Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 318: Thúy ngọc trở lại




Hoàng hậu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đáy lòng bỗng giật mình.



Lời của Hạ Thương Mai có đạo lý, nhưng, sẽ sao? Đó là phụ thân của bà ta, người bà ta tin tưởng ỷ lại nhất.



Sau khi Thương Mai đi rồi, sau bình phong vụt qua một người, Thương Mai không có đoán sai, ông ta chính là Lương Thái phó.



“Phụ thân!” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ông ta: “Nàng ta nói đúng, có lẽ, Toàn không có dã tâm này, nếu như chúng ta vì kiêng kỵ mà bỏ lỡ cơ hội chữa trị, quả thật không công bằng với nó.”



Lương Thái phó rất thất vọng nhìn bà ta: “Con thân là Hoàng hậu, lại dễ dàng bị người ta làm dao động tâm tư như thế, thật sự khiến vi phu thất vọng, có điều cũng khó trách, Hạ Thương Mai giỏi nhất chính là mê hoặc lòng người, chẳng qua chỉ vài câu thì nàng ta đã khiến con thay đổi chủ ý, Mộ Dung Khanh có được sự tương trợ của cô, như hổ thêm cánh.”



Hoàng hậu có hơi do dự, mắc kẹt trong đó, bà ta đã khó phân rõ ai sai ai đúng rồi.



Lương Thái phó tiếp tục nói: “Toàn và Mộ Dung Khanh qua lại thân thiết, nếu như Toàn được phong làm Thái tử, người nắm quyền cuối cùng là ai? Còn không phải là Mộ Dung Khanh? Hơn nữa hai đứa con trai của con một khi tranh đoạt, hai hổ tương tranh ắt có một chết, con thật sự muốn nhìn thấy cục diện này sao?”



Điều Hoàng hậu sợ nhất chính là như thế, Thái tử cũng được, Lương Vương cũng được, đều do bà ta sinh ra, bất cứ ai xảy ra chuyện bà ta đều không mong muốn.



Lương Thái phó nhìn sắc mặt của bà ta, cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ con cũng đồng tình với lời của Hạ Thương Mai, cho rằng vi phi có dị tâm khác? Toàn và Thái tử đều là cháu ngoại của ta, bọn họ ai làm Hoàng đế, đối với nhà chúng ta đều giống nhau.”



Hoàng hậu ngây ra, bà ta có khoảnh khắc từng nghĩ đến vấn đề này, quả thật như Hạ Thương Mai nói, Thái tử sẽ dễ khống chế hơn Toàn, Toàn đều luôn không thân với ngoại tổ phụ.



“Để bổn cung suy nghĩ thêm.” Hoàng hậu nói.



Lương Thái phó khẽ lắc đầu, thất vọng nói: “Con từ từ nghĩ đi, một khi chân của Toàn khỏi thì con đợi xem huynh đệ bọn họ đánh nhau đi.”



Nói xong, phất tay áo rời khỏi.



Trong lòng Hoàng hậu phiền muộn mà khẩn trương, chuyện này đối với bà ta mà nói, là một vấn đề chết.



Thương Mai về đến phủ bèn nói lại những lời Hoàng hậu nói với cô cho Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh nghe rồi chỉ cười lạnh: “Thật sự là điên rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi gì đó.”



Thương Mai lo lắng nói: “Người cảm thấy Lương Thái phó liệu có hạ thủ với Lương Vương không? Nếu như ta kiên trì chữa trị thì sao.”



Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát: “Nếu như Toàn xảy ra chuyện vào lúc này, Hoàng hậu nhất định sẽ nghĩ là ông ta làm, ông ta còn cần sự ủng hộ của Hoàng hậu, sẽ không nóng vội hạ thủ.”



Hắn nhìn cô, có hơi muốn nói rồi lại dừng, sẽ không hạ thủ với Toàn, nhưng không loại trừ sẽ hạ thủ với đại phu như nàng, bởi vì, trong kinh người có thể chữa khỏi cái chân bị tật của Toàn, chỉ có cô.



