Nhu Nhi huyện chúa che miệng nhìn Lư thị và ba binh sĩ bị cắn, tự nhiên có thêm bốn người bị cắn, lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ thế này, bọn họ không cách nào trơ mắt nhìn tất cả những điều này, thật sự khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
Lư thị sợ hãi sắp ngất, cứ khóc, cứ khóc mãi, cổ của bà ta bị căn, bây giờ đang chảy máu, bà ta hoàn toàn không để ý, vẫn muốn bò qua chạm vào Lý Nhị.
Thương Mai đứng lên nói với Nhu Nhi: “Đừng ngây ra đó, đi chuẩn bị nước khử trùng rửa vết thương.”
Nhu Nhi kinh ngạc nhìn Thương Mai, nói một câu khiến tinh thần suy sụp: “Có tác dụng không? Chúng ta đều biết là vô dụng rồi.”
Câu nói này của Nhu Nhi huyện chúa khiến ba binh sĩ bị cắn ngồi sập xuống đất, nhìn miệng vết thương của mình, vẻ mặt đau buồn.
Thương Mai liếc nhìn, nghiêm túc nói: “Nhu Nhị, lập tức dẫn người của ngươi đi chuẩn bị nước khử trùng, tất cả mọi người có thể sống.”
Một đại phu tình nguyện trẻ tuổi bỗng nhiên ngồi xuống mặt đất, ôm đầu khóc rống: “Không, không có ích lợi gì, chúng ta đến nơi này nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều nhìn thấy có người chết đi, rất khó chịu.”
Đây là căm tức vì sự bất lực của bản thân, đồng thời cũng là một loại thương tiếc đối với mỗi sinh mệnh chết đi, những đại phu tình nguyện vào khu dịch bệnh này, thậm chí còn không để ý đến sống chết của mình, có thể thấy rõ là người có lòng từ bi.
Nhưng bọn họ lại quá yếu ớt.
Đại phu tình nguyện vừa khóc như vậy, mấy đại phu khác đều ủ rũ cúi đầu xuống.
Nhu Nhi cũng khóc: “Thương Mai, xin lỗi, ta không nên cho bà ta đi vào, trước đó bà ta chỉ nói là nhìn một cái, nhưng sau khi nhìn thấy, bà ta lại khóc lóc cầu xin chúng ta cho bà ta qua đó vuốt ve cậu ta, Lý Nhị vẫn luôn không có nhận thức, mẫu thân cậu ta gọi cậu ta hai tiếng, bỗng nhiên cậu ta phát cuồng, giấy thoát dây thừng nhào lên tấn công mọi người…”
Nét mặt Lý tướng quân đầy đau buồn, hối hận, ông ta cũng không nói gì, chỉ đờ đẫn đứng đó, giống như một bức tượng điêu khắc.
Thương Mai thấy tất cả mọi người đều đứng yên, không nhịn được tức giận nói: “Bây giờ không phải lúc thảo luận xem ai đúng ai sai, nếu như ngay cả các ngươi cũng từ bỏ, vậy bọn họ còn có hy vọng gì? Nhu Nhi, ngươi lập tức dẫn người của ngươi ra ngoài chuẩn bị nước khử trùng, rửa sạch vết thương.”
Thương Mai tức giận vẫn có chút tác dụng nhất định, Nhu Nhi kéo các đại phu ra ngoài, sau đó mang nước khử trùng do Thương Mai đặc chế đi vào.
Cô mở hòm thuốc ra, trong này có một ít thạch tín, mặc dù cô biết dùng thạch tín làm thuốc hiệu quả không lớn, nhưng hy vọng đến sớm một chút thì có thể khống chế sớm một chút, ít nhất có thể dùng để giảm bớt tốc độ phát bệnh.
Sau khi rửa sạch vết thương, Nhu Nhi thấy Thương Mai điều chế thuốc, lại gần xem, lập tức kinh sợ: “Ngươi… ngươi biết đây là cái gì ư?”
Thương Mai trâm giọng nói: “Biết!”
“Ngươi muốn hạ độc chết bọn họ sao?” Nhu Nhi huyện chúa hạ thấp giọng, lại mang theo phẫn nộ.
Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên: “Ngươi cứ ra rửa sạch vết thương đi, chuyện dùng thuốc, ngươi không cần để ý đến.”
Nhu Nhi huyện chúa kéo cô ra bên ngoài, Lý tướng quân thấy vậy, cũng đi theo ra.
“Sao vậy?” Lý tướng quân hỏi.
Nhu Nhi huyện chúa tức giận nói: “Nàng ta muốn dùng thạch tín.”
Lý tướng quân ngơ ngẩn: “Thật sao?”
Thương Mai cảm thấy rất mệt mỏi, nhẽ ra trước khi đến nên nói với Mộ Dung Khanh, để cô được quyết định chuyện ở chỗ này mới đúng.
Cô nghiêm túc nói: “Không sai, ta muốn dùng thạch tín, ta có kinh nghiệm thực tế, dùng thạch tín có thể tạm hoãn phát bệnh.”
“Nói bậy, thạch tín là độc.” Lý tướng quân tức giận nói.
“Nhu Nhi, ngươi từng học y thuật, chẳng lẽ không biết thạch tín có thể dùng làm thuốc sao?” Thương Mai xoa xoa ấn đường, nhịn xuống tức giận hỏi.
Nhu Nhi nói: “Không sai, thạch tín có thể làm thuốc, nhưng bây giờ có rất nhiều thuốc có thể thay thế thạch tín, vì sao nhất định phải dùng nó? Ngươi biết nếu như sử dụng liều lượng không đúng thì sẽ khiến người ta mất mạng không? Hơn nữa, vừa rồi ngươi không phải dùng để làm thuốc, mà là trực tiếp sử dụng, ta thấy liều lượng ngươi dùng rất nhiều, đủ để độc chết một người.”
