Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 232




Người hầu dẫn các cô đến trước cửa một căn phòng, rồi khẽ gõ cửa: “Đại tiểu thư.”



“Chuyện gì thế?” Bên trong truyền ra một giọng nói cộc cằn.



Vậy mà là một cô gái, làm Thương Mai rất ngạc nhiên.



“Công chúa giá lâm!” Người hầu nói.



Bên trong yên tĩnh một lát, rồi tiếng bước chân vang lên, cánh cửa được mở ra, đập vào mắt là một cô gái mặc xiêm y màu xanh, dáng vẻ rất hào hùng, đường nét rõ ràng, hơn nữa tóc cũng không búi, mà buộc quan như một chàng trai.



Nàng ta thấy Công chúa thì hành lễ: “Không biết Công chúa đại giá quang lâm, nên không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!”



Mộ Dung Tráng Tráng nhìn nàng ta rồi nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”



“Vâng.” Nàng căn dặn người hầu: “Ngươi đi pha trà rồi mang vào đây.”



“Vâng!” Người hầu xoay người rời đi.



Vừa bước vào phòng làm việc, Thương Mai vô thức quan sát nơi này, toàn bộ dụng cụ trong phòng đều là gỗ lim, vô cùng xa hoa, trên mấy chiếc bàn chất đầy sổ sách, làm người khác hoa mắt.



Phòng làm việc này còn có một phòng tiếp khách nho nhỏ, Hồ đại chưởng quỹ mời hai cô ngồi xuống, nàng ta cũng đang quan sát Thương Mai.



“Thương Mai, vị này chính là chưởng quỹ Hồ Hạnh Nhi của Đỉnh Phong Hào, Hoan Hỷ, vị này là thiên kim của Tướng phủ, Hạ Thương Mai.” Mộ Dung Tráng Tráng giới thiệu.



Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai với ánh mắt khác thường: “Hóa ra ngươi là thiên kim Tướng phủ tiếng tăm lừng lẫy Hạ Thương Mai.”



Thương Mai khẽ cười đáp: “Từ tiếng tăm lừng lẫy này ta thật sự không dám nhận, ngược lại ta đã nghe thấy danh tiếng của Đỉnh Phong Hào từ rất lâu rồi, nhưng không ngờ đại chưởng quỹ lại là một cô nương trẻ tuổi.”



Mộ Dung Tráng Tráng cười nói: “Đại chưởng quỹ là một cô nương hiếm có.”





Hồ Hạnh Nhi xua tay nói: “Được rồi, Công chúa, người đừng tâng bốc ta nữa, ta chỉ là người làm ăn đầy mùi tiền thôi.”



Thương Mai không muốn hàn huyên lãng phí thời gian nữa, sợ Tiểu Khuyên ở bên Túy Nguyệt Lâu xảy ra chuyện, nên đi thẳng vào chủ đề: “Hồ đại chưởng quỹ, hôm nay ta mạo muội tới đây, là có một chuyện muốn nhờ chưởng quỹ giúp đỡ.”



Hồ Hạnh Nhi sảng khoái đáp: “Mời đại tiểu thư nói.”



Thương Mai liền nói: “Ta có một nô tỳ, bị bán vào Túy Nguyệt Lâu, không biết ta có thể mời chưởng quỹ ra mặt, chuộc lại nô tỳ của ta không? Túy Nguyệt Lâu mua bao nhiêu bạc, ta sẽ trả gấp mười.”



Hồ Hạnh Nhi nhíu mày nói: “Nô tỳ của đại tiểu thư bị bán vào trong đó? Đại tiểu thư chắc chắn chứ?”



“Chắc chắn, chính người bán nàng ấy đã nói cho ta biết.” Thương Mai nói.



Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai, đáy mắt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tán thưởng: “Đại tiểu thư vì một nô tỳ mà khổ tâm như vậy, thật khiến người khác phải kính phục.”



“Nàng ấy đã làm rất nhiều chuyện vì ta, nên ta không hề muốn nàng ấy bị tổn thương.” Thương Mai tha thiết nói.



Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “Được, ta nhất định sẽ giúp đại tiểu thư chuyện này.”



Thương Mai không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như thế, nên vui mừng nói: “Vậy thì làm phiên đại chưởng quỹ rồi, ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của chưởng quỹ.”



Hồ Hạnh Nhi mỉm cười nhìn Mộ Dung Tráng Tráng: “Ân tình gì chứ? Ta chỉ biết điều một chút thôi, bằng không Trưởng Công chúa mà hạ lệnh, chẳng phải ta cũng làm theo răm rắp à? Vì thế tự biết điều nhận nhiệm vụ, còn có thể ra vẻ trước mặt Công chúa một chút!”



Mộ Dung Tráng Tráng cười mắng: “Được rồi, thu hồi dáng vẻ làm ăn của ngươi đi, chuyện này phải dựa vào ngươi rồi.”



Hồ Hạnh Nhi cười nói: “Quả thật chuyện này phải dựa vào ta, nhưng hai người cũng phải đi theo, chí ít là để bọn họ biết ta không cố ý tới quấy phá, mà là có việc mới tới tìm.”



Mộ Dung Tráng Tráng hỏi: “Vậy thì sao chứ? Giờ còn có người dám khiêu khích uy nghiêm của Hồ đại chưởng quỹ à? Bọn họ không muốn sống nữa sao?”




Mặc dù Mộ Dung Tráng Tráng đang cười nói, nhưng giọng điệu cũng mang theo vẻ lo lắng.



Hồ Hạnh Nhi nói: “Muốn một nhóm quan lớn thân phục một nha đầu vắt mũi chưa sạch, liệu ai sẽ chịu phục chứ? Vì nể mặt lão gia tử, nên họ mới không dám tới gây sự với ta, nhưng sau lưng, không ai là không hận lột da rút gần ta, nhất là bên thê thiếp, có chỗ dựa là phu nhân Đại Tướng quân, thì càng trắng trợn không kiêng dè hơn.”



“Ừm, ta hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ đi tới đó, nhanh lên, trong lòng Thương Mai đã nóng như lửa đốt rồi”



Hồ Hạnh Nhi cũng không lề mề, nói đi liền đi. Lúc người hầu bưng trà vào, bọn họ đã rời khỏi phòng rồi.



Thương Mai đi phía sau, cảm thấy mặc dù Hồ Hạnh Nhi chỉ là một cô gái, nhưng rất có khí chất, khí chất này giống như đã đứng trong thương trường từ rất lâu rồi. Đúng như Công chúa nói, nàng ta thật sự là cô gái hiếm có.



Ba người ngồi xe ngựa đến Túy Nguyệt Lâu, giờ đang là thời điểm Túy Nguyệt Lâu bắt đầu nhộn nhịp nhất. Ba người đều con gái, nên không đi vào chủ lâu từ cửa chính, mà đi từ cửa phụ. Người hầu biết Hồ Hạnh Nhi, nên mời bọn họ vào trong.



“Ngươi gọi đại thiếu gia của các ngươi tới đây.” Hồ Hạnh Nhi nói.



Người hầu nói: “Đại chưởng quỹ đợi một lát, nô tài sẽ đi gọi ngay.”



Thái độ người hầu vô cùng cung kính, nhưng lúc lùi đến cửa, Thương Mai lại nghe thấy tiếng hừ khẽ cực kỳ khinh thường của hắn ta. Cô nhìn về phía Hồ Hạnh Nhi, thấy nàng ta ngôi rất bình tĩnh, như thể không hề nhận ra.




Ba người đợi đến nửa canh giờ, mới nhìn thấy một người đàn ông mặc xiêm y màu đỏ đi vào. Hắn chính là đại thiếu gia Hồ Hưng, con của chỉ hai nhà họ Hồ.



