Cùng lúc đó, lão phu nhân của Tướng phủ ra lệnh cho người loan tin Hạ Thương Mai đã lập quân lệnh trạng trước mặt triều đình sẽ nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh cho bệnh nhân trong vòng nửa tháng.
Nhưng không loan tin Hạ Thừa tướng dùng mũ ô sa để bảo đảm.
Tin tức này không thể nghi ngờ chính là một quả bom ném vào Kinh Thành, làm nổ tung bầu không khí chết chóc ở đây.
Mặc dù vẫn luôn có tin đồn rằng Hạ Thương Mai có thể chữa khỏi bệnh, nhưng rất nhiêu người đều chỉ truyền đi chứ không tin, bởi vì ngự y và đại phu của cục Huệ Dân mà Nhiếp Chính Vương cử đến thôn Thạch đầu đều không có cách chữa bệnh. Sau khi cáo thị Hoàng gia được dán lên cũng có không ít đại phu tự động xin đến đó nhưng rồi cũng đều không thành công mà về.
Thậm chí còn có đại phu bị căn.
Bây giờ Hạ Thương Mai lập quân lệnh trạng dùng tính mạng mình để bảo đảm, độ tin cậy cao hơn rất nhiều, những người dân có ý định rời khỏi Kinh Thành đều giữ thái độ chờ xem, thậm chí còn không lập tức dọn dẹp đồ đạc để đi nữa.
Tướng phủ.
“Mẫu thân, tin tức đã được truyền ra, Hạ Thương Mai phải vào vùng dịch chỉ còn là chuyện sớm muộn” Hạ Thừa tướng vào phòng lão phu nhân nhưng lại mang dáng vẻ tâm sự trùng trùng.
Lão phu nhân gật đầu: “Đúng thế, đã lập quân lệnh trạng thì có lẽ ngày mai sẽ phải đi rồi.”
Hạ Thừa tướng hơi giận: “Lần này bị Thái phó sai khiến rồi.”
Lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng: “Tướng phủ không khôi phục được uy danh trước kia thì tình hình của con sẽ rất lúng túng, ông ta cũng không tin con, như vậy cái bẫy này chỉ để khống chế con thôi, thật ra lão thân đã nghĩ tới khả năng này từ lâu.”
Hạ Thừa tướng ngước đôi mắt u ám lên: “Mẫu thân, người cho rằng Hạ Thương Mai có cơ hội thắng không?”
Lão phu nhân chậm rãi lắc đầu: “Không thể nào, Hạ Thương Mai nhất định sẽ chết, bệnh dịch này cũng chỉ chấm dứt khi đốt thôn làng.
Đây sẽ là nét bút hỏng lớn nhất của Mộ Dung Khanh từ khi bước vào chính trường, cũng sẽ là khởi đầu cho sự phê phán công khai của bá quan.”
“Nhưng.” Hạ Thừa tướng nói với vẻ lo lắng: “Nhi tử lấy chức quan ra bảo đảm, như vậy sau này chúng ta thật sự bị Thái phó trêu đùa trong lòng bàn tay.”
Lão phu nhân giễu cợt: “Cũng chỉ là tạm thời thôi, sau khi sự việc lăng xuống, con cũng có thể cân nhắc đến chuyện Quý thái phi. Thái phó không đáng tin cậy, qua cầu rút ván là điều cấm kỵ nhất trong quyết định.”
Bây giờ Hạ Thừa tướng mới cẩn thận cân nhắc vấn đề này, trước đây ông ta không nỡ bỏ vị trí Quốc trượng, nhưng bây giờ chạy vạy vài hôm mà Thái phó cũng không nói lời nào cho ông ta, điêu này có nghĩa là sớm muộn gì chuyện hôn sự này cũng thất bại.
E rằng một khi Hạ Thương Mai bị ban chết, Hoàng thái hậu sẽ hạ lệnh huỷ bỏ hôn sự.
Lão phu nhân nhìn ông ta, hờ hững hỏi: “Ngoài lo lắng cho chức quan của mình, con còn lo lắng cho nàng sao?”
Hạ Thừa tướng giật mình, vô thức lắc đầu: “Không, không thể nào.”
“Không nỡ cũng là điều đương nhiên thôi, ít nhất chứng minh con vẫn còn nhớ đến tình cảm ba con, là nàng sai trước, nàng không nghĩ đến ân đức của tổ tiên và ba mẹ mình, kết cục ngày hôm nay là nàng gieo gió gặt bão.”
Hạ Thừa tướng khẽ thở dài: “Không phải nhi thần buồn vì nàng, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến nàng là nữ nhi duy nhất của con.”
“Sau này con sẽ lại có hài tử ngoan ngoãn, nghe lời hơn, lòng nàng xa cách con thì không còn là nữ nhi của con nữa, không cần phải thương tiếc.” Lão phu nhân lạnh lùng nói.
“Nhi tử biết rồi.”
Lão phu nhân “ừm” một tiếng: “Bên phái Thôi thái phi cũng có tin tức rồi, là cháu gái của Lâm đại nhân, Lại Bộ Thị Lang, năm nay mười tám tuổi, Lâm gia rất nhiệt tình chuyện này, đã hỏi thăm rất nhiều lần rồi, hôm nào con hẹn gặp lại đi ”
Hạ Thừa tướng trả lời: “Mẫu thân gặp cảm thấy phù hợp là được, nhi tử gặp hay không cũng không quan trọng.”
