện hôn sự của Lương vương.
Nghĩ tới đây, cô quên mất Loan Loan, lập tức bèn dặn dò Đao lão đại hồi phủ.
về tới phủ, vừa khéo Mộ Dung Khanh vẫn còn ở nhà.
Cô kêu Tô Thanh vào rồi đóng cửa lại, hỏi Mộ Dung Khanh: “Chuyện hôn sự của Lương vương có phải chàng có thể làm chủ không?”
Mộ Dung Khanh gật đầu: “Phải, hai người sao vậy? Quá lỗ mãng.”
Thương Mai thở phào một hơi: “Hắn nói không chữa trị chân nữa, còn muốn lấy tiểu thư Lâm gia”
“Tiểu thư Lâm gia? Tiểu thư Lâm gia nào?” Mộ Dung Khanh cau mày: “Bổn vương không biết chuyện này.”
“Chính là tiểu thư Lâm gia trước đây Hạ Hòe Quân muốn lấy.” Thương Mai nói.
Hắn tức giận: “Hoang đường!”
“Là thật, tự hắn quay về nói.” Tô Thanh cũng nói.
Mộ Dung Khanh ngồi xuống, nhìn Thương Mai: “Nàng từ từ nói xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Thương Mai bèn nói chuyện cô tới Lương vương phủ chờ cả nửa ngày, sau đó Lương vương từ cung ra bèn nói từ bỏ việc chữa trị và muốn lấy tiểu thư Lâm gia.
Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ một lát: “Nếu là tiểu thư Lâm gia thì bổn vương không đồng ý, lão thất phu Lâm thị lang đó là kẻ tiểu nhân, làm chuyện không thành thật, chỉ biết lợi dụng lỗ hổng để làm lợi cho mình, trước đây muốn gả cháu gái cho Hạ Hòe Quân, chính là vì nhìn trúng địa vị của ông ta.
“Vậy chúng ta nhập cung tìm hoàng hậu.” Thương Mai vội thúc giục.
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Nàng không cần đi, bổn vương đi là được rồi.”
Cô ngẫm nghĩ một lát, cũng đúng, thân phận của cô không thích hợp, đi càng chọc cho hoàng hậu tức giận.
“Được, vậy chàng tranh thủ đi đi” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh cũng cảm thấy chuyện không thể chậm trễ, lập tức bèn lệnh cho Nghiêm Vinh chuẩn bị xe nhập cung.
Hoàng hậu như đã đoán được hắn sẽ tới, sớm đã chuẩn bị điểm tâm đợi hắn.
“Vương gia, gần đây chính sự bận rộn đi!” Hoàng hậu mỉm cười nói.
Mộ Dung Khanh ngôi xuống: “Cũng được.”
“Uống trà đi, bổn cung hôm nay đã chuẩn bị bánh táo đỏ mà vương gia thích ăn nhất, ngọt mà không ngấy, ngự trù vừa tới tay nghề không tệ.” Hoàng hậu tâm trạng vô cùng vui vẻ, mặt đầy ý cười.
Mộ Dung Khanh liếc nhìn một cái, có chút ghê tởm nói: “Bổn vương trước nay không thích ăn đồ ngọt, hoàng hậu nương nương nhớ lâm rồi.”
“Ồ!” Hoàng hậu có chút hiểu ra: “Là bổn cung nhớ lầm rồi, người thích ăn ngọt là Lễ thân vương”
Lễ thân vương càng không thích ăn ngọt!
Bà ta ngẩng đầu, thái độ nhàn nhã nhìn hẳn: “Lần này vương gia nhập cung e rằng không phải chỉ vì thỉnh an bổn cung đi?”
Mộ Dung Khanh trực tiếp vào chủ đề: “Bổn vương nghe nói người tìm một mối hôn sự thay a Toàn, là tiểu thư Lâm gia, phải không?”
“Tin tức của vương gia rất linh hoạt, chuyện hôm nay mới quyết định, còn chưa công bố với bên ngoài, vương gia đã biết rồi.” Hoàng hậu tươi cười nói: “Quả nhiên chuyện hỉ đồn nhanh!”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Bổn vương có ý kiến với phẩm hạnh của tiểu thư Lâm gia này, mối hôn sự này, bổn vương không tán thành”
Hoàng hậu cười một tiếng, tự mình rót trà cho hắn: Vương gia, chuyện này e rằng người cũng không thể làm chủ được, mối hôn sự này là tự a Toàn đề ra.”
“Hắn đề ra?” Mộ Dung Khanh nhướn mày, không chút lưu tình nói: “Hoàng hậu nương nương xem bổn vương là kẻ ngốc sao?”
“Sao vương gia không đi hỏi hăn thử xem? Bổn cung nói không đồng ý, hắn còn không bằng lòng, hôm này nhập cung sống chết muốn lấy tiểu thư Lâm gia.” Hoàng hậu khẽ thở dài nói.
