Mộ Dung Khanh cười: “Đúng vậy, hắn không giấu được với người của mình.”
Thương Mai kéo hắn ngồi xuống: “Người đau đầu à?””
“Gần đây thường bị nhiều lần.” Hắn thật ra không phủ nhận.
“Rất khó giải quyết sao?” Thương Mai ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn và bắt đầu bắt mạch. Đây chỉ là bắt mạch bình thường, tiện cho châm cứu.
Nhưng cô lại chậm rãi nhíu mày.
“Không tính là khó giải quyết. Bây giờ đã điều binh mã từ Tĩnh Châu qua, ít ngày nữa sẽ đến.” Mộ Dung Khanh nói.
“Phải mất mấy ngày?” Thương Mai còn chưa thả tay hắn ra, lại có chút không yên lòng.
“Đại khái khoảng mười ngày.”
Thương Mai cầm lấy bàn tay còn lại của hắn, tiếp tục bắt mạch. Thật ra lần này cô làm tương đối nhanh, sau đó lấy ra túi kim châm, hỏi: “Gần đây người ngoại trừ đau đầu, còn cảm giác có chỗ nào khác không thoải mái không?”
“Mất ngủ, ngủ không được, không có gì khác. Đại khái do nghỉ ngơi không tốt mới dẫn tới đau đầu thôi.”
Thương Mai “Ừ” một tiếng: “Có thấy tức ngực không? Có cảm giác thỉnh thoảng không thở nổi không?”
“Thỉnh thoảng.”
Thương Mai không nói nữa, bắt đầu chọn huyệt châm cứu cho hắn.
Sau khi châm kim, Mộ Dung Khanh cảm giác được tình trạng đau đớn giảm đi rõ rệt. Hắn cười, nói với Thương Mai: “Có đôi khi bản vương cảm thấy cưới một đại phu về nhà vẫn thật sự không tệ.”
Thương Mai rút kim rồi ngồi xuống: “Ta từng nhìn thấy Nhu Nhi ở trong khu vực dịch bệnh.”
“Tô Thanh nói với bản vương, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với y thuật.”
“Nàng ấy thích Tô Thanh, người biết không?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh xem thường nói: “Đây chẳng qua là tạm thời thôi. Người nàng ấy thích không ngừng thay đổi, sẽ không vượt quá nửa năm đâu.”
“Không thể nào?” Thương Mai nghi ngờ hỏi, Nhu Dao huyện chúa nói với cô, nàng ấy thích Tô Thanh từ rất lâu rồi.
Nhưng tại sao nàng ấy thích Tô Thanh, sau đó lại gả cho người khác? Chẳng lẽ sau khi gả cho người khác, nàng ấy mới phát hiện ra mình thích Tô Thanh, cho nên mới hòa ly?
“Có gì mà không thể chứ? Trước đây nàng ấy còn từng nói thích bản vương đấy.”
Thương Mai không để ý hỏi: “Vậy người có từng thích nàng ấy không?”
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Ta nghe Tô Thanh nói, Nam Hoài vương thích nàng ấy, là thật sao?”
“Hắn thích Nhu Nhỉ là do Nhu Nhi thích bản vương, cũng không phải yêu thích đơn thuần gì.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói. Nhắc tới em trai hắn, bao giờ hắn cũng có một cảm giác chán ghét và đau lòng không sao tả xiết. Phần tình cảm này hiện rõ trong mắt hắn. Ngay cả Thương Mai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.Truyện hay online
Đó là tâm trạng chán ghét hắn ta lại thương hắn ta, cùng với chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thương Mai lặng lẽ chuyển đề tài: “Gần đây người vẫn ăn uống bình thường chứ? Người có thể cảm thấy buồn nôn không?”
“Không có.” Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Có phải nàng cảm thấy mạch tượng của bản vương không ổn?”
“Không, ta chỉ lo lắng ngài bận rộn lại không để ý tới sức khỏe thôi, không có chuyện gì.” Thương Mai cười an ủi.
“Gần đây đúng là quá bận rộn, việc vặt quấn thân. Đúng rồi, nàng sai người điều tra nhân khẩu đã mất tích, có phải đã có phát hiện gì không?”
Thương Mai nghiêm mặt nói: “Không sai, ta nghi ngờ bọn họ giấu người bệnh cương thi, sau đó sẽ đưa tới nơi khác. Người bệnh cương thi từ khi bệnh đến khi chết là khoảng mười ngày đến mười lăm ngày. Điều này có nghĩa là bọn họ phải không ngừng bắt người sống qua, biến thành người bệnh cương thi.”
Mộ Dung Khanh nói: “Lúc trước, bản vương cũng đã nghĩ tới chuyện này, cũng sớm sai người điều tra rồi. Nhưng có rất ít nhân khẩu trong kinh bị mất tích. Chắc hẳn bọn họ bắt từ nơi khác tới. Nàng yên tâm, ta đã hạ văn thư cho điều tra ở các châu huyện gần đây rồi.”
“Phải nhanh lên.”
Mộ Dung Khanh nhìn cô chằm chằm: “Bản thân nàng nên cẩn thận một chút. Tuy trong khu dịch bệnh đều là người của bản vương, nhưng sẽ không thể tránh khỏi nội gián ẩn nấp trong đó. Nếu nàng phát hiện ra cách tốt để chữa trị căn bệnh, tạm thời đừng để lộ ra ngoài.”
“Ta biết.” Thương Mai khẽ nói.
