Trong tiếng phàn nàn của Lý tướng quân, đến gần tối Thương Mai mới bằng lòng về nhà thờ tổ.
Cô biết nếu còn không về thì Lý tướng quân sẽ thật sự bùng nổ.
Ban đầu ông ta chỉ nhỏ giọng nói với Tô Thanh, sau đó lớn tiếng hét to để cô nghe thấy.
về tới nhà thờ tổ, mùi xác chết thối rữa bốc lên, hôm nay Thương Mai chưa ăn gì, dạ dày quặn lên, không kìm được nôn khan.
Tô Thanh đỡ cô: “Người không sao chứ?”
“Không sao, có đói không?” Thương Mai xua tay, không phải mùi thối khiến cô khó chịu mà do đói bụng.
Lý tướng quân không vừa mắt, trong lòng phẫn nộ, ông ta biết ngay đại tiểu thư tới mà, không chữa bệnh còn bắt họ phải hầu hạ.
Quả nhiên, Tô Thanh quay đầu nói với Lý tướng quân: “Ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi, nàng chưa ăn cơm.”
Lý tướng quân bực bội quay người ra lệnh, Vương gia cũng thật là, sao lại để người như này tới chứ? Còn lớn tiếng thông báo nàng có thể chữa được bệnh, bây giờ người trong vùng dịch đều biết, nếu hôm nay không ngăn lại e rằng họ đều chạy ra ngoài nhìn vị nữ bồ tát này.
Cơn giận của Lý tướng quân bắt nguồn từ sự thất vọng với Hạ Thương Mai.
Đến lâu như vậy mà không khám cho một bệnh nhân nào, chỉ biết ăn.
Tô Thanh dìu Thương Mai vào nhà thờ tổ.
Bệnh nhân trong nhà thờ tổ đều bị trói vào một chiếc giường gỗ đơn sơ, có vài đại phu đang đi qua đi lại, trong đó có một người mặc quần áo màu xanh, không ngờ lại là nữ nhân.
Nàng ngồi xổm trước giường một bệnh nhân, đang lau vết thương bị cắn, người bệnh gâm gừ cực kỳ hung dữ, nhưng nữ nhân ấy lại như không nhìn thấy.
Nghe thấy có người vào, nàng quay người lại sau đó từ từ đứng lên.
Khi nhìn thấy Tô Thanh và Thương Mai, nàng hơi nhíu mày.
Khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, không son phấn, làn da cũng không được tính là trắng trẻo, mái tóc búi cao đơn giản, đường nét trên khuôn mặt rất nổi bật, mang theo vẻ đẹp rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên Thương Mai nhìn thấy người không cân trang điểm lại có vẻ đẹp rực rỡ, nổi bật thế này.
“Huyện chúa?” Tô Thanh sửng sốt.
Trong lòng Thương Mai bắt đầu cảnh giác, huyện chúa? Sẽ không trùng hợp là Nhu Gia huyện chúa đấy chứ?
“Tô Thanh, sao ngươi lại tới đây?” Nữ nhân để đồ trong tay xuống rồi bước tới nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào mặt Thương Mai, quan sát cô một cách trắng trợn.
“Ta đưa Hạ đại phu tới, ngươi về khi nào vậy? Sao không nói với chúng ta một tiếng?” Tô Thanh hiển nhiên rất vui vẻ, nhiệt tình hỏi thăm.
“về mấy ngày rồi, nghe nói ở đây có dịch nên ta tới xem thử.” Nhu Giao huyện chúa nhìn vào tay Tô Thanh, tay hắn đang đỡ Thương Mai:
“Hạ đại phu này không phải là vị hôn thê của ngươi đó chứ?”
Tô Thanh cười nói: “Sao có thể? Là vị hôn thê của Vương gia.”
“Vương gia? Vương gia nào?” Nhu Giao huyện chúa hỏi.
“Đương nhiên là Nhiếp Chính Vương rồi, biểu ca của ngươi.” Tô Thanh tự nhiên giới thiệu, nhưng giới thiệu xong mới sực nhớ ra điều gì bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao ngươi lại tới vùng dịch? Nguy hiểm lắm!”
Nhưng hiển nhiên Nhu Giao huyện chúa không có ý định trả lời câu hỏi của hắn mà cứ nhìn chằm chằm Thương Mai: “Vị hôn thê của biểu ca? Trông cũng chẳng ra sao ”
Thái độ của nàng rất tự phụ, còn mang theo ý thù địch rõ ràng, cho dù bỏ qua câu vừa rồi của nàng ta, Thương Mai cũng có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Tô Thanh hấp tấp giải thích: “Không phải, đừng hiểu lầm, Thương Mai là thiên kim của Tướng phủ, là một người rất tốt, y thuật cao minh lại có tấm lòng bồ tát.”
Nghe Tô Thanh khen ngợi, Nhu Giao huyện chúa càng không vui, nàng lạnh lùng nhìn Thương Mai: “Ở đây vừa mệt vừa bẩn, còn bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, đại tiểu thư như ngươi không chịu nổi thì mau đi đi.”
