Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 234




Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai, chỉ cảm thấy hai người gặp nhau quá muộn, lẽ ra nàng phải qua lại với cô gái như thế này nhiều hơn.



Một lát sau, Hồ Hưng đi vào, vừa bước vào đã cúi người xin lỗi: “Ôi cha, thật ngại quá, hóa ra hôm nay Túy Nguyệt Lâu của ta thật sự đã mua được một tiểu nha đầu, vì tiểu nha đầu được mua để phụ trong bếp phía sau, nên Hoa nương không biết, lúc nãy ta mới dò hỏi một lượt, mới biết được Lý đại nương ở bếp phía sau đã mua tiểu nha đầu này, là Tiểu Khuyên đúng không? Ta đã sai người dẫn nàng ấy lên đây rồi.”



Thương Mai cũng không tỏ ra vui mừng cho lắm, mà chỉ cười nói: “Cảm ơn đại công tử”



“Đại tiểu thư khách sáo rồi.”



Chẳng mấy chốc, Tiểu Khuyên đã được dẫn lên.



Mặt nàng đây nước mắt, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, xiêm y bị kéo đến mức lộn xộn, trên mặt còn có dấu tay, xem ra là bị người ta đánh. Nàng vốn không muốn bước vào, tưởng người hầu kéo nàng vào trong để tiếp khách, nên ra sức vùng vây, đến khi nhìn thấy Thương Mai, nàng bỗng òa khóc lao tới.



Mặc dù Thương Mai rất đau lòng, nhưng cũng không thể biểu hiện trước mặt Hồ Hưng, đành phải giận dỗi quát: “Qua giáo huấn lần này, ngươi đã thành thật hơn chưa?”



Tiểu Khuyên khóc lóc gật đầu: “Nô tỳ biết sai rồi.”



Mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng đi theo Thương Mai được một thời gian, biết cô sẽ không vô duyên vô cớ mà nói câu đó. Thương Mai nhìn Hồ Hưng hỏi: “Đại công tử đã mua bao nhiêu bạc? Ta nói rồi, ta sẽ trả gấp mười số bạc đó ”



Hồ Hưng cười xua tay: “Chuyện này không cân đâu, đại tiểu thư là bằng hữu của muội muội ta, cứ coi như ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.”



Thương Mai đành phải nói: “Vậy đa tạ đại công tử.”



Hồ Hưng sợ Hồ Hạnh Nhi lại nhắc đến chuyện sổ sách nên nói: “Được rồi, mời Công chúa và đại tiểu thư về, hôm khác ta sẽ mời hai vị một bữa cơm, vì nơi này không thích hợp nên khá bất tiện.”



Mộ Dung Tráng Tráng đứng dậy nói: “Được, vậy ta đợi bữa cơm của đại công tử.”



“Cung tiễn Công chúa!” Hồ Hưng vội cúi người chào.



Hồ Hạnh Nhi nhìn hắn, có chút muốn nói lại thôi, hành động này vốn là để cho Hồ Hưng nhìn thấy, nên vội nói: “Muội muội mau rời đi cùng Công chúa đi, đây không phải là nơi con gái lui tới.”



“Được rồi, chuyện của Túy Nguyệt Lâu để sau hẵng nói.” Hồ Hạnh Nhi nói, rồi rời đi cùng Tráng Tráng và Thương Mai.



Sau khi đi ra ngoài, Hô Hạnh Nhi liền cáo từ.



Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng lên xe ngựa, hơn nữa còn kéo theo Tiểu Khuyên, sau khi lên xe ngựa, Thương Mai mới vuốt ve mặt Tiểu Khuyên hỏi: “Ngoại việc đánh ngươi, bọn họ còn bắt nạt ngươi nữa không?”



Tiểu Khuyên thút thít đáp: “Bọn họ chỉ tát nô tỳ mấy cái, chứ không làm chuyện gì khác.”



Lúc này Thương Mai mới yên tâm, bị tát mấy cái thì tốt, cô chỉ sợ Tiểu Khuyên bị bắt nạt.




“Quế Viên đâu?” Tiểu Khuyên chợt nhớ ra: “Quế Viên cũng bị dẫn đi, người đã tìm thấy Quế Viên chưa?”



“Công chúa đã sai người đi tìm rồi, ngươi yên tâm, Quế Viên sẽ không sao.” Thương Mai an ủi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.



Tiểu Khuyên khóc lóc nói: “Công chúa, là Lam Ngọc…”



Thương Mai thở dài: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đừng nói nữa”



Đáy mắt cô thoáng qua tia lạnh, cô chắc chắn sẽ không tha cho Lam Ngọc về chuyện hôm nay.



Mộ Dung Tráng Tráng nhìn khuôn mặt đáng thương của Tiểu Khuyên, rồi khẽ thở dài: “Rốt cuộc Tướng phủ muốn tác oai tác quái đến khi nào? Ngươi vốn có thể gả đi từ sớm, nhưng Tư Trúc cô cô lại mất, nên lão Thất phải túc trực bên linh cửu.”



Thương Mai khẽ cười đáp: “Ta thật sự không hề vội.”



Người hãm hại cô và nguyên chủ đều đang sống rất tốt, nên cô không vội lấy chồng. Lúc cô về phủ, người của Công chúa đã trở về, bọn họ đã tìm thấy Quế Viên ở vùng đất hoang ngoại thành, nhưng người hắn đầy vết thương, hai chân cũng bị đánh gãy, lúc phát hiện ra đã thoi thóp rồi.



