Đại lao Hình bộ canh giữ nghiêm ngặt, vững như thành đồng, gần như không có một khe hở nào.
Những người bị nhốt trong đại lao Hình bộ, nhất định đều là người mang trọng tội, Hạ Hòe Quân nằm mơ cũng không ngờ tới, lại có ngày ông ta bị nhốt trong đây, với chức vị là thừa tướng.
Hình bộ định ba mươi mấy tội cho ông ta, nhưng mà ông ta không nhận tội nào cả, cho dù là đa số những người dính líu tới vụ án tham ô đều đã bị chém, ông ta vẫn là chữ đó, không nhận tội.
Bởi vì, ông ta là thừa tướng đương triều, chỉ cần không nhận tội, đầu của bản thân sẽ nằm yên ổn ở trên cổ.
Cho dù, Hình bộ có tốn một trăm năm với ông ta, cho dù, ông ta sống cả đời ở trong tù, thế nào cũng tốt hơn là chết.
Bị tra hỏi nhiều ngày, ông ta không biết quá nhiều đối với tình hình bên ngoài.
Chỉ biết được một điều duy nhất, chính là bệnh cương thi có thuốc chữa rồi.
Vì thế, ông ta vẫn cho rằng, Hạ Thương Mai chết rồi, mẫu thân của mình vẫn còn sống, đã được chữa khỏi rồi.
Hạ Thừa tướng không biết Trần Nguyệt Nhung đã dẫn Hạ Oanh Nhiễm đi mất, ông ta cho rằng, chỉ cần bản thân có thể chống đỡ được, mẫu thân nhất định sẽ cứu mình ra ngoài.
Bây giờ điều duy nhất mà ông ta hối hận, chính là ngày hôm đó không làm Liên Thúy Ngữ tàn phế, giết chết bà ta, tất nhiên là không được, nhưng mà, vào lúc đó, ông ta có thể khiến cho bà ta gãy tay gãy chân, ít nhất, hủy đi dung mạo, như thế sẽ không còn ai thích bà ta nữa.
Bởi vì, An thân vương từng đến qua, đánh ông ta một trận dữ dội, lúc bị đánh, ông ta cho rằng, bản thân sẽ chết trong tay An thân vương.
Ông ta sống một cách thoi thóp như vậy, trong lòng vẫn còn hy vọng, đối với một số người, điều này đúng là đáng quý.
Hình bộ đương nhiên sẽ không dùng hình với ông ta, nhưng mà cũng không khách sáo, ba ngày hỏi một lần, mỗi ngày hỏi cung, đều là sỉ nhục vô bờ, da thịt không chịu đau, tinh thần lại chịu sự giày vò cực lớn.
An thân vương hạ lệnh, một ngày cho ông ta ăn ba bữa, mỗi bữa đều là cơm chó, một ngày cho uống hai ngụm nước, để ông ta sống sót, nhưng lại sống không bằng chết.
Sức chịu đựng của Hạ Hòe Quân, ngay lúc này đã được thể hiện ra hết, ông ta xem những khổ nạn này như là những thử thách của ông trời dành cho mình.
Nhưng mà, định sẵn có một người, mang theo oán hận đến đòi mạng ông ta.
Thương Mai tự mình đi vào đại lao, không cho Mộ Dung Khanh theo mình đi vào.
Cô ăn mặc đơn giản, thân là vương phi, cô ăn mặc còn không bằng một cô gái của gia đình bình thường, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, khuôn mặt không thoa phấn son, để mặt mộc.
Bộ dáng như vậy của cô, giống cực với Hạ Thương Mai trước kia, Hạ Thương Mai bị đánh đến chết đó.
Cô dùng dáng vẻ như vậy, để đòi phụ thân của mình một món nợ máu.
Phòng lao ẩm ướt u tối, không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu ở trên tường, không đủ để soi sáng.
