Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 203: Lương thị nổi điên




Thái bảo nói tiếp: “Thứ tư, lúc hỏa long đi vòng quanh có rất nhiều người đi theo, lúc Trần Loan Loan thiết chút nữa bị lửa đốt, ngươi đã nói lúc đó có rất nhiều hạ nhân ở đó, nếu có hạ nhân, lại biết phòng bên có người, vì sao không lập tức đi vào thông báo sơ tán?”



Hạ Thừa Tướng đứng ra nói: “Thái bảo, lúc đó có rất nhiều hạ nhân không biết trong phòng bên có người, hơn nửa lửa đột nhiên bùng lên, mọi người đều rối loạn, còn vội vàng sơ tán những người đi theo, nhất thời quên mất cũng là chuyện có khả năng.”



Thái bảo lạnh lùng nói: “Được, coi như hạ nhân đi theo không biết, nhưng lúc đó người của Hiểu Nguyệt phái đi đang nhìn chằm chằm, vì sao lại không đi thông báo?”



Lão phu nhân nhíu mày nói: “Trường hợp hỗn loạn, chưa chắc đơn giản như những gì Thái bảo đã nghĩ, Thái bảo cần gì phải kích động như thế?”



Thái bảo nhìn lão phu nhân: “Đúng vậy, chưa chắc đã đơn giản như những gì lão phu nghĩ, có lẽ lại càng phức tạp hơn nhiều, có đúng không lão phu nhân?”



Lão phu nhân không nói tiếng nào, thật sự chẳng có gì hay mà nói, trong lòng bà rất rõ ràng ly rượu của Lương Thị và Hạ Thương Mai hoàn toàn không bị dẹp đi, là bẫy do ông ta cố ý bày ra, để Tây Môn Hiểu Nguyệt thừa nhận rằng người của nàng ta đẹp ly đi, vì sao lại dẹp ly mà không dẹp những dụng cụ khác? Chỉ riêng điểm này là đã có rất nhiều chuyện để nói rồi.



Bà cũng không thể phủ nhận nói không có đẹp ly đi, bởi vì bà không muốn dính đến chuyện này, có thể vũ sạch thì cố gắng vũ cho sạch, hôm nay Thái bảo đến đây không phải vì muốn làm chủ cho Lương Thị, mà là thật sự muốn điều tra việc này, Tây Môn Hiểu Nguyệt xui xẻo là chuyện của nàng, chỉ cần đừng liên lụy đến bà là được.



Hơn nữa cho dù có dẹp cái ly hay không, nếu Tây Môn Hiểu Nguyệt đã thừa nhận vậy thì chuyện đẹp ly đã trở thành “sự thật”, không có bằng chứng phản bác khác thì sẽ không tra tiếp chuyện này nữa.



Thái bảo hỏi Tây Môn Hiểu Nguyệt: “Còn muốn lão phu hỏi tiếp không? Có lẽ có thể hỏi thăm nhị tiểu thư nhà họ Hạ và Thái Tử vì sao lại dính vào vụ án đả thương người.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt gần như đã muốn ngã xuống đất, Hạ Oanh Nhiễm nghe được lời này cũng có hơi kinh ngạc, nhưng nhớ lại đầu đuôi mọi chuyện rồi, mặt nàng ta cũng tái nhợt.



Thái bảo nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: “Khẩu cung lần đầu và lần sau ngươi nói không giống nhau, nhìn chung tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó lại công thêm chuyện trước đó ngươi đã dời đi rương trang sức và những của hồi môn đáng giá khác, gần như đã có thể khẳng định ngươi biết chắc phòng bên chắc chắn sẽ xảy ra một vụ cháy lớn, Hiểu Nguyệt à, chuyện ngươi làm sai nhất đó là ngươi đã bị lợi dụng, ngươi không nên sai người đi tìm múa rông lứa, bây giờ người bàn bạc với bên mua rồng lửa là người của ngươi, hơn nữa ngân phiếu chỉ trả cũng thuộc về phủ Quốc Công.



Mặt Tây Môn Hiểu Nguyệt đột nhiên tái nhợt, nhớ lại hôm đó khi nói mời rồng lửa về, nàng vốn định để người trong Tướng phủ đi làm, vì hạ nhân trong phủ đều đã bị điều lên tiên viện hậu hạ khách khứa.