Lúc Thương Mai đi vào thì không biết, thấy Du ma ma đứng bên cạnh chảy nước mắt, thì tim chùng xuống, rồi vội vàng đi vào, thấy Quế Viên vẫn đang bất tỉnh, khắp người đều là máu, thì nhất thời bùng lên lửa giận.



“Ngươi mau mang nước nóng vào đây!” Thương Mai thấp giọng căn dặn, cố gắng đè nén cơn giận, đợi cô chữa trị cho Quế Viên xong rồi tính sau.




Ngoài hai chân ra, mấy vết thương khác trên người Quế Viên cũng không nghiêm trọng cho lắm, hai xương bắp chân đều bị gãy, nếu không chữa trị ổn thỏa, chỉ sợ sau này sẽ không đứng lên được.



Sau khi rửa sạch mấy vết thương khác, Thương Mai lấy một tấm gỗ để cố định xương, rồi kê đơn thuốc bảo Du ma ma nhanh chóng đi ra ngoài hốt thuốc.



Mộ Dung Tráng Tráng cũng không làm phiền Thương Mai, mà để lại mấy thuộc hạ rồi rời đi.



Tiểu Khuyên không quan tâm đến vết thương trên người mình, mà kiên trì tới đây chăm sóc cho Quế Viên, rồi giúp Thương Mai một tay.



Đao lão đại hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy lần muốn vác đao đi giết Lam Ngọc, nhưng đều bị Thương Mai ngăn cản.



Du ma ma hốt thuốc và, rồi đi sắc ngay.



Quế Viên đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, Thương Mai nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, hắn mới bình tĩnh lại.



Hắn nhìn Thương Mai, cơn đau gãy chân làm hắn khó chịu, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, an ủi Thương Mai: “Đại tiểu thư, ta không sao!”



Trong lòng Thương Mai cực kỳ khó chịu, cảm giác này rất tồi tệ, cô biết gãy chân rất đau đớn, vì muốn cho Quế Viên dễ chịu một chút, cô đã châm cứu làm hai chân hắn tạm thời mất đi cảm giác, rồi đi nấu súp nhân táo hợp hoan bì để hắn dễ ngủ.




Cô căn dặn Du ma ma, đợi Quế Viên tỉnh lại, thì cho hắn uống thuốc ngay.



Đúng lúc này, Đao lão đại bỗng đi vào bẩm báo: “Đại tiểu thư, bức tường mà chúng ta vừa mới xây bên hậu hoa viên đã bị đạp đô rồi, hơn nữa, toàn bộ gỗ cũng bị thiêu hủy.”



“Cái gì?” Tiểu Khuyên kinh ngạc thốt lên: “Mấy cây gỗ đó là dùng để xây một căn phòng nhỏ ở bên hồ, hơn nữa, đó đều là loại gỗ cực kỳ tốt, phải tốn rất nhiều bạc để mua đó.”



Đao lão đại nói: “Ta không biết ai đã làm, nhưng ít nhất là hai ngày tới thợ sẽ không thể nào khởi công được.”



Tiểu Khuyên tức giận nói: “Thật quá đáng.”



Thương Mai chỉ trâm ngâm một lát, rồi bắt đầu rửa sạch vết thương trên mặt Quế Viên, đây đều là những vết thương nhỏ, nên cô xử lý Sau cùng.



Xử lý xong, cô rửa sạch vết máu trên tay, rôi nói với Đao lão đại: “Ngươi đi cùng ta tới phòng lão phu nhân.”



Đao lão đại chỉ đợi câu này của cô, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu đại tiểu thư không nói gì, tối nay đợi sau khi mọi người ngủ say hết rồi,



hắn sẽ đi đánh Lam Ngọc một trận ngay.



Thị vệ mà Mộ Dung Tráng Tráng để lại nói với Thương Mai: “Đại tiểu thư cứ việc đi đi, Công chúa đã căn dặn, nếu có chuyện gì Công chúa sẽ chịu trách nhiệm.”



“Đa tạ!” Thương Mai gật đầu, rồi dẫn Đao lão đại rời đi.



Lão phu nhân đã sớm đi ngủ rồi, Thúy Ngọc đang gác đêm thì thấy muộn thế này rồi mà Thương Mai lại tới đây, đồng thời vẻ mặt rất u ám, nên biết sắp xảy ra chuyện rồi.



Hơn nữa, nửa canh giờ trước, bà thấy Lam Ngọc lén la lén lút đi ra ngoài, không biết có phải lại đi gây chuyện nữa không?



“Đại tiểu thư, muộn thế này rồi tiểu thư tới đây có việc gì thế?” Thúy Ngọc lấy can đảm hỏi.



Thương Mai ngước đôi mắt thâm trầm của mình lên hỏi: “Lão phu nhân ngủ rồi à?”



“Bẩm đại tiểu thư, lão phu nhân đã ngủ rồi.” Giờ Thúy Ngọc đã trở nên cung kính với Thương Mai, mặc dù trong lòng rất khinh thường cô, nhưng những lúc quan trọng thế này thì không thể đắc tội với cô được.



“Bà đi bẩm báo với lão phu nhân rằng, ta sẽ đi báo quan, tố cáo lão phu nhân đả thương một nô tài.” Thương Mai lạnh lùng nói.



“Chuyện này…” Thúy Ngọc cả kinh: “Nhưng lão phu nhân ngủ rồi, hay là ngày mai đại tiểu thư hằng tới.”



“Nếu lão phu nhân ngủ rồi thì bà kêu dậy, tối nay đừng ai nghĩ đến việc sẽ được ngủ ngon giấc” Thương Mai lạnh mặt, rồi đi thẳng lên thêm đá, đá tung cánh cửa, bước vào đại sảnh.