Mộ Dung Khanh ôm cô vào trong lòng, khẽ thở dài một hơi: “Thương Mai, khổ cực cho nàng rồi.”
Thương Mai dựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim của hắn, giọng nói có chút chột dạ: “Không khổ cực, làm đại phu, đây là công việc của ta.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, hắn lại nhân tiện nói: ‘Bản vương phải đi rồi, ta chỉ qua thăm nàng một lát thôi.”
“Ừ, được, trở về nhớ chú ý ăn uống, nghỉ ngơi đàng hoàng.” Thương Mai ngẩng đầu, dặn dò.
Mộ Dung Khanh đáp: ‘Ừ, biết rồi.”
Hình thức ở chung của hai người bây giờ tương đối thoải mái, không ai nói thích ai, cũng không nói yêu ai. Dù sao cứ ở chung như vậy, không lãng mạn nhưng ấm áp.
Nhìn hắn rời đi, Thương Mai chậm rãi nhíu mày.
Từ mạch đập của hắn biểu hiện ra có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nghe lâu, lại có thể phát hiện ra vấn đề. Còn có nhịp tim của hắn đập mạnh mẽ, nhưng cứ sau khi đập mạnh vài cái, lại chợt chững một nhịp. Điều này gây ra cảm giác khó thở và tức ngực. Bản thân hắn cũng không phủ nhận có triệu chứng này.
Màu môi hắn cũng hơi đen, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được. Sắc mặt hắn bình thường, nhưng giữa hai lông mày cũng có khí đen mờ nhạt. Khí đen này không phải là khí đen trúng tà gì, mà là do gương mặt trầm đen tạo ra. Từ gương mặt không nhìn ra được, nhưng chỗ da ở mi tâm hơi mỏng lại nhiêu huyệt vị, nên phản ứng hiện ra ở mi tâm.
Không giống với trúng độc, nếu không vừa rồi cô đã nói ra.
Nhìn từ mạch tượng và nhịp tim thì trái tim xảy ra chút vấn đề, nhưng trước mắt xem ra không tính là vấn đề gì lớn. Có thể do hắn làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, áp lực quá lớn mà ra.
Chờ qua đợt bận này, cô sẽ điều trị cơ thể giúp hắn, nếu tình trạng này vẫn tiếp tục, lại phải nghĩ theo hướng xấu thôi.
Phía Thương Mai bận rộn cả hai bên, phía tướng phủ cũng không rảnh rỗi.
Trong lòng lão phu nhân đã nắm chắc lần này sẽ làm cho Hạ Thương Mai suy sụp, cho nên bà ta cũng vội vàng lo chuyện hôn sự của Hạ thừa tướng.
Bà ta đã từng gặp tiểu thư Lâm gia, dáng vẻ và tính tình đều được, cũng không lớn tuổi, mới mười tám thôi.
Ở triều đại này, mười tám tuổi cũng tính là lớn tuổi rồi, nhưng tâm tư của tiểu thư nhà lớn cao một chút cũng là bình thường.
Lão phu nhân cho phép bất kỳ kẻ nào leo cành cao, nhưng phải xem là có bản lĩnh hay không đã.
Sau khi nói chuyện qua với tiểu thư Lâm gia, bà ta cảm thấy tiểu thư Lâm gia rất thích hợp làm chủ mẫu của tướng phủ. Ít nhất nàng ta cũng nhìn xa hơn Tây Môn Hiểu Nguyệt.
Nguyệt Nhung phu nhân biết lão phu nhân muốn làm đám cưới, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào.
Chỗ dựa duy nhất của bà ta đã vào nhà lao, chuyện hôn sự với Thái tử cũng có thể hỏng rồi. Trong lòng bà ta sợ hãi vì không có chỗ
dựa, đã sớm không còn vẻ sắc bén trước đó nữa.
Nhưng sắc bén không còn, lòng dạ độc ác lại vẫn còn.
Bà ta vẫn âm thầm quan sát tình hình bên phía lão phu nhân, thấy lão phu nhân muốn làm đám cưới mà không hề e ngại, có thể tưởng tượng được lần này Hạ Thương Mai sợ rằng không về được.
May là mình còn chưa bị đuổi ra ngoài, mọi chuyện vẫn có thể quay đầu lại được.
Đêm đó, bà ta kéo Thùy Nga nói: “Mấy ngày này ngươi luôn ở bên cạnh ta, cũng uất ức cho ngươi rồi.”
Gần đây Thùy Nga quả thật bị bà ta đánh chửi rất dã man, giờ thấy bà ta bỗng nhiên thay đổi thái độ, trong lòng không khỏi cảm thấy khủng hoảng: “Phu nhân, nô tỳ không uất ức. Bắt đầu từ khi nô tỳ vào phủ, lại muốn ở cùng ngài, hầu hạ ngài.”
Đó là thời điểm trước đây nàng ta còn mở mày mở mặt. Bây giờ Trần Nguyệt Nhung lại không thể xoay người, ai theo thì người đó gặp xui xẻo.
Trần Nguyệt Nhung khẽ thở dài: “Ta biết ngươi thông minh linh lợi. Mấy ngày nay ta đối xử với ngươi có hơi tệ, thật ra là muốn thử thách ngươi thôi.”
Thùy Nga chớp chớp mắt, có phần không hiểu: “Ý của phu nhân là?”
Trần Nguyệt Nhung kéo nàng ta ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm phấn son lên: “Nào, để ta trang điểm cho ngươi.”