Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 242




Du ma ma đứng dậy, trong lòng đủ thứ cảm xúc đan xen, bà ta biết có lẽ mình đã lựa chọn sai rồi, vậy nên sự lựa chọn đó mới đem đến cho bà mối họa chết người.



Nhưng bà ta cũng không biết tại sao bản thân mình lại bộp chộp mà lựa chọn như vậy, hơn nữa sau khi Hoàng hậu nói ra những lời kia thì bà lại càng kiên định hơn.



Bởi nếu Hoàng hậu đã muốn giết đại tiểu thư, vậy sau khi đại tiểu thư ra đi thì người kế tiếp chắc chắn là bà ta.



Bà đã đi theo Hoàng hậu rất lâu rồi, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không cho phép bất kỳ ai biết được nhiều bí mật như vậy.



Cho nên hành động tỏ rõ lòng trung thành của bà ta hôm nay ít nhiều gì cũng có xen lẫn những tính toán riêng.



Rõ ràng là đại tiểu thư cũng biết điều đó, những nàng ta lại không vạch trần bà, Du ma ma rất biết ơn nàng vì đã giữ lại chút danh dự cho bà.



Thương Mai đọc sách nguyên một ngày, cùng nghiên cứu thuật phi châm với Liên Thúy Ngữ.



Thuật phi châm là một loại kỹ thuật được ghi lại trong thuật Kim Châm, nó không giống với thuật phi châm truyền thống, thuật phi châm được nói đến ở đây là đâm kim xuống thật nhanh, mục đích là kích thích thần kinh và thúc đẩy tuần hoàn máu.



Còn tại sao phải đâm thật nhanh và rút thật nhanh, việc này cũng có lý do.



Trong sách có nói, việc giữ kim châm cứu trong một thời gian là tương đối nguy hiểm, vì không thể xác định được một cách chính xác khoảng thời gian giữ kim, nếu giữ lại quá lâu thì sẽ tạo nên tổn thương vĩnh viễn đối với thân kinh.



Tất nhiên Thương Mai cũng biết rõ điều này, trước kia cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề đó, thuật phi châm mà cô hiện đang nghiên cứu là sẽ bắt đầu đâm vào một huyệt trên kinh mạch, cũng đồng nghĩa với việc kích thích dây thần kinh để thích thích nhanh chóng hệ thống thần kinh trung ương trong não bộ, nhằm tạo ra phản ứng dây chuyền giống hiệu ứng cánh bướm vậy, khởi động cơ chế tự chữa lành của cơ thể để tự chữa trị hệ thần kinh khắp cơ thể.



Tư ý nghĩ tư duy tuyệt diệu như vậy khiến cô thấy vô cùng ngạc nhiên thán phục, cô cảm thấy tri thức về trung y của người viết ra cuốn thuật phi châm gần như đã vượt lên giáo sư Lâm.



Lúc mới đọc được thì cô đã cho rằng điều là này không thể thực hiện được, nhưng sau khi hiểu hết thì cô lại cảm thấy rất có khả năng sẽ thành công.



Cô định sẽ thử nghiệm trước trên người của Quế Viên.



Thuật phi châm không quá nguy hiểm, bời vì không giữ kim loại nên cũng sẽ không tốn thương đến cơ thể.



Thử nghiệm là để xem thử tác dụng trị liệu ra sao.





Tất nhiên là phải đợi đến khi vết thương của Quế Viên khỏi hẳn rồi mới có thể tiến hành thử nghiệm, xương đùi bị gãy hẳn cũng dẫn đến tổn thương thần kinh, nếu có thể dùng thuật phi châm để trị hết trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng có thể chữa cho Lương Vương bằng cách đó.



Tuy bây giờ Lương Vương không cho phép cô tiếp tục chữa trị, nhưng Thương Mai tin tưởng rằng có một ngày hắn sẽ đồng ý thôi.



Không ai sống trên đời mà lại hoàn toàn không có ước vọng gì, nếu Lương Vương đã có người trong lòng thì hắn sẽ suy nghĩ kỹ lại thôi.