Ông ta hơi mất tập trung, ông đã hoàn toàn không còn ham muốn gì với nữ nhân nữa.
Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, ông biết rõ mình đã bỏ lỡ một nữ nhân nào, dù không có được nhưng là quá khứ thì vẫn đăng đối nhất.
Hiểu con không ai bằng mẹ, lão phu nhân nhìn vẻ ngẩn ngơ của ông là biết ông đang nghĩ đến điều tốt của Liên thị, bèn lạnh giọng nói:
“Trên đời luôn có nữ nhân xuất sắc hơn nàng.”
Hạ Thừa tướng cười khổ: “Đúng vậy, nhưng nhi tử không còn quan tâm nữa, xuất sắc hay không, hiền lành hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể sinh con dưỡng cái là được.”
Lão phu nhân muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt đau buồn của ông thì lại thôi, rất nhiều chuyện rồi cũng sẽ qua.
Tiểu viện của Trần gia.
Sau khi Mộ Dung Khanh bãi triều đã tới thẳng đây.
Thương Mai đội mũ, ăn mặc như thiếu nữ nông thôn, lưng đeo giỏ thuốc, cô đang chuẩn bị ra ngoài.
“Đi đâu?” Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai tò mò.
“Ra ngoài đi dạo, Vương gia có muốn đi không?” Thương Mai ngẩng mặt lên cười lộ ra hàm răng trắng đều.
“Đi” Mộ Dung Khanh trả lời: Vừa hay có chuyện muốn nói với nàng.”
“Quân lệnh trạng?” Thương Mai dắt ngựa tới rồi hỏi.
“Nàng biết rồi?”
“Tiêu Thác đến sớm hơn người một bước, hắn nói rồi.” Thương Mai lên ngựa, nhìn hắn từ trên cao xuống, nở nụ cười thật tươi: “Hay lắm, ta không ở đó mà lại lập quân lệnh trạng giúp ta.”
Mộ Dung Khanh cũng lên ngựa: “Nàng không ở đó, ngược lại lại là chuyện tốt.”
“Nói như vậy cũng đúng, đi thôi.” Thương Mai vung roi quất ngựa đi mất.
Mộ Dung Khanh còn đang hồi tưởng nụ cười tươi tắn của cô thì cô đã chạy đi xa rồi.
Hắn vội vàng đuổi theo, chạy song song với cô: “Nàng có tự tin không?”
Thương Mai giả bộ thần bí: “Người đoán xem?”
“Tối qua Tô Thanh nói với bản vương, gần đây nàng đang nghiên cứu thuốc, hơn nữa dường như rất có hiệu quả.”
“Tô Thanh không nói với người chuyện này thì người vẫn sẽ đồng ý lập quân lệnh trạng sao?” Thương Mai chậm lại, nghiêng đầu hỏi hắn.
Mộ Dung Khanh đáp: “Vì sao không đồng ý? Không chữa được thì nàng chết chứ đâu phải bản vương chết.”
Thương Mai nói: “Đúng thế, ta chết rồi người có thể sống cùng Nhu Nhi của người.”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn vẻ mặt hắn, biết đến tên Nhu Nhi đã lâu nhưng cô vẫn chưa biết đó là ai.
Lần trước cô đã thử dò hỏi một lần nhưng không có câu trả lời nên lần này hỏi thẳng luôn.
Mộ Dung Khanh “à” lên một tiếng: “Nhu Nhi?”
“Người và Nhu Nhi có quan hệ gì?” Thương Mai không kìm được hỏi.
“Có quan hệ gì?” Mộ Dung Khanh nhìn cô một cách kỳ lạ: “Nàng quen Nhu Nhi sao?”
“Không quen.”
“Vậy nàng còn hỏi?”
“Tò mò mà.” Cô quay mặt lại, hỏi: “Người nói đi, người với nàng có quan hệ gì?”
“Có quan hệ gì nhỉ? Nàng ấy là biểu muội của ta.” Mộ Dung Khanh đáp.
Thương Mai biết thời đại này biểu muội và biểu ca có thể kết hôn, cô “ừm” một tiếng, nhưng không cảm thấy nguy cơ đã được giải trừ.
“Đã thành gia thất chưa?” Thương Mai hỏi.
“Thành thân rồi!”
“ÔI” Thương Mai nở nụ cười thật tươi, thành thân rồi thì không còn uy hiếp nữa.
“Nhưng, lại ly hôn rồi.” Mộ Dung Khanh nhẹ giọng nói.
Tóc Thương Mai dựng đứng lên: “Ly hôn rồi? Sao lại ly hôn?”
“Ai biết được?” Mộ Dung Khanh hiển nhiên không quan tâm đến vấn đề này.
“Là bên cô hay bên dì?”
“Là nữ nhi của cữu cữu, được phong là Nhu Giao huyện chúa.” Mộ Dung Khanh trả lời.
Nhu Giao huyện chúa?
Thương Mai nhớ Tô Thanh từng nói chính Nhu Giao huyện chúa đã làm gia tăng mâu thuẫn giữa Mộ Dung Khanh và Nam Hoài vương.
Có lẽ ý Tô Thanh là Nam Hoài vương thích Nhu Giao mà Nhu Giao lại thích Mộ Dung Khanh.