Du ma ma “A” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Liên Thúy Ngữ: “huyện chúa cố ý để hắn đánh sao?”
“Một chiêu khổ nhục kế này không thể không dùng, nếu không phải nhờ vậy sẽ không có cách nào dời đi những lời nói xấu của mọi người đối với Thương Mai, Tướng phủ còn có thể truyền ra những lời ác độc. Trải qua lần này, bây giờ người của Tướng phủ nói gì, cũng sẽ không có ai tin nữa.” Gương mặt Liên Thúy Ngữ bình tĩnh nói, dường như chưa từng trải qua đợt hành hùng này.
Du ma ma nhìn Phan Đan, nhớ tới những lời hắn ta từng nói ngày hôm qua, vẫn cảm thấy có phần không tin hắn ta: “Sao ngươi lại bằng lòng giúp đỡ huyện chúa?”
Phan Đan nói: “Liên đại học sĩ có ơn đối với Phan gia ta, Phan gia không quên ơn này.”
Hắn ta chấp tay nói tiếp: “Ngày hôm qua Hạ Thừa tướng đi rồi, còn có người theo dõi Hạ Chí Uyển, cho nên ta không thể không nói những lời đó với ma ma, mong ma ma đừng để bụng. Nhưng những lời này cũng là lời thật lòng. Hoàng hậu nương nương quả thật đã nghi ngờ ma ma, ma ma nên tự mình xem mà làm.”
Phan Đan nói xong lại ra ngoài.
Hắn ta chỉ giúp một lần như thế, xem như trả lại ơn huệ của Liên đại học sĩ đối với Phan gia. Hắn ta là người của Hoàng hậu, việc ra cung vào phủ đều có nhiệm vụ của hắn ta.
Du ma ma ngôi xuống, nhìn Liên Thúy Ngữ có chút mất hứng: “Huyện chúa đáng lẽ phải nói với nô tỳ một tiếng trước, làm hại nô tỳ lo lắng sốt ruột.”
Liên Thúy Ngữ nhìn bà ta, khẽ nói: “Xin lỗi, đã hại ma ma phải lo lắng rồi.” Sau khi trải qua cực khổ của Trần thế, người ta rất dễ xúc động trước chân tình.
Du ma ma khổ sở nói: “Huyện chúa không cần xin lỗi, nô tỳ chẳng qua cảm thấy huyện chúa không nhất thiết phải làm khổ chính mình như vậy.”
Liên Thúy Ngữ khẽ thở dài nói: “Ta hiểu rõ Hạ Hòe Quân, cũng biết lão phu nhân. Hoàng thái hậu cho bọn họ hai ngày để tìm về Thương Mai, hắn nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hướng đi của Thương Mai lại không khó suy đoán. Một khi bị bọn họ biết hướng đi của Thương Mai, nhất định sẽ phái sát thủ đuổi theo chặn giết, cộng thêm dân chúng trong kinh bây giờ đang sôi nổi bàn tán, cũng sẽ gây ra áp lực nhất định đối với Vương gia. Bởi vì dư luận ảnh hưởng trực tiếp đến triều chính, Hoàng thái hậu không thể không để ý tới tiếng nói trong dân gian. Dân chúng trong kinh truy đuổi những vụ tai tiếng không ngừng, lại giống như mèo ngửi thấy mùi cá tanh. Tuy khủng hoảng của căn bệnh cương thi vẫn còn, nhưng ít nhiêu có thể dời sự chú ý, giảm bớt lời đồn đại vô căn cứ làm tổn thương tới Thương Mai, đồng thời cũng có thể làm cho Vương gia có thể tách ra, làm chuyện hắn cần làm.”
Hơn nữa, nếu không làm vậy, sao có thể khiến một số người căm phẫn? Ví dụ như An Thân vương, ví dụ như Ôn tiên sinh, ví dụ như rất nhiều học giả đã từng hâm mộ danh tiếng cả bà ta.
Gần như những thứ bọn họ viết ra đều có quyền uy, không mấy người sẽ nghi ngờ. Mà tất cả chỉ tiếc đều do Phan Đan nói ra, bao gồm của lời nói chuyện trong đó.
Bà ta hiểu rất rõ, muốn đối phó với người có quyền thế, ngòi bút có đôi còn sắc bén hơn cả kiếm.
Quả nhiên không tới ba ngày, chuyện Hạ Thừa tướng tàn nhẫn đánh phu nhân đã hòa ly là Đan Thanh huyện chúa lại nhanh chóng truyền ra khắp Kinh Thành.