Hồ Hưng không quen Mộ Dung Tráng Tráng, nhưng lại kinh ngạc trước ngoại hình của Tráng Tráng và Thương Mai, hắn quan sát tỉ mỉ một lát, rồi mới cười nhạo với Hồ Hạnh Nhi: “Ồ, muội muội định dẫn hai mỹ nữ này tới đây cho ca ca à? Dựa vào nhan sắc của họ, có thể đứng dâu Túy Nguyệt Lâu của chúng ta rồi.”



Hồ Hạnh Nhi lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy, ca ca cứ hỏi Công chúa thử xem Công chúa có đồng ý làm người đứng đầu Túy Nguyệt Lâu của ca không?”



Hồ Hưng biến sắc, kinh ngạc quan sát Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng, không biết Công chúa mà Hồ Hạnh Nhi nói là vị nào.



Mộ Dung Tráng Tráng lạnh nhạt nói: “Ông chủ Hồ, bản cung tới đây làm người đứng đầu cho các ngươi cũng được, nhưng ngươi phải thương lượng với tẩu tử của ta trước.”




Tẩu tẩu của nàng, vậy chẳng phải là Hoàng Thái hậu đương triều à?



Hồ Hưng giật mình, vội nói: “Công chúa thứ tội, miệng của thảo dân chỉ thích nói lung tung thôi.”



Hồ Hạnh Nhi nói: “Được rồi, đừng phí lời nữa, ta hỏi ca ca, có phải hôm nay có một tiểu nha đầu bị người khác bán vào Túy Nguyệt Lâu của ca ca đúng không?”



Hồ Hưng nhìn Hồ Hạnh Nhi nghi ngờ, rồi liếc nhìn Mộ Dung Tráng Tráng, lắc đầu nói: “Hôm nay? Chuyện này ta không biết, ta không quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt này.”



Mặc dù miệng hắn nói thế, nhưng trong lòng lại thâm mắng, quả thật hôm nay hắn vừa quay về đã nhìn thấy một tiểu nha đâu. Là do tú bà tự quyết định thu mua, nhưng nha đầu này vừa vào đã khóc lóc ỉ ôi, còn muốn sống muốn chết, cực kỳ xui xẻo, giờ hắn đã sai người nhốt nàng ta lại, nếu không dạy bảo được thì bán lại cho lâu khác.



Xem ra, nha đầu này thật sự rất phiền phức, Hồ Hạnh Nhi tìm tới cửa rồi, còn dân Công chúa tới nữa. Chuyện này hắn có chết cũng không thể thừa nhận.



Hồ Hạnh Nhi nói: “Ca ca không biết? Vậy ca ca đi hỏi người khác thử xem.”



Hồ Hưng ừm một tiếng, rồi quay đầu gọi người tới hỏi: “Người đâu, mau đi hỏi Hoa nương xem, có phải hôm nay đã mua một tiểu nha đầu đúng không?”



“Vâng!” Người hầu đi ra ngoài, một lúc sau lại quay trở về báo cáo: “Đại thiếu gia, Hoa nương nói hôm nay không mua một tiểu nha đầu nào hết.”



Hồ Hưng áy náy nhìn Hồ Hạnh Nhi: “Muội muội, e là muội tìm nhầm nơi rồi, hôm nay Túy Nguyệt Lâu của chúng ta không mua nha đầu nào cả, hay là muội đi tới nơi khác thử xem?”



Hồ Hạnh Nhi gần như tin vào lời hắn nói: “ ta sẽ đi hỏi nơi khác, ca ca nói không mua nha đầu nào thì thôi. Đúng rồi, dạo này Túy Nguyệt Lâu làm ăn thế nào?”



“Cũng không tốt cho lắm.” Hồ Hưng nghe nàng hỏi vậy thì nhất thời cảnh giác, rồi vội đáp lại.



Túy Nguyệt Lâu này cũng thuộc sản nghiệp của nhà họ Hồ, vì lúc trước bạc tiêu xài đều từ của chung, nhưng mọi lợi nhuận hắn đều không dâng lên, dẫn đến thua lỗ nặng, sổ sách mỗi quý đều là giả.