“A Toàn sẽ không làm vậy, là hoàng hậu ép hắn, đúng không? Sau khi hắn xuất cung liên từ bỏ việc chữa trị chân mình, còn nói muốn lấy đại tiểu thư Lâm gia…”
Lời của Mộ Dung Khanh bị hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang: Xương gia thận trọng lời nói, mặc dù người là nhiếp chính vương nhưng cũng không thể không xem ai ra gì, hi vọng người còn nhớ bổn cung là hoàng hậu, không cho phép người tùy ý vu cáo như vậy.”
“Lật mặt rôi?” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Hôm qua người truyên Thương Mai nhập cung, những lời người nói với nàng là có ý gì, trong lòng người rõ ràng, hi vọng hoàng hậu có thể làm việc công chính, cũng hy vọng người có chút lòng tin với con trai mình, nếu hắn muốn tranh đoạt thì sớm đã tranh rồi, người cho rằng hắn không có bản lĩnh đó sao? Có bổn vương trợ giúp hắn, mười tên Mộ Dung Trịnh cũng không phải đối thủ của hản.
Mộ Dung Khanh nói rõ ràng như vậy, ngược lại khiến hoàng hậu chấn động, bà ta lạnh lùng nhìn hắn: “vương gia, người thật sự điên rồi, nơi này không phải triêu đường, không phải nơi ngươi có thể bá đạo, Mộ Dung Trịnh trong miệng ngươi là đương kim thái tử, người nói hắn như vậy nếu bị truyền ra ngoài thì không sợ phá hủy thanh danh của hắn sao?”
Mộ Dung Khanh hôm nay không cho hoàng hậu chút mặt mũi nào, sắc bén nói: “Thanh danh của thái tử người lại căng thẳng như vậy còn thanh danh của a Toàn thì sao? Mấy năm nay bên ngoài đồn đại hắn là gì? Hoàng hậu không biết sao? Những chuyện này là do ai làm? Người biết rõ lại giả hồ đồ cũng thôi đi, con trai người người không thương yêu thì người bên cạnh tại sao phải yêu thương hắn? Nhưng người vì để Mộ Dung Trịnh không chịu uy hiếp nào mà lại kêu hắn tự mình từ bỏ chữa trị vết thương ở chân, kêu hắn lấy một nữ tử hắn không thích, bổn vương liên không thể ngồi nhìn không quản.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: vương gia không thể ngồi nhìn không quản thì có thể thế nào? Là tự hắn muốn lấy, không phải bốn cung ép hắn”
Mộ Dung Khanh nhìn bà ta: “Hoàng hậu, người đã muốn ép a Toàn, vậy bổn vương cũng không tránh khỏi muốn ép người, nếu a Toàn lấy tiểu thư Lâm gia thì vị trí thái tử của Mộ Dung Trịnh, bổn vương cũng nhất định sẽ kéo xuống.”
Hoàng hậu đập bàn đứng dậy: “Mộ Dung Khanh, ngươi dám? Những lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, ngươi không sợ bổn cung tố cáo ngươi trước mặt hoàng thượng sao?”
“Ngươi cứ đi đi!” Con ngươi Mộ Dung Khanh đỏ bừng: “Ngươi cũng có thể thử xem, bổn vương có dám làm vậy không!”
Nói xong, hắn hất đổ bánh táo đỏ trên bàn hoàng hậu, phất tay áo rời đi.
Hoàng hậu tức giận toàn thân run rẩy: “Mộ Dung Khanh, ngươi giỏi lắm, lại dám kiêu ngạo với bổn cung như vậy, bổn cung sẽ tới trước mặt hoàng thượng tố cáo ngươi, tố cáo ngươi tội không kính trọng hoàng hậu.”
Hoàng hậu tức giận điên cuồng, bà ta cũng biết lần này mình cần đi gặp hoàng thái hậu, chuyện này hoàng thái hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà ta phải giành trước một bước đi nói rõ mọi chuyện với bà.
Phía hoàng thái hậu vừa khéo đang nói chuyện với Thôi thái phi, hoàng hậu vừa vào điện liên khóc: “Mẫu hậu, người phải làm chủ cho thần thiếp, hoàng hậu như thần thiếp cũng bị người ta bắt nạt tới trên đầu rôi ”
Hoàng thái hậu cau mày: “Ngươi khóc lóc làm gì? Ai dám bắt nạt ngươi?”
Thôi thái phi kỳ quái nói: “Đúng vậy, ai còn dám bắt nạt ngươi?”
Hoàng hậu khóc nói: “Mẫu hậu, thiên chân vạn xác, vừa nãy vương gia nhập cung thỉnh an thần thiếp, lại nói rất nhiều lời tùy tiện, còn nói phải kéo Trịnh nhi xuống khỏi vị trí thái tử”
Thôi thái phi cả kinh: “Sao hắn có thể nói những lời này? Tại sao hắn nói vậy? Đây không phải là đại nghịch bất đạo sao? A Khanh không phải người không biết cân nhắc như vậy, có phải ngươi nghe lầm không?”