Điều này đã gây ra ảnh hưởng giống như động đất.
Những lời đồn đại trước đó có liên quan tới Hạ Thương Mai cũng thay đổi ngược lại. Rất nhiều người thậm chí nói Hạ Thương Mai mất tích thật ra là bị phụ thân Hạ Thừa tướng bắt đi. Bây giờ đã có người đi vào, nghĩ cách cứu giúp, chắc hẳn không mấy ngày lại có thể cứu được về.
Lời đồn đại vô căn cứ trong dân gian được phản hồi trở lại trong tai Hoàng thái hậu. Lương Thái phó vào cung xin ý chỉ đốt thôn của Hoàng thái hậu, lại không tìm được lý do chính đáng.
Hoàng thái hậu trách ngược lại một câu: “Ai gia nghe nói dân chúng trong kinh đều đang đợi Hạ Thương Mai trở về. Dân chúng cũng bằng lòng tin tưởng nàng ta như vậy, chẳng lẽ ai gia và Thái phó lại không thể làm được sao?”
Lương Thái phó đúng là hận chết Hạ Thừa tướng, vào thời điểm quan trọng lại để xảy ra chuyện này, đã hoàn toàn chuyển dời tầm mắt của dân chúng, còn làm cho Hạ Thương Mai một lần nữa được dân chúng thổi phồng lên với phong thái của người bị hại.
Triều đình không thể chặn lại tiếng nói trong dân gian, ông ta cũng không có cách nào tấu lên nữa.
Lời đồn đại càng thêm lợi hại, ở trong các loại lời đồn đại đó lại xuất hiện một câu hỏi.
Đó chính là, tại sao đường đường là Thừa tướng nhất phẩm lại muốn đánh thậm tệ người vợ sau khi hòa ly còn được phong làm huyện chúa? Hơn nữa chuyện này còn khiến An Thân vương phải ra tay. Cũng không thể nói trong này có tình hình gièm pha gì, bởi vì người ta đã hòa ly rồi.
Mọi người đều có thừa suy đoán, có người lớn mật đoán Hạ Thừa tướng làm vậy là vì Đan Thanh huyện chúa biết một bí mật động trời của ông ta.
Bí mật động trời này có liên quan rất lớn đến bệnh cương thi hiện đang bùng phát.
Suy đoán này vừa ra, dân chúng phát huy sức tưởng tượng vô hạn, cũng bắt đầu liên tưởng tới sự mất tích của Hạ Thương Mai.
Bệnh cương thi là kiệt tác của Tướng phủ, Hạ Thương Mai phản bội Tướng phủ, muốn tìm ra phương thuốc, cho nên bị người của Tướng phủ truy sát. Liên Thúy Ngữ nóng lòng muốn cứu con gái, đã vạch trần âm mưu của Thừa tướng, suýt nữa bị Thừa tướng diệt khẩu, may mắn được An Thân vương cứu giúp.
Tất nhiên các lời đồn đại và suy đoán trong dân gian đều có người cố ý dẫn dắt. Những điều đó đều là do Đan Thanh huyện chúa sắp xếp.
Dưới những lời đồn đại đó, lão phu nhân bị ép phải tìm đến Quý thái phi.
Quý Thái phi nói cho bà ta biết, Hạ Thương Mai đang ở đảo người điên, hơn nữa đã tìm được phương thuốc, đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải.
Lão phu nhân nhận được tin tức thì vô cùng kinh ngạc, còn hạ quyết tâm bỏ ra số tiền lớn để thu mua người trong chốn giang hồ, muốn lấy tính mạng của Hạ Thương Mai. Nếu không thế lấy tính mạng của cô, cũng phải phá hỏng thuốc của cô.
Mà sau khi người của lão phu nhân xuất phát, Nhiếp Chính Vương sai người truyền ra tin tức, nói Hạ Thương Mai đã tìm được phương thuốc ở đảo người điên, nhưng, có sát thủ các đường đang chờ Hạ Thương Mai.
Tin tức này cũng là quả bom nặng ký thứ hai.
Trong kinh từng có nghìn người bị bệnh cương thi, những người nhà của người bệnh cương thi muốn bảo đảm Hạ Thương Mai có thể thuận lợi về kinh, cuối cùng đều xông tới trấn Quý Xuân, muốn hộ tống Hạ Thương Mai về kinh.
