Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 248




Tiêu Thác nghĩ cũng đúng, lập tức giục ngựa quay đầu đuổi kịp Thương Mai. Hắn xuống ngựa đi đến trước xe ngựa Thương Mai, vén rèm lên: “Vương gia nói, bảo ngươi mượn cớ rời khỏi kinh thành một đoạn thời gian trước.”



Thương Mai gật đầu: “Ta hiểu rồi.”



Tiêu Thác khẽ giật mình: “Ngươi không hỏi tại sao ư?”



Thương Mai mỉm cười, ngước mắt nhìn Tiêu Thác: “Không cần hỏi, ta biết nguyên nhân, ngươi trở về nói với vương gia không cần lo lắng cho ta.”



Tiêu Thác cảm thấy rất kỳ lạ: “Không nói ngươi cũng biết tại sao phải đi sao? Ngươi thông minh như vậy sao?”



Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, Thương Mai không khỏi buồn cười: “Đúng vậy, ta thông minh như vậy đấy.”



“Nhưng con gái không nên thông minh như vậy.” Tiêu Thác lẩm bẩm.



“Được, sau này ở trước mặt ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức giả vờ ngu ngốc một chút.”



Tiêu Thác phức tạp liếc nhìn cô: “Được rồi, ngươi đi đi, bây giờ nhìn thấy phụ nữ ta cảm thấy rất phiên.”



“Tại sao ngươi lại cảm thấy phiên? Bây giờ, Loan Loan cũng không hề quấn lấy ngươi.”



Tiêu Thác hừ một tiếng: “Giờ cứ nhìn thấy ta là nàng lại hỏi ta Tô Thanh ở đâu, xem ra nàng rất coi trọng Tô Thanh, thế mà còn nói muốn gả cho ta, phụ nữ đều là thứ thay đổi thất thường.”



Thương Mai nở nụ cười: “Không phải ngươi không thèm nàng sao? Ngươi không có thèm thì có người thèm, ngươi còn để ý làm gì chứ?”



“Hừ!” Tiêu Thác quay người lên ngựa, thúc ngựa chạy đi.



Thương Mai buông rèm xuống, ra lệnh: “Đi thôi.”



Cô khẽ cười lên, xem ra, mánh khóe cô dạy cho Loan Loan đúng là có chút tác dụng, Tiêu Thác cũng buồn bực. Chết tiệt, lòng người đều rất kỳ lạ, nếu một người cứ bám lấy ngươi, ngươi sẽ cảm thấy phiền, nhưng có một ngày, nàng bám theo người khác, ngươi lại cảm thấy không thăng bằng.





Sau khi cười xong, cô bắt đầu nghĩ đến lời vừa rồi của Tiêu Thác.



Mộ Dung Khanh có ý bảo cô rời khỏi kinh thành, cô hiểu, cô biết y thuật, bách quan và dân chúng đều biết chuyện cô chữa khỏi bệnh cho Lương Vương và Nhiếp Chính Vương.



Mộ Dung Khanh là Nhiếp Chính Vương, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng không chịu được áp lực như dịch bệnh nguy hiểm cỡ này.



Rõ ràng, kẻ khơi ngòi chuyện này chính tổ mẫu và phụ thân thân yêu của cô, bị hai người này gài bẫy thì cô đừng mong có thời gian yên tĩnh, có lẽ rời khỏi là một biện pháp tốt.



Trở lại trong phủ, cô hỏi Liên Thúy Ngữ: “Mẫu thân, người có muốn đi thăm ông ngoại một chút hay không?”




Liên Thúy Ngữ hết sức thông minh, nghe vậy lập tức hiểu được ý của Thương Mai: “Nếu con muốn đi, thì ta sẽ đi với con.”



Thương Mai ngồi xuống, trong lòng lại có chút do dự: “Con còn chưa suy nghĩ kỹ càng.”



“Con ở lại đây có thể giúp được gì sao?” Liên Thúy Ngữ hỏi.



Thương Mai lắc đầu: “Bây giờ có vẻ không thể.”



“Thuật châm cứu có thể giúp được gì không?”



“Không được, không thể dùng thuật châm cứu chữa trị bệnh dịch. Dù thuật châm cứu thật có thể chữa khỏi loại bệnh này, nhưng nếu con không có đoán sai, thôn Thạch Đầu chỉ mới là bắt đầu. Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều nơi xảy ra dịch bệnh, mà con chỉ có một đôi tay, có thể cứu được bao nhiêu người chứ, hơn nữa, bây giờ thuật châm cứu cũng có vẻ không chữa được.”



Liên Thúy Ngữ nhìn cô: “Nếu con đã không giúp được, vậy thì vẫn nên rời đi, tránh cho ở lại trong kinh bị người ta kiềm chế, người bình thường vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại có tội, khả năng y thuật của con sẽ trở lưỡi dao tổn thương con.”



Thương Mai nghĩ thấy cũng đúng, nhưng cô đang châm cứu cho Vương Du, ít nhất phải hai ngày sau mới có thể rời đi.



Hôm sau, Nhiếp Chính Vương tiếp tục phái thầy thuốc đến thôn Thạch Đầu, còn công khai triệu chứng của bệnh dịch, mời thầy thuốc, ai có cách có thể chữa bệnh thì sẽ được thưởng vạn lượng bạc.