“Các ngươi không thể tin ta một lần sao?” Thương Mai cũng tức giận, cô cũng là nắm chắc liều lượng này.
“Tin ngươi? Ngươi là ký giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh mà vào đây, nếu như không chữa khỏi ngươi sẽ rơi đầu, vì vậy ngươi muốn độc chết bọn họ, giảm bớt tội lỗi của mình, đúng không?” Nhu Nhi chất vấn.
Nét mặt Thương Mai lạnh lẽo: “Nhu Nhị, ta và ngươi ở chung mấy ngày, lúc nào ngươi thấy ta không cố gắng hết sức mình chữa trị cho mọi người? Ta độc chết bọn họ thì ta có thể giảm bớt tội sao? Mặc kệ cuối cùng chết bao nhiêu người, chỉ cần ta trị không hết bệnh dịch, cái đầu này của ta cũng không giữ được, ta có cần phải làm như vậy không?”
Lý tướng quân nhớ đến ơn cứu mạng của cô, nếu như không phải cô lôi Lý Nhị đi, ông ta đã bị cắn rồi.
“Huyện chúa, lần này ta tin tưởng nàng ta.” Lý tướng quân tỏ thái độ.
Nhu Nhi không thể tin nổi mà nhìn Lý tướng quân: “Ngươi tin tưởng nàng ta? Nàng ta muốn dùng thạch tín, chúng ta chính là phải trơ mắt nhìn nàng ta độc chết những người kia.”
“Ta không dùng độc, bọn họ sẽ không phải chết sao?” Thương Mai quay đầu bước đi, nếu như chỉ có Nhu Nhi ngăn cản, vậy cô không quan tâm, chỉ cần Lý tướng quân ủng hộ là được, bởi vì nơi này do ông ta làm chủ, nếu ông ta đồng ý, sẽ không sai người đến cản trở.
Cô trở lại từ đường, dựa theo thể chất của bốn người mà tiếp tục điều chế thuốc, sau đó tự mình đến đút cho họ.
Sau khi rửa sạch vết thương, cô dùng dao mỏng cạo mủ vết thương, nặn ra huyết dịch, trước đó đại phu đã từng làm như vậy, nhưng Thương Mai làm lại một lần, cố gắng hết sức nặn toàn bộ huyết dịch bị lây nhiễm ra khỏi cơ thể.
Thương Mai khăng khăng làm theo ý mình khiến Nhu Nhi rất thất vọng.
Nhưng Lý tướng quân đồng ý, nàng ta cũng không có cách nào.
Sau khi Thương Mai làm xong tất cả, nàng ta lạnh lùng nói với Thương Mai: “Người có lòng dạ độc ác như ngươi không nên đi vào nơi này, ngày mai ta đi tìm biểu ca, cho ngươi xéo đi.”
Thương Mai cực kỳ mệt mỏi, cũng không muốn cãi nhau với nàng ta, quay người ra ngoài.
Nhu Nhi tức giận trở lại từ đường, nàng ta từng học y thuật, biết ứng dụng thực tế của thạch tín rất ít, hơn nữa bình thường sẽ không dùng trên con người, Hạ Thương Mai mang theo loại độc đó trên người là có mục đích gì?
Nàng ta thật sự rất thất vọng, trước đó lại còn từng tán thưởng cô.
Nàng ta không phải là không tin thạch tín có thể làm thuốc, nhưng, loại bệnh dịch này dùng thạch tín có tác dụng gì? Hơn nữa, liều lượng nàng ta sử dụng quá nặng rồi, còn không trộn lẫn thuốc khác, chỉ đơn thuần dùng thạch tín.
Nàng ta khổ sở nhìn những người bị căn, bọn họ sẽ độc phát bỏ mình.
Nhưng chờ đến bình minh hôm sau, bốn người này đều không độc phát bỏ mình, trái lại đã ngủ mê man, trong đó có xuất hiện một số di chứng sau khi dùng thạch tín, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Đêm nay Thương Mai cũng không ngủ, vẫn luôn ngồi ở bên ngoài.
Đêm nay là một sai lâm, cô nên giữ vững ý kiến của mình, không cho Lư thị đi vào.
Cô là bác sĩ, làm trong quân y nhiều năm như vậy, biết một khi thành lập khu dịch bệnh, phải có một đường phòng tuyến cuối cùng, đường phòng tuyến cuối cùng này phải cao hơn mềm lòng.
Kiểm điểm một lát, sau khi kiểm điểm xong thì lấy bản ghi chép trong hòm thuốc ra.
Ghi lại chuyện xảy ra đêm nay, cũng viết liều lượng thạch tín đã sử dụng vào.
Bình minh, Nhu Nhi huyện chúa đi ra ngồi bên cạnh cô, khẽ nói: “Xin lỗi, vậy mà ta lại nghi ngờ cô.”
Thương Mai cầm bản ghi chép, cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Không quan trọng.”
Nhu Nhi huyện chúa hỏi: “Ngươi sử dụng liều lượng nặng như vậy, thật sự không lo lắng chút nào sao?”
Thương Mai đưa bản ghi chép cho nàng ta: “Trước khi ta đến khu bệnh dịch thì đã bắt đầu tiếp nhận chữa trị cho bệnh nhân cương thi rồi, ta không phải vô duyên vô cớ sử dụng thạch tín, có người từng bị cắn, cuối cùng không bị phát bệnh, người này là Nghiêm Vinh.”
“Nghiêm Vinh?” Nhu Nhi huyện chúa giật mình: “Hắn từng bị cắn mà không bị phát bệnh?”