Hôm sau quả nhiên có một tên thị vệ tuần chỉ ra cung đi tới Hạ Chí Uyển.



“Ty chức Là Phan Đan, tuân theo lệnh của Hoàng hậu nương nương đến bảo vệ đại tiểu thư của phủ tướng quân.” Người thị Vệ tên Phan Đan ôm ngực chào cô.




Thương Mai từng thấy hắn ta trong cung Hoàng hậu, trong dáng người tương đối gầy yếu, vì vậy cũng khiến người ta rất chú ý, luôn nghĩ người như hẳn sao lại có thể thăng tiến đến công việc quan trong trong cung như thế chứ.



Nhưng Du ma ma đã lén nói cho cô biết tên Phan Đan này rất là lợi hại, sự lợi hại đó không chỉ nằm ở võ thuật mà con nhờ vào sự khôn ngoan khéo léo, cẩn trọng vô cùng của hẳn.



Bước chân vào Hạ Chí Uyển, Phan Đan hầu như rất ít khi lên tiếng, nhưng hắn lúc nào cũng tuân theo mệnh lệnh của Thương Mai.



Đao Lão Đại rất là đề phòng hắn ta.



Hắn nói với Thương Mai rằng ánh mắt của tên Phan Đan đấy rất là gian xảo.



Nhưng Tiểu khuyên lại nói Đao Lão Đại chướng mắt Phan Đan là vì tên này ăn quá nhiều, hơn nữa lúc nào cũng lựa thịt để ăn nên khiến hắn không ăn được bữa nào cho no nê.



Thương Mai chỉ cười cười, dặn Đao Lão đại đừng gây sự với Phan Đan.



Tô Thanh đột nhiên tới tìm cô.



Đã lâu rồi Thương Mai không gặp Tô Thanh, hôm nay khi trông thấy hắn cô thật sự vô cùng kinh ngạc.



Trông Tô Thanh tiêu tụy đi nhiều, như thể đã vài ngày rồi không được ngủ vậy, đến cả râu cũng mọc ra lún phún.




“Hạ đại tiểu thư, xin hãy đi một chuyến tới Kinh Giao cùng ta, xin hãy cứu Vương Du.” Tô Thanh vừa thấy cô thì liên cầu xin.



Thương Mai hỏi: “Tình trạng của hắn thế nào rồi?”



“Ngày một nghiêm trọng hơn, đến hôm nay đã không thể uống thuốc được nữa.” Tô Thanh trả lời.



Thương Mai rất muốn nói với hắn, nếu không thể ăn cơm uống thuốc thì dù cô có đi cũng đâu thể làm gì hơn được chứ, cô thật sự bó tay với Vương Du rôi.



Nhưng rồi khi trông thấy vẻ mặt cầu xin của hắn, cô lại không nỡ lòng nào mà nói ra lời từ chối: “Được, ta đi với ngươi.”



Có lẽ cô có thể giúp Vương Du ra đi thanh thản.



Đi đến vùng ngoại ô thì cô trông thấy một nữ nhân trẻ tuổi đang đứng trước lông sắt.



Tô Thanh không hề nói quá, bệnh tình của Vương Du thật sự rất nghiêm trọng, khuôn mặt hắn trầy trụa bong tróc, hiện lên từng vết đốm lấm tấm, nhưng khi nhìn kỹ lại thì mới thấy đó không phải vết nổi mẩn mà là vết bầm tím khi đụng chạm mạnh.



Hắn nằm trơ trọi trong lông sắt, hai mắt trừng to, hốc mắt sâu hoắm, cơ thể gây yếu như thể chỉ còn mỗi dã bọc xương.



Có vẻ như hắn đang rất khó chịu, hay nắm tay siết chặt, lúc thì co ro người lại, lúc thì nằm thẳng đơ ra, dường như đang phải chịu đựng một cơn đau đớn đến tột độ.




Nơi cổ họng của hắn phát ra từng tiếng cục cục, liên tục nuốt khan, nơi khóe miệng không có lấy một hơi ẩm nào, khô không khốc.