Nhất thời, có lượng lớn thầy thuốc dũng cảm lao tới thôn Thạch Đâu, nhiêu người bị nhiễm bệnh bị bắt lại, nhốt trong đền thờ của thôn, người khỏe mạnh ở khu dân cư bên phải, ở giữa mở một con đường để sai nha, đại phu đi qua.



Nếu có thây thuốc đi vào, thì quan binh sẽ dẫn một người nhiễm bệnh bị trói ra, để thầy thuốc kiểm tra.



Cứ như vậy, từng nhóm thầy thuốc đến rồi lại đi, quan binh cũng cảm thấy phiền, sau khi kiểm tra, các thầy thuốc đều nói không có cách, bọn họ thì cứ phải dẫn người vào dẫn người ra, rất phiền phức.



Mà đêm nay, có một người nhiễm bệnh đã cởi trói được dây thừng, cắn một thầy thuốc và hai sai nha. Sau khi tin tức truyền đi, không còn thây thuốc nào dám đi vào, dù bạc rất quan trọng, nhưng tính mạng quan trọng hơn.



Tề tướng quân dẫn người kiểm tra thực hư bốn phía kinh thành, phát hiện đường Phú Khang phía Bắc kinh thành cũng có người bị lây nhiễm, còn đã căn ba người nhà hắn.



Đường Phú Khang ngay gần đường Phú Quý, triều đình ra lệnh tiến hành phong tỏa đường Phú Khang, vùng lân cận không có ai bị lây nhiễm, mọi người đều phải tản cư.



Tử An biết mình không thể tiếp tục ở lại trong kinh nữa, cô dự định đêm nay sẽ đi ra ngoài thành cởi bỏ kinh mạch cho Vương Du, cô không có cách nào cứu hắn nữa.



Trước khi ra ngoài, Mộ Dung Khanh tới.



“Tại sao còn chưa đi?” Mộ Dung Khanh tỏ ra rất tức giận.



Thương Mai nói: “Ngày mai ta sẽ đi ngay, vừa định đi ra ngoài thành, cởi bỏ kinh mạch cho Vương Du, để hắn thoải mái một chút.”




“Bản vương cùng đi với nàng.’ Mộ Dung Khanh nói, thấy vẻ mặt cô ảm đạm, cảm thấy có lẽ cô bất lực với bản thân, cảm thấy chán nản đau lòng.



“Người không nên đi, về sớm nghỉ ngơi một chút, nhìn vành mắt người đều đen rồi.” Thương Mai đau lòng nói.



“Không vội, trở về cũng không ngủ được.” Mộ Dung Khanh giục ngựa tới, nhưng bây giờ ra khỏi thành sẽ đi xe ngựa của cô.



Xe ngựa lọc cọc chạy ra khỏi thành, bây giờ toàn thành phong tỏa, ra khỏi thành đều phải bị kiểm tra, Thương Mai vén rèm lên, người giữ thành nhìn thấy Mộ Dung Khanh thì vội cho đi.




Thương Mai thấy hắn cau mày, dáng vẻ tâm sự nặng nề, không kìm được hỏi: “Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng phải không?”



“Ngoài thôn Thạch Đầu và đường Bắc, trong quân cũng xuất hiện vấn đề, đã có ba mươi hai người bị căn, nhưng chỉ có một người xuất hiện triệu chứng.” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói.



“Quân doanh cũng có rồi? Trước đó, không phải người nói đã sai người giám sát nghiêm ngặt sao?”



“Không giám sát nổi, nếu bản thân người bị cắn không nói thì ai biết được? Sau khi hắn cắn người, người bị cắn cũng không hề nói ra, đến tận khi người này xuất hiện triệu chứng điên cuồng thì mới bị phát hiện, sau đó bắt toàn quân cởi bỏ quần áo, mới phát hiện có ba mươi mấy người bị cắn.”



“Người còn lại không xuất hiện triệu chứng, chứng minh ba mươi mốt người đều bị một người cắn.” Thương Mai nói.



“Đúng vậy, điều này rất kinh khủng, Thương Mai, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, một người có thể cắn ba mươi mấy người mà không bị phát hiện, điều này có nghĩa là gì?”



“Trong quân có người che chở cho người căn người này.” Thương Mai không hề nghĩ ngợi nói.



“Không sai, đóng quân ở kinh thành đều là thống soái của bản vương, dưới trướng bản vương có gian tế, mà bên cạnh bản vương cũng có.”



“Vẫn chưa tìm ra gian tế bên cạnh người sao?” Thương Mai hỏi.



“Tìm ra rồi, là người của Quý thái phi.” Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng: “Bà ấy cài gian tế bên cạnh bản vương, lần này, trong quân cũng xuất hiện gian tế, chuyện này có nghĩa ít nhiêu bà ấy cũng tham dự trong đó.”



“Gian tế trong quân chưa chắc là do bà ấy cài vào.” Thương Mai nói.



Không phải cô giải thích cho Quý thái phi, chẳng qua cô còn cảm thấy còn có những khả năng khác.



“Một người sắp xếp, trừ một người thì toàn bộ bị cắn, người không bị cắn là họ hàng xa nhà mẹ bà ấy, do bà ấy sắp xếp vào.”



Nghe vậy, Thương Mai biết hắn đã điều tra rồi.