Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 310: Tình yêu khù khờ




Nhưng mà buổi tối Thương Mai có việc quan trọng, cũng không phải việc gì quan trọng cho lắm mà cũng chỉ vì Trần Loan Loan mà thôi, nàng ta nhìn Thương Mai với đôi mắt đỏ oạch: “Thương Mai, đêm nay ngươi có thể ở lại với ta hay không? Ta muốn tìm người nói chuyện”.



Thương Mai biết vì Tiêu Thác, đêm nay nàng ta nghe bảo Tiêu Thác sẽ không cưới mình nên chắc hẳn là đau lòng muốn chết đấy nhỉ?



Nhớ đến việc cô từng đồng ý với Trần Thái Quân, sợ rằng phải nuốt lời rồi, bởi thế, cô mới an ủi: “Được rồi, ta sẽ nói chuyện với ngươi.”



“Vậy đêm nay ta sẽ ở lại Vương phủ, ngươi ngủ chung phòng với ta đi, ta không muốn ở một mình.”



Thương Mai vẫn còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Mộ Dung Khanh lập tức lên tiếng: “Để thị nữ ngủ chung với ngươi đi.”



“Không, ta muốn nói chuyện với Thương Mai.” Trần Loan Loan đáp.



“Có gì mai rồi nói, bằng không bây giờ nói thêm nửa tiếng nữa cũng được, không cần phải ngủ chung với ngươi.” Mộ Dung Khanh kiên quyết phản đối.



Trần Loan Loan thấy Mộ Dung Khanh lên giọng bèn cảm thấy tủi thân, vành mắt nàng ta đỏ ửng.



Thấy thế, Thương Mai vội vàng nói với Mộ Dung Khanh: “Không sao đâu, để ta ngủ chung với nàng ta một đêm, để tránh cho nàng ta suy nghĩ lung tung.”



Mộ Dung Khanh sốt ruột, hắn kéo cô sang một bên, đè giọng cáu bẳn với cô: “Nàng mới thành thân chưa được bao lâu, sao có thể vứt bỏ bổn Vương đi ngủ với nàng ta? Không được.”



“Đừng vô lý thế chứ, nàng ta không biết buồn à?” Thương Mai đáp.



Mộ Dung Khanh xị mặt: “Có phải nàng cố ý tránh né bổn Vương không?”



“Tại sao ta phải cố ý tránh né chàng?” Thương Mai nhìn hắn với vẻ ngỡ ngàng.



“Ban đêm chúng ta không phải làm việc à? Nàng cố tình tránh né, mới thành thân chưa được bao lâu mà nàng đã xa lánh bổn Vương rồi, sau này phải làm sao đây?” Rõ ràng Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi tức giận.



Thương Mai lúng túng: “Được rồi, đợi ta dỗ nàng ta ngủ xong thì sẽ quay lại, được rồi chứ gì?”



Mộ Dung Khanh cũng đáp: “Không thể vượt quá giờ tý.



“Được, ta đồng ý với chàng.” Thương Mai bảo đảm.



Hóa ra sở dĩ Trần Khanh buồn bã là vì sau khi nghe Tiêu Thác nói thế, Trần Thái Quân kêu Trần Loan Loan từ bỏ Tiêu Thác, tìm người khác thành thân.



“Đây không phải là ý định ban đầu của ngươi sao? Ngươi còn nói bằng lòng cưới Tô Thanh nữa mà.” Thương Mai đáp.



Trần Loan Loan lắc đầu: “Ta không biết, ban đầu ta nghĩ như thế thật, nhưng lúc ấy ngươi và Tiêu Thác đều mất tích, ta không biết hai người đi đảo Người Điên, chỉ nghĩ là hai người xảy ra chuyện gì rồi, ta buồn bã muốn chết, nghĩ bụng nếu hắn mà chết thì ta cũng không sống nữa. Đến lúc ấy ta mới biết hóa ra mình thích hắn như vậy, cả đời người chỉ có thể thành thân một lần mà thôi, ta không muốn thành thân một cách tùy tiện.”



Thương Mai cầm tay của nàng ta: “Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ đúng lắm, nhưng ngươi không sợ khi nghe tổ mẫu của mình nói ngươi sẽ chết vào hôm sinh nhật sao?”



“Ta sợ, ta rất sợ chết.” Trần Loan Loan quay sang nắm tay Thương Mai, ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt ưu thương: “Nhưng mà ta cũng không muốn gả người khác, hôm ấy ta thấy ngươi mặc áo cưới, nắm tay Vương gia bái lạy, ta đã nghĩ nếu như ta cũng có thể cưới người ta thích thì tốt rồi, cho dù chết vào hôm sau ngày cưới thì ta cũng bằng lòng”.



Từ trước đến nay Loan Loan vẫn luôn rất lạc quan, đột nhiên lại trở nên ưu sầu như thế, khiến cho Thương Mai không khỏi cảm thấy đau lòng.



Cô ngẫm nghĩ một lúc: “Có lẽ Tiêu Thác cũng thích ngươi một chút, chỉ có điều hắn không hiểu rõ tình cảm của mình mà thôi, trước kia ngươi cố tình thân mật với Tô Thanh, hắn đều cảm thấy không vui, còn gây sự với Tô Thanh nữa, ngươi đừng gấp, có lẽ ngươi và hắn cần thêm một chút thời gian, gần gũi với nhau thử, ngươi cũng không cần phải che che giấu giấu, đối xử với hắn tốt một chút, nếu làm thế có lẽ hắn sẽ nhận ra được tình cảm của mình.



“Ngươi thật sự cảm thấy hắn thích ta sao?” Ánh mắt Trần Loan Loan toát lên hy vọng.