Người phụ nữ kia đứng ngoài lồng sắt rơi nước mắt, vẻ mặt nàng ta cũng vô cùng tiêu tụy đau khổ.



“Nàng ta là chị dâu của Vương Du” Tô Thanh buồn bã nói: “Hôm qua ta gọi nàng ấy tới đây, nếu Vương Du nhất định phải chết, ta hi vọng sẽ có người nhà ở bên chị hắn.”



Thật ra Tô Thanh tới tìm Thương Mai cũng là vì hy vọng cô sẽ có cách để Vương Du ra đi một cách thanh thản thôi, chứ thật ra hắn cũng biết là không ai có thể cứu được Vương Du cả.



Thương Mai đứng bên ngoài lông sắt nhìn Vương Du, cô thật sự không còn cách nào để cứu hắn ta cả.




Tiêu Thác bưng một chén thuốc bước ra từ trong buông, trông thấy Thương Mai hắn cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đến rồi?”



“Ưm” Thương Mai trả lời, giọng khàn đặc, cảm giác bất lực thật sự rất tồi tệ.



“Tô tướng quân, ngươi nói dì tìm đại phu, nàng ta chính là đại phu sao?” Chị dâu của Vương Du hy vọng nhìn về phía Tô Thanh, trong đôi mắt hoe đỏ của nàng ta hiện rõ sự mong đợi.



Tô Thanh gật đầu: “Nàng ta là đại phu.”



Nhưng hắn không thể nào thốt ra được câu khen rằng nàng ấy rất giỏi, bởi hắn biết rõ rằng dù có khen cỡ nào thì cũng Hạ Thương Mai cũng chẳng cách nào cứu được.



Chị dâu của Vương Du có vẻ rất thất vọng, nàng ta chưa trông thấy nữ nhân làm đại phu bao giờ.



“Đến cả một đại phu thật mà Tô tướng quân cũng không muốn mời tới sao?” Nàng ta cho rằng Tô Thanh tìm một nữ nhân tới để trấn an nàng ta, vì vậy liên tức giận nói.



Tiêu Thác trả lời: “Vương đại tẩu, nàng ấy thật sự là đại phu, thậm chí còn lợi hại hơn cả ngự y nữa, nếu nàng ấy không có cách nào cứu Vương Du thì dù có mời ngự y tới đây cũng vô ích”



Vương đại tẩu cười khổ lắc đầu: “Thiếp thân biết các vị tướng quân cũng không muốn phải lo toan vì Vương Du, hắn chỉ là một tên lính quèn thôi, sao đáng để các ngươi dốc hết sức lực chứ?”



Thương Mai nghe thấy những lời nàng ta nói thì trong lòng có hơi khó chịu: “Vương đại tấu, nếu bọn họ thật sự không thèm để tâm đến sống chết của Vương Du thì không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi đưa hắn trở về, ai cũng đều mong Vương Du sẽ khỏe lên, nhưng thật sự thì trước mắt vẫn không có cách nào để trị khỏi bệnh này.”



Vương đại tẩu đau buồn nói: “Xin lỗi, cũng vì thiếp thân đã quá đau lòng nên đã nói bậy, mong hai vị tướng quân thứ lỗi cho.”



Thương Mai thấy nàng ta vẫn có vẻ không tin tưởng thì cũng im lặng, nói nhiều thì cũng vô ích thôi, bởi vì thật sự thì cô cũng không thể làm được gì.



Thương Mai thấy Vương Du đang rất khó chịu thì liên hỏi Tô Thanh: “Thuốc mê mà trước kia ngươi hay cho hắn dùng đâu? Sao không dùng nữa?



Tô Thanh nói: “Có lúc hắn tỉnh táo lại đã câu xin bọn ta đừng dùng thuốc đó nữa, hơn nữa sau khi Vương đại tẩu tới đây thì lại càng kiên quyết hơn.”



Thương Mai nghe thế thì cũng vô cùng buồn bã, hẳn Vương Du đang mong rằng vào những lúc tỉnh táo trông thấy người thân ở bên mình thì sẽ được yên lòng hơn.