Thương Mai mang theo màn đêm đi đến, ở trên trần tường của bức tường dày trong phòng lao này, có hai lỗ nhỏ, là dùng để thông gió, bảo đảm có không khí chuyển động trong đây, bây giờ, chỉ nghe thấy gió theo lỗ nhỏ đó đi vào, phát ra tiếng u u bi thảm.
Hạ Hòe Quân nằm trên đống rơm ẩm ướt, phân và nước tiểu bên cạnh nằm ở cạnh đống rơm, đường đường là thừa tướng, lại chịu cảnh tượng như vậy, đúng là xót xa.
Nhưng mà, Thương Mai không thương xót cho ông ta, tất cả những điều bây giờ, đều là do ông ta tự làm tự chịu.
Những người bị ông ta hại chết, Hạ Thương Mai chính chủ, Hạ Lâm, còn có bách tính chết vì căn bệnh cương thi, ông ta nợ họ một câu trả lời.
Mà tên đầu sỏ này, vẫn còn sống, những người đã mất làm sao yên nghỉ được?
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, đột ngột mở mắt, ông ta biết rằng không phải là lính coi ngục, bởi vì tiếng bước chân của lính coi ngục thường rất thô lỗ.
Với ánh sáng yếu ớt trên tường, ông ta nhìn thấy Hạ Thương Mai đứng ở bên ngoài hàng sắt.
Ông ta cho rằng bản thân mình nhìn lầm, đi lên trước một bước, híp mắt lại, cẩn thận nhìn lần nữa.
Đúng là cô, vẫn là dáng vẻ khiến ông ta căm ghét.
“Ngươi vẫn chưa có chết?” Ông ta không nhịn được mà thất vọng, ông cho rằng kế hoạch này, ít nhất Hạ Thương Mai cũng đã chết.
Nỗi thất vọng to lớn khiến ông ta nóng nảy, trên khuôn mặt dơ dáy, sự giận dữ từ từ được tích tụ lại.
“Nhờ vào phúc của tướng gia, ta vẫn còn sống tốt.” Thương Mai yên lặng nhìn ông ta, trong đôi mắt không hề dâng trào điều gì, cô chỉ là đến xem sự sa cơ của ông ta, không cần phải mang theo thù hận.
“Ngươi đến đây làm gì?” Hạ Hòe Quân lết lên phía trước với hai chân đã bị An thân vương đánh gãy, cười nhạt mà nói: “Muốn đến xem chuyện cười của bổn tướng sao? Hạ Thương Mai, dù sao ta cũng là phụ thân của ngươi, ta sa cơ xui xẻo, người làm con gái như ngươi, cũng không sung sướng được gì đâu.”
Thương Mai cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn ngập khí lạnh như băng: “Ngươi sai rồi, Hạ Thừa tướng, con gái Hạ Thương Mai của ngươi đã chết rồi, ta không phải là con gái của ngươi.”
Hạ Hòe Quân cười khẩy: “Dù cho ngươi chối bỏ như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật rằng đang chảy trong mình dòng máu của nhà họ Hạ, hễ là người nhà, đều là đã vinh cùng vinh, đã thương cùng thương, ngươi cho rằng ta sụp đổ, Nhiếp Chính Vương sẽ còn lấy ngươi sao? Đừng ngây thơ quá, đến lúc đó, ngươi chỉ là một đứa bé mồ côi.”
Thương Mai cười nhẹ thành tiếng: “Tướng gia ở trong này không biết cũng có thể lý giải được, hôm qua, ta đã gả cho vương gia, theo thân phận bây giờ, vị cao đường tướng gia đây đúng là phải nhận một lạy của ta, chỉ đáng tiếc tướng gia đang ở trong ngục, có thể miễn đi một lạy này, ta cũng yên lòng, dù sao, thừa tướng cũng không nhận nỗi.”
