Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 212: Binh lính phát điên




Nghe Tô Thanh nói vậy, lòng Thương Mai cũng thấy khó chịu.



Đây là một chàng trai có hoài bão, lý tưởng và tình yêu lớn, nhưng tiếc rằng hắn còn chưa kịp thực hiện hoài bão của mình.



“Ta nghe các ngươi nói những người bị cắn hầu như đều đã chết.” Thương Mai nén lại cảm giác khó chịu của mình, nhẹ nhàng nói: “Nếu người lính này được chẩn đoán là nhiễm cùng một loại trùng thì ta cũng hết cách, thậm chí bây giờ ta vẫn chưa có một manh mối nào.”



Tô Thanh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, tức giận nói: “Ngươi hết cách? Chúng ta vất vả gian nan đưa hắn về Kinh thành mà ngươi lại nói ngươi không cứu được hắn? Hắn mới mười chín tuổi, vẫn chưa lập gia đình, phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, hắn là con trai duy nhất trong nhà. Nếu hắn chết thì gia đình họ sẽ tuyệt hậu.”



Thương Mai im lặng một lúc rồi nói: “Thực xin lỗi.”



Tô Thanh xuat tay, cười khẩy nhìn Thương Mai: “Chẳng lẽ vì hắn chỉ là một binh sĩ nhỏ bé nên ngươi không muốn cứu hắn phải không? Lúc trước Lương Vương và Vương gia bị thương nặng như vậy, họ gần như đã tới Quỷ môn quan báo cáo rồi mà ngươi vẫn có thể cứu họ, bây giờ ngươi lại nói với ta rằng ngươi không cứu nổi một người sống?”



Mộ Dung Khanh nghiêm giọng nói với Tiêu Thác: “Đưa hắn ra ngoài cho hắn bình tĩnh lại đi.”



Tiêu Thác xách Tô Thanh bằng một tay, sải bước ra ngoài, ném hắn vào bồn nước lớn trong sân: “Ngươi tỉnh táo lại đi.”



Tô Thanh tức giận nhảy lên đấu tay đôi với Tiêu Thác, Mộ Dung Khanh rất phiền muộn, nghiêm giọng quát: “Tô Thanh, ngươi làm loạn đủ chưa? Ngươi làm loạn thì có thể cứu được hắn à?”



Tô Thanh thấy Mộ Dung Khanh lại tức giận thì chậm tãi buông tay đang giơ lên xuống, nhìn tân binh một cách bất lực rồi chạy ra ngoài.



Tiêu Thác cũng đuổi theo.



Trong lòng Thương Mai cũng rất buồn, đội đặc công trước kia của cô là một tổ chức trực thuộc bộ tư lệnh, ban đầu cô là quân nhân, sau đó mới làm đặc công quân y.



Cho nên cô luôn có tình cảm đặc biệt dành cho những người lính, dù cô không thích cuộc sống chém giết ở hiện đại nhưng tình cảm này vẫn không hề thay đổi.





Mộ Dung Khanh ra lệnh cho người đưa tân binh kia về lại lồng sắt, Thương Mai đang ngồi xổm bên giếng nước để rửa tay, hắn bước tới: “Nàng cũng hết cách rồi sao?”



Thương Mai nghe ra hắn hơi thất vọng, có lẽ bọn họ đưa người này từ nơi xa xôi trở về, trong lòng đều mang hy vọng cô có thể chữa được.



Thương Mai đứng lên nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nặng nề nói: “Thực xin lỗi.”



Mộ Dung Khanh không nói gì, xoay người rời đi.




Hắn biết mọi người đều đang kìm nén cảm xúc của mình, chỉ an ủi bằng lời nói cũng không giúp được gì, trên thực tế bản thân hắn cũng đã rơi vào trạng thái u sầu.



Căn bệnh cắn người này đã cướp đi sinh mạng của hàng chục người, hơn nữa mục đích và ý đồ của đối phương rất rõ ràng, nhưng hắn lại không tìm được bước đột phá nào, thậm chí cũng không có cách cứu chữa cho những người bị cắn đó.



Hiện nay quân đội đã được triển khai kiểm soát chặt chẽ việc xảy ra các vụ cắn người, theo thông tin hiện có, trong số những người bị cắn ngoài người này ra thì những người khác đều đã chết. Tất nhiên vẫn còn một người trong Kinh thành đã được Hạ thừa tướng thả ra, chỉ là, hắn vẫn còn sống chứ?



Hy vọng mọi chuyện sẽ dịu xuống như thế này.



Cho dù tướng sĩ của hắn có chết thì cũng phải chết trên chiến trường, tay nhuốm máu kẻ thù chứ không phải bị chết bởi âm mưu của những kẻ có dã tâm.



Sự phiền muộn này từ từ biến thành cơn tức giận tột độ, ngọn lửa đè nén trong ngực hắn sớm muộn cũng sẽ bùng lên.



Thương Mai ngồi cạnh lồng sắt, nhìn vào khuôn mặt non nớt của tân binh.