Thật ra khi Thương Mai hỏi đã nghĩ đến điều Mộ Dung Khanh nghĩ, sợ hắn lo lắng mới không hỏi.




Cô phiền não nói: “Hoàng hậu sao lại ngây thơ như thế? Lương Vương nếu như muốn tranh đoạt vị trí Thái tử, cho dù chân không chữa khỏi, cũng vẫn có thể tranh đoạt.”



Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Bởi vì, một Thái tử thân thể kiện toàn và một Thái tử thân thể khuyết thiếu, ai cũng sẽ chọn một Thái tử thân thể kiện toàn, cộng thêm danh tiếng của Toàn quá tệ, muốn tẩy sạch nước bẩn trên người anh ta, không phải là chuyện một ngày hai ngày, trừ phi cái chân bị tật của nó khỏi, có thể đi lập chiến công, bọn họ cho rằng, có bản vương và Tiêu Kiêu ở đó, Toàn muốn lập chiến công là chuyện dễ dàng.”



Thương Mai không nghĩ đến điểm này, nếu như là như thế, Lương Thái phó quả thật lo lắng cho Lương Vương, bởi vì, võ công của hắn không tệ, hôm đó từng thấy hắn thi triển thân thủ, nếu như chân của hắn linh hoạt, ở sa trường lịch luyện hai năm, thật sự sẽ trở thành mối uy hiếp lớn của Thái tử.



Hiện nay chỉ hy vọng Hoàng hậu đừng dao động, nếu không, bà ta một khi xen vào, cái chân này thật sự không thể chữa trị.



Mộ Dung Khanh nói: “Ngày mai bắt đầu, điều Tiểu Đao về bên cạnh nàng, Quế Viên cũng cùng vào phủ, còn bên phía mẫu thân nàng, nhị ca đã sắp xếp nhân thủ, chỉ lầ hiện nay đang trong thời gian huấn luyện, bản vương kêu hắn sớm một chút cho người đi.”



“Cũng được!” Thương Mai biết hắn lo lắng cho mình, bèn đồng ý.



Cô vốn dĩ định để Tiểu Đao ở bên cạnh mẫu thân lâu hơn, hiện nay bên cạnh cô không có người quen thuộc, cũng không quá tốt.



Ngày hôm sau Thương Mai về đến Thính Vũ Hiên, lại nhìn thấy Ngọc Thúy cô cô đứng ở ngoài cửa, do dự không dám đi vào.



Nhìn thấy Thương Mai, bà ta kinh ngạc, vội vàng muốn quỳ.



Thương Mai nói: “Thúy Ngọc cô cô, khoan đã.”




Thúy Ngọc cô cô ngoảnh đầu, rõ ràng có hơi sợ, nhưng sau đó quỳ xuống: “Nô tỳ cảm tạ đại tiểu thư.”



“Cảm tạ ta cái gì?” Thương Mai sững người, cô không biết Thúy Ngọc cô cô người ta cũng bị lây nhiễm bệnh thây ma rồi.



“Nếu không phải đại tiểu thư nghiên cứu ra được phương thuốc, người nhà của nô tỳ cũng không thể sống tiếp.” Ngọc Thúy cô cô nói.



“Thì ra là chuyện này, ta không phải vì ngươi mà làm, đứng lên đi.” Thương Mai nhàn nhạt nói.



Thúy Ngọc cô cô đứng lên, giống như sợ Thương Mai hiểu lầm bà ta đến là có đích ý, bèn vội nói: “Nô tỳ chỉ là muốn đến dập đầu thỉnh tội với quận chủ, sau khi thỉnh tội, nô tỳ phải đi nơi khác rồi.”



“Ngươi muốn rời khỏi kinh thành? Đi đâu?” Tiểu Khuyên hỏi.