“Cái gì?” Hạ Thừa tướng hơi kinh ngạc, híp mắt lại nhìn cô, mới nãy ánh sáng yếu ớt, nhìn không rõ, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng là cô đã chải đầu thành kiểu đầu tóc của người phụ nữ đã thành thân, ông ta cười nhạt: “Vậy thì đúng là chúc mừng ngươi.”
Khóe môi Thương Mai mỉm cười: “Không chỉ có một chuyện vui này, trong kinh thành gần đây đã xảy ra mấy chuyện vui lận, một trong những mục đích ta đến đây, chính là muốn chia sẻ với thừa tướng những chuyện vui đó.”
“Không cần nói, bổn tướng không muốn nghe.” Ông ta nói một cách lạnh lùng.
Thương Mai lại mặc kệ, bản thân bắt đầu nói: “Chuyện đầu tiên, chính là lão phu nhân của Tướng phủ chết trong ổ dịch, chết rất thê thảm, là bị bách tính dùng đá ném chết.”
“Ngươi nói cái gì?” Hạ Hòe Quân đột ngột thay đổi sắc mặt, đôi mắt mở rất to, trong đáy mắt chất chứa sự ngạc nhiên.
“Chuyện thứ hai, ái thiếp Trần Nguyệt Nhung của ngươi lấy đi châu báu của Tướng phủ, dẫn theo Hạ Oanh Nhiễm đi mất.”
“Tên đàn bà độc ác đó, bổn tướng biết rằng bà ta không đáng tin.” Hạ Hòe Quân mở miệng chửi rủa, cả khuôn mặt méo mó đi.
Khóe môi Thương Mai vẫn mỉm cười: “Chuyện thứ ba, ngươi vẫn luôn hy vọng mẹ của ta không có được hạnh phúc, nhưng mà đáng tiếc thật, An thân vương đã chính thức ngỏ lời với mẫu thân, muốn cưới bà làm An thân vương phi.”
Đây là do Thương Mai bịa đặt ra, nhưng mà, đúng là đã đả kích nặng nề đến Hạ Hòe Quân.
Ông ta nhìn chằm chằm Thương Mai, hai vai từ từ xụi xuống, khuôn mặt trong phút chốc sụp đổ, Liên Thúy Ngữ, ta nên giết bà đi.
Cái chết của mẫu thân không đả kích nặng bằng tin này, cũng không phải không đau lòng vì cái chết của mẫu thân, mà là, ông ta không có cách nào chấp nhận được Liên Thúy Ngữ và An thân vương được như ý nguyện, họ nên xuống địa ngục mới phải.
“Bổn tướng sẽ ngày ngày nguyền rủa họ, bọn họ chết không được yên thân.” Hạ Hòe Quân nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Thương Mai cười nói: “Nếu như nguyền rủa hữu dụng, tướng gia sớm đã chết rồi, ngươi không biết sao? Bên ngoài có bao nhiêu bách tính trông chờ ngươi chết? Họ một ngày thắp ba nén nhang, lúc cầu thần, tiện thể hỏi luôn ông trời, khi nào mới lấy mạng của ngươi đi.”
“Bổn tướng vẫn chưa nhận tội, Hình bộ vẫn chưa phán tội, là ai đã tung tin đồn ra ngoài?” Hạ Hòe Quân phẫn nộ.
“Tướng gia đừng quá ngây thơ nữa, tuy rằng ngươi không nhận tội, nhưng mà chứng cứ rõ ràng, tướng gia cho rằng vương gia không làm gì được ngươi sao? Tuy rằng luật lệ Đại Chu có ghi rõ, hễ là quan chức nhất phẩm trong triều phạm tội, nếu như không nhận, thì không thể phán tội, nhưng mà, để ông chết trong ngục tù không thấy mặt trời này, đừng nói là vương gia, cho dù là ta, cũng có thể làm được.”
Lời của Thương Mai, đã triệt để dập tắt tia hy vọng cuối của ông ta.