Bây giờ vẫn chưa thấy dấu vết phát điên của hắn, nhưng từ đôi mắt đỏ và hàm răng đen của hắn có thể thấy hắn đã không thể trở về làm người bình thường được nữa.




Hơn nữa, nếu bị nhốt mãi trong lồng sắt thì điều chờ đợi hắn chính là cái chết.



Cô nhìn thấy Mộ Dung Khanh đang ngồi trong phòng, lặng lẽ lau thanh kiếm của mình, vẻ mặt hắn căng thẳng, ánh mặt trời chiếu vào, bóng đen trên mặt đất kéo dài rất dài.



Tiêu Thác quay về nhưng Tô Thanh không đi theo, Tiêu Thác đi tới trước mặt Thương Mai, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đừng trách hắn, trong lòng hắn không được thoải mái.”



Thương Mai lắc đầu: “Ta không trách hắn, ta hiểu được.”



Tiêu Thác ngồi xuống, nhặt cành cây lên vẽ trên mặt đất những vòng tròn: “Ngươi hiểu cái gì? Người này tên là Vương Du, phụ thân hắn đã hy sinh trên chiến trường khi chiến đấu với Bắc Mạc mười mấy năm trước. Hai năm trước, huynh trưởng hắn chiến đấu ở ruộng lậu, vì bảo vệ Tô Thanh khỏi vòng vây mà cũng hy sinh. Nếu hắn chết thì gia đình chỉ còn lại một người mẹ già.”



Chẳng trách Tô Thanh lại buồn đến vậy, không ngờ hắn lại có quan hệ như thế với tân binh này.



Mặc dù trên chiến trường không có ân nhân cứu mạng, vì hôm nay ngươi cứu ta, ngày mai ta cũng có thể cứu ngươi, đây là một đội quân. Nhưng thực ra trong lòng mọi người đều biết, chính tình nghĩa cùng sinh cùng tử này mới là sâu sắc nhất, thuần khiết nhất, khiến người khác khó quên nhất.



Thương Mai rất muốn làm điều gì đó cho binh lính tên Vương Du này, nhưng cô thật sự không thể làm được gì.




Không có cách nào để phân tích bệnh lý, không có cách nào để kiểm tra thêm, thậm chí còn không thể xét nghiệm máu chứ đừng nói đến những thứ khác.



Sự lạc hậu của y học khiến Thương Mai lại sa sút một lần nữa. Châm cứu không thể chữa bách bệnh, ít nhất để đối phó với loại vi-rút có khả năng lây nhiễm cao này thì vẫn cần dựa vào y học hiện đại.



“Có thể khiến hắn tỉnh lại không?” Thương Mai nhìn Vương Du rồi hỏi Tiêu Thác.



Tiêu Thác đáp: “Có thể nhưng sau khi tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ phát điên.”




“Ta muốn xem hắn phát điên như thế nào, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.”



Tiêu Thác gật đầu, lệnh cho người lấy chậu nước tạt vào mặt hắn.



“Hắn rất sợ nước, trên đường về đã cho hắn uống thuốc mấy lần nhưng có lần trời mưa, nước mưa rơi xuống người và mặt nên hắn đã tỉnh lại.”



Lời Tiêu Thác vừa dứt, quả nhiên hắn đã tỉnh.



Hắn lập tức mở mắt, hai tay vuốt mạnh khuôn mặt, miệng phát ra tiếng gào thét, lộ vẻ rất sợ hãi.



Sau khi lau khô nước trên mặt, hắn từ từ đứng dậy trong lồng sắt, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, khuôn mặt hơi nghiêng, miệng nhếch lên, bắt đầu co giật, tay cũng giật giật, đầu ngẩng lên rất cao, cặp mắt đỏ ngầu đáng sợ, hai tay nắm chặt lồng sắt rồi lắc mạnh, lồng sắt bị lắc nghiêng ngả.



Mặt hắn dần trở nên dữ tợn, hắn há miệng về phía Thương Mai muốn xông vào cắn xé, nhưng vì có lồng sắt ngăn cách nên hắn chỉ có thể đập vào lồng sắt, đập đến khi sứt đầu mẻ trán.



Tiêu Thác cũng hoảng sợ: “Lần trước không nghiêm trọng như vậy, lần trước hắn chỉ liên tục phát ra tiếng kêu rên, sau đó muốn mở miệng cắn người.”



“Lần trước là lúc nào?”



“Đêm hôm qua.”



Thương Mai cực kỳ chấn động trước sự phát triển nhanh chóng của căn bệnh, hành động của Vương Du khiến cô nhớ đến bệnh chó dại, bệnh chó dại cũng có chứng sợ nước, bệnh nhân rất sợ nước, cũng sẽ bồn chồn bất an.



Nhưng đây chắc chắn không phải bệnh chó dại, vì ngoài chứng sợ nước và co giật điên cuồng thì những triệu chứng còn lại đều khác.