Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 282




Hạ thừa tướng đến tiểu viện của Tây Môn Hiểu Nguyệt, ra lệnh cho người hâu đứng đợi bên ngoài, còn mình đi theo nha hoàn vào trong.



Tây Môn Hiểu Nguyệt đứng trước hiên nghênh đón, Hạ thừa tướng thấy hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc đẹp, trên người mặc một chiếc váy gấm màu hạt lựu thắt eo, trang điểm rất tinh xảo, thoa phấn cũng không nhìn thấy vết sẹo, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng.



Ba ngàn sợi tơ xanh búi thành kiểu đuôi ngựa, những chiếc trâm cài tóc tua rua mạ vàng nhỏ giọt được cắm chéo, khi đi lại sẽ phát ra tiếng leng keng, không thể nói lên sự lười biếng xinh đẹp.



Nàng ta đứng trước hiên nhà tràn đầy ý cười: “Ngài đến rồi!”



Hạ thừa tướng thấy nàng ta hôm nay ăn vận lộng lẫy, cũng không có nửa phần hứng thú, nhưng nhớ ra còn phải cầu cạnh nàng ta, bèn nhẹ giọng nói: “Đến rồi, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?”



“Tốt, chỉ là vô cùng nhớ ngài.” Nàng ta lao về phía trước, bổ nhào vào vòng tay của ông ta, một làn phấn son ập vào mũi, ông ta cố kìm lại sự chán ghét, nhẹ nhàng ôm nàng ta.



“Ta cũng nhớ nàng, nhưng việc phiên não quấn thân, không thể đến thăm nàng được.”



“Thiếp cũng biết, vất vả cho ngài rồi.” Nàng ta buông ông ta ra, mi mục hàm tình ngước nhìn ông ta, sau đó dắt tay ông ta vào trong:



“Vào đây đi, thiếp có chuẩn bị rượu và thức ăn, uống với thiếp một chút.”



Hạ tướng quân đi theo nàng ta vào trong, nhưng không quên chuyện chính: “Nha hoàn của nàng nói nàng biết tung tích của Hạ Thương Mai, có đúng không?”



Tây Môn Hiểu Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, thiếp biết cô ta đi đâu.”



“Đi đâu?” Hạ thừa tướng vội vàng hỏi.



Nàng ta đỡ bả vai ông ta ngồi xuống, còn mình cũng thuận thế ngồi bên cạnh ông ta, rót rượu cho ông ta: “Việc gì gấp vậy? Ăn chút gì với thiếp trước đã.”



Hạ thừa tướng nói: “Ta bây giờ làm gì có lòng dạ ăn cơm uống rượu chứ? Nếu trong vòng hai ngày không tìm được cô ta, chức quan thừa tướng của ta sẽ khó giữ”





Tây Môn Hiểu Nguyệt dịu dàng nói: “Cơm vẫn là phải ăn, hơn nữa, cô ta có thể chạy trốn đến đâu cơ chứ? Ăn cơm trước, ăn xong rồi thiếp lập tức nói với ngài.”



Hạ thừa tướng nhìn bàn thức ăn đầy đồ ăn ngon, nhưng không có một chút khẩu vị nào, ngoài bị chuyện của Hạ Thương Mai làm cho tâm phiền ý loạn ra, còn bởi vì ông ta đã gặp mặt tiểu thư của nhà họ Lâm một lần.



Tiểu thư nhà họ Lâm không tính là tuyệt sắc, nhưng rất thanh thuần, khi cười lên lại giống như hoa sơn rực rỡ, chỉ một cái liếc mắt, cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng dễ chịu.



Ông ta quá cần kiểu nữ tử chưa trải sự đời này để phá vỡ cuộc sống tẻ nhạt của ông ta, tuổi tác của nàng ta, sắc đẹp của nàng ta, tuổi xuân của nàng ta, đều là thứ mà ông ta khao khát.



Bây giờ khi ông ta nhìn lại, vân không rõ tại sao mình lại lấy Trần Nguyệt Nhung, còn say mê nhiều năm như vậy.



“Không ăn nữa, nàng nói nhanh đi, ta sắp phải đi rồi” Hạ thừa tướng rốt cuộc không thể kìm nén được sự chán ghét trong lòng, lạnh nhạt nói.



Nụ cười của Tây Môn Hiểu Nguyệt ngưng lại bên môi, đặt đũa xuống, đáy mắt hiện lên một tia bi thương: “Bây giờ ngay cả cùng thiếp ăn một bữa cơm cũng không nguyện ý nữa rồi sao? Nếu đã như vậy, ngài mau đi đi, sau này cũng đừng đến nữa”



Hạ thừa tướng nhìn thấy nàng ta thay đổi từ dịu dàng trở nên lãnh đạm, trong bụng phát cáu, nhưng không thể tức giận, vẫn chưa biết tung tích của Hạ Thương Mai từ miệng nàng ta, làm sao có thể bỏ đi đây?



“Được, là lỗi của ta, ta nhận sai, ta bồi nàng ăn.” Ông ta nhẹ nhàng nói.



Tây Môn Hiểu Nguyệt liếc nhìn ông ta: “Thiếp cũng không muốn miễn cưỡng ngài, thiếp biết ngài không thích thiếp, thiếp cũng không phải nhất định quấn chặt ngài không buông.”



Hạ thừa tướng kéo tay nàng ta lại: “Là ta không đúng, ta nhận lỗi, được không? Sau này sẽ không như vậy nữa.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt lúc này mới chuyển từ giận dỗi sang vui vẻ: “Vậy ngài nói, ngài có thích thiếp không?”



