Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 257




Nghi phi mơ hồ đúng lúc hoàng thái hậu đến liên nói: “thần thiếp cáo lui.”



“Lui đi.” Hoàng thái hậu phất tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống.



Sau khi Nghi phi đi, hoàng thái hậu thất vọng nói: “Ngươi nói xem Hạ Thương Mai này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể làm lão tổ tông xem trọng đến như vậy.”



Tôn công công cười nói: “Thưa hoàng thái hậu Hồ Hạnh Nhi này luôn trốn thái tử điện hạ, lần này chủ động hẹn ngài ấy ra ngoài. Còn làm Ầm lên. Ngài nói đây là bút tích của ai?”



“Ngươi là nói, đây đều là do nàng ta tính kế?” Hoàng thái hậu hỏi.



Tôn công công nói: “Không khó đoán.”



Hoàng thái hậu nghĩ một chút: “Nếu nàng ta làm như vậy cũng khá lắm, tốt xấu cũng giúp Ai gia tìm được cái cớ.”



“Thực ra nàng ta muốn cho người cái cớ, dù sao việc hạ chỉ vẫn cân người ra tay, không phải sao? Hoàng hậu nương nương đã ban hôn, Muốn huỷ hôn sự này còn cần người ra mặt, Hạ Thương Mai đã dựng bậc thang cho người thì người thuận theo làm là được rồi.”



Hoàng thái hậu gật gật đầu: “Ừ, để xem Hoàng hậu nói như thế nào đã, tướng phủ lớn như một miếng thịt béo, nàng ta đã ăn đến miệng rồi, khẳng định không nỡ bỏ ”



“Tất nhiên rồi, tuy bây giờ Hạ thừa tướng bị vương gia áp chế, nhưng bè đảng nhiều, không dễ ra tay, lợi dụng cái giá này vẫn hơn.”



Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy Hoàng hậu đến.



Hoàng thái hậu không đợi nàng ta quỳ xuống thỉnh an đã làm khó: “Nhìn đi ngươi tìm cho thái tử nữ nhân gì đây? Ngang ngược khóc lóc om sòm như vậy, ai gia đang định hạ chỉ đồng ý hôn sự này, liên xảy ra một đống chuyện lộn xộn như vậy, ngươi nói cho cho ai gia, thánh chỉ này còn có thể hạ không?”



Trước khi Hoàng hậu đến cũng đã nghĩ đến việc hoàng thái hậu sẽ không vui nhưng không nghĩ đến hoàng thái hậu tức giận như vậy, bây giờ cũng không có ý kiến gì, nhẹ nhẹ thở ra: “Mẫu hậu thứ tội, thần thiếp trước cũng không biết nàng ta là người như vậy.”



“Ngươi xem bây giờ làm thế nào, ý chỉ của ngươi đã hạ xuống, nếu ai gia hủy bỏ, là không tôn trọng người làm Hoàng hậu là ngươi.”



Hoàng hậu nghĩ một chút: “Những chuyện mẫu hậu bây giờ đã biết, vẫn chưa chắc là toàn bộ sự thật, không bằng thần thiếp tìm hiểu một chút”



Hoàng thái hậu biết nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, bà ta cũng không gấp gáp, dù sao chuyện này cũng đã xảy ra rồi, lại có người cố ý sắp xếp chuyện này, cũng không dễ lật đổ.



“Ngươi đi điều tra rõ ràng, nếu tội danh đầy đủ, nàng ta đúng là ở đường lớn đánh người, Nha môn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đi.” Hoàng thái hậu lạnh lùng nói.



Hoàng hậu chỉ có thể đáp: “Vâng, thần thiếp truyền Kinh Triệu Doãn đại nhân đến hỏi rõ ràng ngay.”



Sau khi Hoàng hậu đi cũng không tìm Kinh Triệu Doãn để tìm hiểu, bà ta biết không cần tìm hiểu, lấy tính cách của Hạ Oanh Nhiễm nàng ta quả thật có thể làm ra chuyện này.




Bên Hồ Hạnh Nhi hơi kỳ lạ, ban đầu thái phó nói hôn sự, Hồ gia luôn đùn đẩy đặc biệt là Hồ Hạnh Nhi trốn không thấy người, bây giờ lại đột nhiên mời, lại phô trương như vậy làm người ta nghi ngờ.



Hoàng hậu ngẫm nghĩ một chút, ra lệnh truyền Du ma ma và Phan Đan nhập cung để hỏi động thái của Hạ Thương Mai.



Du ma ma nói cho Hoàng hậu biết Hạ Thương Mai trốn như vậy là vì dự liệu được chuyện bệnh dịch sẽ ngáng chân cô cho nên cô trốn đi trước.



Hoàng hậu không tin Du ma ma liên hỏi Phan Đan.



Phan Đan nói: “Du ma ma nói đều là sự thật, Hạ Thương Mai quả thực đã rời tướng phủ, trốn ở tiểu viện Trân gia, vả lại theo vi thân điều tra được biết nàng ta và Hồ gia không có qua lại ”



Hoàng hậu ừ một tiếng, nhìn Du ma ma hỏi: “Chị em Hạ Thương Mai và Hạ Oanh Nhiễm không hợp, nhưng gần đây không nghe thấy hai người bọn họ làm loạn việc gì, ngươi ở trong phủ có biết có chuyện gì không?”



Du ma ma kể chuyện của Lam Ngọc và Hạ Uyển Nhi cùng liên kết hại Quế Viên ra, cố ý dấu chuyện Tiểu Tôn bị bán vào Tuý Nguyệt lâu, Phan Đan không biết chuyện này nên không Du ma ma nói câu này cũng không sợ Hoàng hậu sinh ra nghỉ ngờ.