“Đi ra ngoài làm công, nô tỳ bán đứng lão phu nhân, danh tiếng ở trong kinh đã nát rồi, cũng không tìm được việc gì làm.” Thúy Ngọc cô cô tự giễu.



Thương Mai mới nhớ Tô Thanh từng nói Thúy Ngọc cũng đến hình bộ cung cấp chứng cứ, cái gọi là phản bội thật sự cũng là ép đến đường cùng rồi.



Nếu không, tình nghĩ chủ tớ mười mấy năm, không chỉ như thế.




Thương Mai nói: “Ngươi cũng không cần thiết đến thỉnh tội với mẫu thân, đi thôi.”



Thúy Ngọc hổ thẹn nói: “Không, nô tỳ nếu không đến dập đầu, trong lòng bất an, những năm này, nô tỳ đã làm không ít chuyện tổn hại Huyện chúa và đại tiểu thư.”



Thương Mai thấy bà ta có vẻ hối hận, bèn nói: “Nếu đã như thế, ngươi vào trong đi.”



“Cảm ơn đại tiểu thư.” Thúy Ngọc cô cô cảm kích nói.



Thương Mai dẫn bà ta đến căn nhà gỗ, Liên Thúy Ngữ không ở đây, hỏi Đao lão đại mới biết bà ta ở nhã thất.



“Sao lại đến chỗ đó?” Thương Mai nhíu mày hỏi.



Đao lão đại bất lực nói: “Trần Nguyệt Nhung đó cứ gào muốn gặp Huyện chúa, Huyện chúa vốn không muốn để ý bà ta, lần này không phải gào thật sự hơi quá, huyệt chủ bèn đi một chuyến.”



Thương Mai cảm thấy Liên Thúy Ngữ đã mềm lòng, cuối cùng cũng phải nói.



Đang muốn vào tìm bà ta, lại thấy bà ta đi ra rồi.



Mẫu thân, người đi gặp bà ta làm cái gì?” Thương Mai đi tới hỏi.



Liên Thúy Ngữ day trán, thậm chí phiền não nói: “Bà ta nói muốn gặp Lâm Lâm, mẫu thân nói với bà ta, Lâm Lâm đã chết rồi, bà ta không tin, còn nói Lâm Lâm là vị Mai phi nương nương giấu đi mà thôi, bảo ta đi tìm Mai phi nương nương, nếu như có thể gặp Lâm Lâm, bà ta cam nguyện tự vẫn.”



“Mẫu thân không cần để ý bà ta.” Thương Mai nói.



“Ta không muốn để ý bà ta, chỉ là, bà ta luôn gọi tên của Lâm Lâm.”



Cô ngẩng đầu, nhìn Thúy Ngọc đứng ở một bên: “Thúy Ngọc cô cô?”



Thúy Ngọc quỳ xuống, bèn dập đầu với Liên Thúy Ngữ: “Huyện chúa, nô tỳ đến thỉnh tội.”



Liên Ngữ Thúy nói: “Đứng lên đi, không có tội gì để thỉnh cả, bên cạnh lão phu nhân nhiều người như thế, ngươi cũng coi như đối xử với hai mẹ con ta không tệ rồi.”



Cái gọi là không tệ, chỉ là không có gây khó dễ một cách ác độc, đương nhiên, cũng có thiết kế hãm hại các kiểu.



Thúy Ngọc cô cô dường như không ngờ Liên Thúy Ngữ lại rộng lượng tha thứ cho bà ta như thế, nước mắt rơi xuống, dập đầu mấy cái: “Nô tỳ vô cùng hối hận, trải qua lần này, nô tỳ cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là nhân quả báo ứng rồi.”



Liên Thúy Ngữ rõ ràng không quen bị người ta quỳ bái như thế, bèn thấy Tiểu Khuyên kéo bà ta đứng dậy, trong miệng hỏi: “Ngươi có dự tính gì?”