Hạ thừa tướng nhìn khuôn mặt đắp đây phấn của nàng ta, thật ra nàng ta rất trẻ, nhưng luôn khiến người khác có cảm giác già nua.




“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Hạ thừa tướng không nhìn mặt, nghĩ một đàng nói một nẻo.



Tây Môn Hiểu Nguyệt gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của ông ta: “Vậy thì ăn đi, ăn một bữa cơm cùng thiếp, rồi ngày hãy đi tìm Hạ Thương Mai, bắt cô ta về.”



Sau đó, lại rót đầy rượu, đẩy đến trước mặt ông ta, mỉm cười xinh đẹp nhìn ông ta.



Hạ thừa tướng bưng chén rượu một hơi uống cạn, sau đó lại ăn bừa vài miếng thịt, rồi đặt đũa xuống: “Ta ăn no rồi.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt vẫn luôn im lặng nhìn ông ta ăn, thấy ông ta bỏ đũa xuống, chỉ mỉm cười nói: “Được, ăn xong rồi thì tốt.”



Hạ thừa tướng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết Hạ Thương Mai đang ở đâu chưa?”



Tây Môn Hiểu Nguyệt bỗng nhiên cười giễu cợt: “Thiếp làm sao biết nàng ta đi đâu chứ? Thiếp cũng không quan tâm nàng ta.”



Đáy mắt Hạ thừa tướng lướt qua một tia phẫn nộ vì bị lừa gạt: “Nàng không biết?”



“Đúng vậy, thiếp không biết.” Giọng nói của Tây Môn Hiểu Nguyệt trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng vỗ tay, cửa lập tức đóng lại.




Hạ thừa tướng trong lòng cả kinh, đứng phắt dậy, lại phát hiện cả người mất sức, vừa đứng lên lại lập tức ngã xuống.



Ông ta kinh hãi nhìn món ăn trên bàn, phẫn nộ nói: “Ngươi hạ độc?”



Tây Môn Hiểu Nguyệt ngồi xuống, nụ cười ấm áp: “Yên tâm, loại độc này, không lấy được mạng tướng gia ngài đâu, chỉ là một ít thuốc mê, hơn nữa liêu lượng cũng rất nhẹ, chỉ khiến ngài mất đi sức lực, ý thức không ổn định mà thôi.”



“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Hạ thừa tướng mặt tái nhợt, nếu như không phải toàn thân không có sức lực, thì ông ta đã bóp chết Tây Môn Hiểu Nguyệt rồi.




Tây Môn Hiểu Nguyệt nâng ly rượu, xoay một vòng trên môi nhưng không uống, cười xinh đẹp: “Bây giờ ngài nói cho ta biết, ngài còn thích ta không?”



Hạ thừa tướng lường trước nàng ta cũng không dám làm gì với ông ta, ông ta là thừa tướng đương triều, nếu ông ta có mệnh hệ gì, thì cái mạng của nàng ta cũng không còn.



Ông ta nhìn chằm chằm nàng ta, sắc mặt trở nên hết sức chán ghét: “Thích ư? Ngươi bây giờ có phần nào đáng để ta thích ngươi? Ta chán ghét ngươi, căm ghét ngươi còn không kịp, nếu không phải nha hoàn của ngươi nói ngươi biết tung tích của Hạ Thương Mai, thì ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt cười nhẹ thành tiếng, nước mắt lại bỗng nhiên lăn xuống: “Vậy thì, trước giờ ngài chỉ là đang lợi dụng ta sao?”



“Không sai, ngươi hãy chết tâm đi, cứ cho là người khiến bản tướng hôn mê ở đây, bản tướng cũng sẽ không lấy ngươi.” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói.



Tây Môn Hiểu Nguyệt dù cho đã biết, nhưng vẫn tan nát cõi lòng, nàng ta cười lạnh: “Đúng vậy, ngài đã muốn lấy tiểu thư nhà họ Lâm rồi, làm sao lấy ta nữa?”



“Biết rồi thì tốt, trói buộc cũng không có nghĩa lí gì, ngươi là quả phụ của một danh tướng, phong quang vô hạn, không nhất thiết phải vướng mắc với ta, không có lợi cho danh tiếng của ngươi, thả bản tướng ra, ngày sau ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn nếu không…” Sắc mặt ông ta phút chốc trở nên cực kì u ám: “Nếu không, bản tướng nhất định sẽ truy cứu tội của ngươi.”



“Truy cứu đi!” Tây Môn Hiểu Nguyệt đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngài cho rằng đến bây giờ ta còn sợ ngài truy cứu tội gì sao? Cái chết đối với ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một sự giải thoát.”



Hạ thừa tướng chỉ biết Tây Môn Hiểu Nguyệt quý trọng danh dự, nhưng không biết rằng một nữ nhân khi bị tổn thương đến mức tuyệt vọng, sẽ ác độc như thế nào, một khi đã hận, chẳng cần nói đến danh tiếng, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần.



Ông ta vịn ghế muốn đứng dậy, thử vài lần, nhưng không cách nào đứng vững được, vô lực mà ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn nàng ta, nét mặt không nhẫn nại nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”



Tây Môn Hiểu Nguyệt từ trong tủ lôi ra một con dao găm sắc bén, cười tươi như hoa: “Ngài nói xem?”



Hạ tướng quân trong lòng có chút sợ rồi: “Ngươi giết bản tướng, ngươi sẽ không thoát được đâu.”



“Ta nói rồi, ta đã không sợ chết.” Tây Môn Hiểu Nguyệt từng bước ép lại gần, khuôn mặt dữ tợn cười lên như một con quỷ dạ xoa.