Sao Thương Mai cam lòng chịu yếu thế trước sự khiêu khích của tình địch? Cô nhìn thẳng vào Nhu Giao huyện chúa: “Thân phận huyện chúa cao quý cũng có thể ở đây phục vụ bệnh nhân, ta có gì mà không chịu được?”
Lý tướng quân không biết thân phận của Nhu Giao huyện chúa, nghe cuộc nói chuyện giữa Tô Thanh và nàng mới biết, không khỏi càng thêm kính trọng Nhu Giao huyện chúa.
Dù sao đường đường là huyện chúa lại bằng lòng đến vùng dịch nguy hiểm này giúp đỡ những người dân thấp kém, nếu là người bình thường khác không phải ai cũng làm được.
Vì tôn trọng nhu Giao, nghe lời nói như có vẻ khiêu khích của Thương Mai, ông ta nói: “Nhu Giao huyện chúa ở đây đã ba ngày, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thời gian còn lại đều giúp đỡ bệnh nhân, đây mới là tấm lòng bồ tát thật sự”
Nhu Giao huyện chúa ném cho Thương Mai đôi găng tay ruột cá: “Nếu đã đến thì làm việc đi.”
Tô Thanh nói: “Đừng làm việc vội, nàng ấy vẫn chưa ăn, để nàng ăn chút gì đó đã.”
“Hừ!” Nhu Giao huyện chúa hờ hững liếc nhìn Thương Mai: “Muốn ăn thì ăn ở đây, nếu ngươi ăn được”
Thương Mai đặt găng tay ruột cá sang một bên, quan sát xung quanh, có khoảng hơn năm mươi bệnh nhân ở đây, có thể thấy mấy ngày nay liên tục có người chết.
Những người này rất khổ sở, mặc dù bị trói nhưng vẫn luôn cố gắng giãy giụa, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt có chút điên cuồng như là đã mất đi ý thức, chỉ chịu virus thúc đẩy.
Binh sĩ mang vài chiếc màn thầu vào, đây là ý của Lý tướng quân.
Lý tướng quân nói với Thương Mai: “Chỉ có những thứ này thôi, đại tiểu thư ăn tạm đi, như này đã là tốt lắm rồi.”
Thương Mai nói: “Ngươi cải thiện thức ăn cho thôn dân đi.”
Lý tướng quân cười giễu cợt: “Cải thiện? Đại tiểu thư nói hay lắm, lấy ngần bạc ở đâu ra? Triều đình còn chưa phát bạc tới.”
Thương Mai hỏi Tô Thanh: “Triều đình không phát bạc sao?”
“Vương gia đã phê chuẩn cấp phát, cũng đã hạ chỉ để Lương đại nhân Kinh Triệu Doãn mua vật tư rồi” Tô Thanh quay đầu lại hỏi Lý tướng quân: “Nha môn không gửi vật tư tới sao?”
Lý tướng quân nói với vẻ mặt chua xót: “Làm gì được gửi tới? Mạt tướng đã thúc giục mấy lần rồi, bây giờ lương thực dự trữ của dân làng đều đã lấy ra hết, vì không phải ai cũng làm ruộng, trồng trọt mà một số tiểu thương hiện tại cũng không đi được, bây giờ trong tay có tiền cũng không mua nổi, chúng ta không đủ nhân lực nên không đi được.”
“Trú binh bên ngoài là do Vương gia phái tới?” Tô Thanh hỏi.
“Là do Vương gia phái tới, nhưng Vương gia hạ nghiêm lệnh không cho phép họ rời đi một bước, nhất định phải canh chừng ở phòng tuyến, không ai được phép vào cũng không ai được ra ngoài, bọn ta cũng không được ra ngoài dễ dàng.”
“Lương đại nhân không gửi vật tư tới, xem ra con đường làm quan cũng sắp chấm dứt rồi” Tô Thanh lạnh lùng nói.
Nhu Giao huyện chúa nghe vậy thì thả nhiên nói: “Lương đại nhân bằng mặt không bằng lòng, sau lưng chưa chắc đã không có ai sai khiến.”
Thương Mai nói với Tô Thanh: “Ngươi đến tiểu viện Trần gia bảo Tiểu Khuyên lãnh bạc đi, bên phía Hồ gia đã nói tất cả chi tiêu của thôn Thạch đâu đều do Đỉnh Phong Hào chỉ trả. Hôm nay Đỉnh Phong Hào cũng đã gửi một ngàn lượng bạc, đang được Tiểu Khuyên giữ, ngươi bảo nàng lãnh bạc xong thì dẫn người đi mua lương thực, đồ ăn nhất định phải có, không thể chỉ ăn màn thầu.”
Bị giam lỏng ở đây, sống chết không rõ, trong lòng người dân cũng hoảng sợ, nếu đến một bữa ăn ngon cũng không có thì thật sự là không thể nào nói nổi.
Tô Thanh cười nói: “Xem ta đã nói gì? Không phải là Bồ tát sống sao?”
Nhu Giao huyện chúa chế nhạo: “Lấy tiền của Hồ gia ra vẻ hào phóng, làm Bồ tát cũng thật dễ dàng”
Thương Mai xoay người, ăn màn thầu, nói một câu chắc chắn trong lòng: “Mình thật sự rất không thích ả.”