Thương Mai nhìn nàng ta, thật ra cô cũng không chắc chắn nhưng lại không nỡ làm cho nàng ta thất vọng: “Ta nghĩ như vậy đó.”




Trần Loan Loan nở nụ cười: “Được, vậy thì ta sẽ cố gắng hơn nữa, nếu như có thể cưới hắn thì bảo ta làm gì ta cũng chịu hết.”



Thương Mai nhẹ nhàng ôm nàng ta, cô thầm thở dài trong lòng, cái đồ đầu gỗ Tiêu Thác này, ngươi có biết mình hạnh phúc đến mức nào hay không? Nếu như ngươi thật sự không muốn cưới Trần Loan Loan thì hy vọng ngươi nhớ lấy, từng có một cô gái nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì ngươi.



Cô biết Trần Loan Loan tin vào lời nói của Trần Thái Quân, nàng ta cũng rất muốn sống tiếp, đêm nay nàng ta nói nếu không phải là Tiêu Thác thì nàng ta thà rằng không kết hôn, đồng nghĩ với việc không cần tình mạng này nữa, tình cảm ấy vừa chân thành lại vừa đơn thuần, khiến cho cô cảm động vô vàn.



Thương Mai quyết định phải đích thân đi nói chuyện với Tiêu Thác.



Đến trưa ngày kế, Tiêu Thác cùng Mộ Dung Khanh cùng trở về sau buổi chầu triều, cô bèn gọi Tiêu Thác lại.



Hai người ngồi ở lương đình trong sân, tránh xa Mộ Dung Khanh đang cảm thấy bực bội kia.



Hắn cảm thấy không vui khi Thương Mai và Tiêu Thác có bí mật nhỏ với nhau.



Thương Mai đi thẳng vào vấn đề chính: “Tiêu Thác, ta nói này, ngươi thật lòng không thích Loan Loan sao?”




Tiêu Thác không ngờ ngươi lại hỏi mìn câu này, hắn cảm thấy hơi khó chịu: “Tại sao ai nấy cũng đều hỏi ta có thích nàng ta không? Ta thật sự không thích.”



“Nhưng trước kia Loan Loan và Tô Thanh thân mật với nhau, chẳng phải ngươi rất giận sao? Ngươi nghĩ đến ưu điểm của Loan Loan đi, có lẽ ngươi sẽ thích nàng ta thì sao.” Thương Mai dẫn dắt.



Tiêu Thác đáp: “Ai bảo ta giận đấy? Lúc ấy ta chỉ bực mình vì Tô Thanh không dẫn ta đi chung, trước kia bọn họ vẫn thường ra ngoài với nhau.”



Thương Mai không ngờ lại vì như thế, xem ra Tiêu Thác thật sự không thích Trần Loan Loan, chuyện tình cảm không thể nào ép buộc được.



Nhưng mà, cuối cùng Thương Mai vẫn thấy không cam lòng: “Thế ngươi thấy Loan Loan có tốt không? Hoặc là Loan Loan có điểm nào làm ngươi tán thưởng nàng ta không?”



Tiêu Thác ngẫm nghĩ một lúc: “Nàng ta thích cười, cười lên trông rất đẹp, còn có lúm đồng tiền, sẽ không tức giận, có lúc ta nói với nàng ta rất nhiều, rất nhiều những lời chọc giận người khác mà nàng ta đều không tức giận, chắc đây là ưu điểm, nàng ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi.”



Trong lòng Thương Mai cảm thấy hơi buồn bã, không phải là vì Loan Loan không tức giận, mà là vì nàng ta thật lòng yêu thích Tiêu Thác, nàng ta chỉ muốn làm hắn vui vẻ nên không dám tức giận, yêu thích hắn một cách hèn mọn mà thôi.



“Thế ngoại trừ việc thô lỗ ra, nàng ta có điểm nào khiến cho ngươi không thích không?” Thương Mai hỏi tiếp.



Tiêu Thác ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như không có.”



Thương Mai lại hỏi: “Nếu như bây giờ nói với ngươi, có thể Loan Loan sẽ thành thân với Tô Thanh, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào? Nói thật lòng cho ta biết đi, nếu như ngươi nói thật, ta sẽ cho ngươi chiếc nhẫn.”



“Nhẫn của ngươi đâu? Ta không thấy ngươi đeo.” Tiêu Thác vẫn luôn muốn hỏi câu này.



“Ta cất rồi.” Thương Mai nói dối mà không đỏ mặt.



Tiêu Thác rất yêu thích chiếc nhẫn ấy, hắn cũng ngẫm nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới trả lời Thương Mai: “Chắc là ta sẽ không vui, nhưng ta cũng không biết vì sao lại không vui, vừa nghĩ đến cảnh bọn họ thành thân là ta lại thấy không vui.”



Thương Mai biết để đối phó với người đầu gỗ thì cần phải nói rõ ràng: “Thế ngươi có từng nghĩ đến việc, ngươi không vui khi thấy bọn họ thành thân có thể không phải vì Tô Thanh thành thân trước ngươi, mà trong tiềm thức ngươi đã thích Loan Loan?”



Tiêu Thác sững sờ: “Sao có thể như thế được? Ta cảm thấy Loan Loan rất đáng yêu, nhưng ta không muốn cưới nàng ta.”



“Tiêu Thác à, đừng quên ban đầu Loan Loan hẹn ngươi ra ngoài, ngươi đã kêu Tô Thanh đi thế ngươi, vậy thì tại sao bây giờ nghe nói Tô Thanh và Trần Loan Loan sắp thành thân ngươi lại không vui, không thấy mâu thuẫn à?”