Ngoại trừ người thân của những bệnh nhân mắc bệnh cương thi, còn có rất nhiều dân chúng trong lòng căm phẫn và vài cao thủ có lòng hiệp nghĩa đều lao tới trấn Quý Xuân. Thuyền biển ở bên trấn Quý Xuân đều bị các nhân sĩ chính nghĩa thuê hết. Mà những người dân đánh cá ở trấn Quý Xuân cũng một mực vượt biển đến đảo người điên bên kia để tiếp ứng Hạ Thương Mai.
Cùng lúc đó, lão đại Tào Bang hạ lệnh cho tất cả đệ tử Tào Bang ở Quý Xuân ngừng kinh doanh trong mấy ngày này, chỉ ở bên bờ biển Quý Xuân canh giữ, chờ tiếp ứng Hạ Thương Mai trở về.
Lực lượng dân chúng rất mạnh, ít nhất đã cản bước chân của một số người, đó chính là người Quý thái phi.
Bà ta có dã tâm, cơ hội giết Hạ Thương Mai còn rất nhiều, không đáng để lộ bản thân mình quá sớm.
Hơn nữa, bà ta không ra tay thì lão phu nhân vẫn sẽ ra tay.
Có thể nói Liên Thúy Ngữ chịu trận đánh tàn nhẫn này đã hoàn toàn thay đổi cục diện trong kinh.
Thương Mai vẫn rời Kinh Thành đi tới đảo người điên trước, ít nhất dân chúng vẫn có mong đợi rất cao đối với cô.
Liên Thúy Ngữ đạo diễn chuyện này chính là cọng rơm cuối cùng đè lên Tướng phủ.
Từ tháng năm tới nay, Tướng phủ không ngừng xảy ra chuyện bê bối. Ban đầu là Hạ Thương Mai từ hôn và chống lại Tướng phủ, trở thành cô gái điêu ngoa, độc ác, mất hết đạo đức trong miệng của mọi người, đến bây giờ tình hình hoàn toàn xoay chuyển. bộ mặt xấu xa của Hạ Thừa tướng cùng lão phu nhân dân dân hiện ra, đến giờ đã hoàn toàn bị lộ.
Ngược đãi phụ nữ là hành vi rất vô đạo đức. Chỉ cần là người nói chuyện với kẻ vô đạo đức, lại sẽ trở thành người vô đạo đức.
Điều này thậm chí cũng không giống với giết người phóng hỏa, bởi vì sau khi giết người phóng hỏa còn có thể cãi chày cãi cối ra mấy lý do, nhưng hành hung một người phụ nữ tay trói gà không chặt, mà lại là người vợ trước đã hòa ly với ông ta, thật sự đã làm giảm khí phách của người đàn ông.
Không có gì có thể giải thích được cả.
Cho nên văn võ toàn triều, bao gồm cả người của Hạ Thừa tướng đều không có ai đứng ra giải thích giúp ông ta nửa câu.
Uy lực của lời đồn đại này rất lợi hại. Cho dù phần lớn Tướng phủ bị đốt, ông ta lại không bước chân ra khỏi phủ nửa bước. Thứ nhất là vì vết thương, thứ hai là vì ông ta không có cách nào đối mặt với sự xem thường của những người khác.
Mà vào lúc này, Hoàng hậu lại hạ chỉ, vì Hạ Oanh Nhiễm không đủ đức hạnh, đã không có cách nào xứng đôi với Thái tử nên hủy bỏ hôn Sự.
Bên phía Lâm gia cũng đến đây từ hôn, trong miệng đương nhiên nói là Lâm gia không xứng với Tướng gia, nhưng lão phu nhân biết là bọn họ chê Tướng phủ.
Lão phu nhân hiểu rõ vận mệnh của Tướng phủ đã hết. Đã đến tình trạng này, điều duy nhất bà ta có thể làm là giết chết Hạ Thương Mai, giết chết Liên Thúy Ngữ, giết chết hai người này thì Tướng phủ có lẽ còn có một con đường sống.
Giết hai người này, tất cả thị phi đều sẽ dừng lại, người trên thế gian đều rất dễ quên. Qua mấy năm nữa, sẽ không có ai còn nhớ tới chuyện này nữa.
Ông ta không có con, nhưng có thể nhận con thừa tự từ chi thứ hai. Chỉ có điều vinh quang của Tướng phủ không thể mất được.
Trong giây lát, mọi ánh mắt đều tập trung vào trấn Quý Xuân.