Xác thực Hạ Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi không có cấu kết, tâm Hoàng hậu mới buông lỏng ra một ít. Xem ra Hồ Hạnh Nhi có ý thân cận với thái tử?



Nhưng như vậy thì thật sự không thể đắc tội Hồ gia. Nghĩ đến đây Hoàng hậu lại lệnh cho người đưa thư đến cho thái phó để Hình bộ xử lý cho công bằng.




Bên Hình bộ nhận được mệnh lệnh tất nhiên sẽ xử lý công bằng, vậy án này phải chuyện lại cho nha môn Kinh Triệu Doãn.



Chuyện này vòng đến vòng đi vẫn vòng về bên Nhiễm đại nhân, Nhiễm đại nhân ôm đầu âm thầm kêu khổ.



Hai bà cô này đều không dễ đắc tội nha, Hạ Uyển Nhi có tướng phủ, Hồ gia có tài lực hùng hậu.



Vẫn là sư gia vòng đến khích lệ nói: “Đại nhân, ngài cần gì nghĩ nhiều như vậy? Không phải nói sử lý công bằng sao? Vậy cứ làm theo công bằng đi, ngài cũng chỉ là làm theo chỉ đạo thôi.”



Một lời nói của sư gia làm Nhiễm đại nhân thức tỉnh, đọc hồ sơ thì theo pháp luật đả thương người và vu cáo, bởi vì sự việc không nghiêm trọng nên phạt giam mười lăm ngày.



Tân quốc công tìm được Hạ thừa tướng nói: “Lão phu đã tận lực rồi, lần trước ta cũng đã nói qua nếu như nàng ta nhận tội xin lỗi thì chuyện này coi như qua đi, nhưng nàng ta đã từ chối xin lỗi thì chuyện này chỉ chỉ có thể giao cho nha môn xử lý.



Hạ thừa tướng cũng biết là Tân Quốc Công đã giúp đỡ, nói lời cảm tạ rồi tiên ông ta đi.



Quay người mặt ông ta cũng tái xanh cả lên nhìn lão phu nhân cười lạnh mấy tiếng: “Hoàng gia sao có thể muốn đứa con dâu như vậy?



Mối hôn sự này thất bại rồi!”




Lão phu nhân nhắm mắt bình tĩnh nói: “Gỗ mục không khắc được, xem ra tất cả những điều trước đây chúng ta làm đều vô ích rồi”



“Vậy bây giờ làm gì mới được đây?” Hạ thừa tướng không lo không được, ông ta vẫn chưa bỏ mộng làm quốc công, mà hợp tác với thái phó vẫn tính thuận lợi, bệnh cương thi lần này cũng sắp bùng phát rồi, chuyện này ông ta cũng coi được ghi công.



“Ngươi tìm thái phó nói chuyện trước, ông ta chắc cũng được ghi công.



”“ Lão phu nhân cũng không đành lòng thất bại trong gang tấc, tuy lúc trước bà ta có tâm tư dựa vào Qúy thái phi nhưng tình hình bệnh xác sống bây giờ, quả thật là tình huống tốt.



“Nhưng không được thì phải làm sao? “Hạ thừa tướng hỏi.



Lão phu nhân ngẫm một lát: “Ngươi để Tấn quốc công bình tĩnh hai ngày đã, nếu như thật sự không có cách nào thì đến lúc đó tính sau vậy.”



“Mẫu thân là muốn?” Hạ thừa tướng mơ hồ đoán được ý của bà ta.



Lão phu nhân nhìn ông ta: “Nếu như Hạ Oanh Nhiễm không thể gả cho thái tử thì ngươi đi theo thái phó cũng chẳng được lợi ích gì, vẫn nên chừa chút điểm yếu trong tay, đến lúc đến chỗ quý thái phi cũng dễ nói chuyện.”



Đưa điểm yếu của Thái phó qua đó, có thể làm Quý Thái phi nhìn bằng con mắt khác. Nhưng Hạ Thừa tướng còn cảm thấy nếu có hi vọng ở chỗ Thái tử thì không cân động chân động tay.



Cô nương Thuý Ngọc nói: “Có muốn vào trong đại lao thăm nhị tiểu thư không?”



“Mối hôn sự này tuy đã thất bại một nửa nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được, nên đi thăm nàng ta.” Lão phu nhân nghĩ một lúc rồi nhìn Hạ thừa tướng nói: “Ngươi tự đi nhân tiện cảnh cáo nó, trong ngục không được gây chuyện.”



“Không biết bây giờ ép nàng ta xin lỗi còn có tác dụng không?”Thúy Ngọc cô cô hỏi.



Hạ thừa tướng lắc đầu: “Không có tác dụng đâu, sau khi án đã có hiệu lực thì phải thi hành, bây giờ xin lỗi cũng vô ích, lúc hoà giải cũng đã cho nó cơ hội rồi.”



“Thứ vô dụng!” Lão nhân gia khinh thường nói.



Hạ thừa tướng đi thăm Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta gào lên khóc kinh thiên động địa muốn Hạ thừa tướng đưa nàng ta ra ngoài.



Hạ thừa tướng lạnh nhạt nói: “Bây giờ trong cung cực kì tức giận, thân phận thái tử phi tương lai của ngươi có thể giữ được không còn chưa nắm chắc, ngươi lại làm loạn, nếu mà ngươi tiếp tục làm loạn thì đừng nói mười ngày mười tháng cũng chưa chắc được ra.”



“Phụ thân, người tin con, Hồ Hạnh Nhi thực sự đánh con, người xem, vết thương khắp người con đều là nàng ta đánh.” Hạ Oanh Nhiễm khóc nói.