Đương nhiên nàng cũng phải bỏ tiền ra trước, của hồi môn mà phủ Quốc Công đưa cũng có ngân phiếu, nàng cũng liên cầm ngân phiếu đi trả.



Vốn lúc trước đã nói qua, nếu xảy ra chuyện, rồng lửa xảy ra ngoài ý muốn ở Tướng phủ, cho dù nha môn có muốn điều tra nhưng mà bên ngoài không có chứng cứ gì, cuối cùng cũng chỉ kết luận là ngoài ý muốn, nhưng sau này lại xảy ra chuyện tân phòng bị cháy, còn để lại dấu vết bị phóng hỏa, hai chuyện này xâu chuỗi với nhau, nha môn lập tức xem trọng.



Nếu lại dùng nghiêm hình ép hỏi bên phía rông lửa, chỉ sợ sẽ bại lộ, hơn nữa đúng là đã bắt đầu từ chỗ rồng lửa, bởi vì Thái bảo đã biết ngân phiếu họ nhận được là của phủ Quốc Công.




Thương Mai thấy tuy lão phu nhân và Hạ Thừa Tướng đã nghe ra được ý Thái bảo muốn nói, nhưng hai người vẫn vờ như không biết, da mặt dày đến mức làm người ta cảm thấy ngạc nhiên.



Thái bảo đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Tây Môn Hiểu Nguyệt, lạnh lùng sắc bén hỏi: “Lão phu đã nhớ kỹ những lời ngươi nói ngày hôm nay, cũng sẽ báo lại cho Hình Bộ theo đúng sự thật, coi như lời khai của vụ án, đừng nghi ngờ, lão phu có quyền phá án, Hình Bộ đã nhờ lão phu giúp đỡ điều tra và giải quyết vụ án lần này, hôm nay tạm tha cho ngươi, nhưng ngày mai người của nha môn sẽ đến.”



Lý Thị hét ầm lên: “Người có ý gì? Thì ra ngươi giúp đỡ người ngoài đến đây ăn hiếp người của tộc Tây Môn sao?”



Thái bảo không nhìn bà ta, chỉ nhìn Tấn Quốc Công, lạnh lùng nói: “Ngươi nói.”



Một câu nói không đầu không đuôi này làm Tấn Quốc Công hơi mờ mịt không biết phải làm gì.



Nhưng ông nhanh chóng hiểu ý của Thái bảo, nếu bây giờ phủ Quốc Công đứng ngoài cuộc vẫn còn kịp.



Ông lập tức vì nghĩa không hề chùn bước nói: “Nếu chuyện Tướng phủ bị cháy thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn mà là có người cố ý gây ra, mặc kệ người này là ai, cho dù là người của phủ Quốc Công ta, cũng nhất định phải dựa theo luật lệ mà nghiêm hình điều tra.”




Bây giờ phủ Quốc Công vẫn còn chưa bị liên lụy và, thật ra cũng không nên dính vào vũng nước đục này.



“Tổ phụ!” Tây Môn Hiểu Nguyệt khó tảm, không ngờ tổ phụ của nàng lại có thể trở mặt không quen biết ngay lập tức thế này.



Thái bảo nhìn chằm chằm chằm Tấn Quốc Công, lạnh lùng nói: “Có những lời này của ngươi, lão phu yên tâm rồi, sau này cảnh cáo những người bên dưới, kẹp chặt đuôi vào cho ta, nếu như lại gây ra chuyện náo loạn gì, lão phu cũng khó mà bảo vệ được.”



Mặt Tấn Quốc Công u ám nói: “Đa tạ Thái bảo đã nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ.”



Tấn Quốc Công biết, chuyện ngày hôm nay vốn có thể làm rõ ràng ngay tại chỗ, nhưng Thái bảo lại không tiếp tục truy cứu nữa, là vì nể mặt phủ Quốc Công, giữ lại một chút tôn nghiêm, còn sau này Hình Bộ và nha môn sẽ điều tra và bắt giữ như thế nào, chỉ cân không xảy ra ở phủ Quốc Công, ông sẽ có thể đứng ngoài cuộc.



“Nếu hôm nay đã mở tiệc để tiếp đón con rể, cũng đã chuẩn bị xong xuôi thức ăn, vậy cứ vui vẻ mà ăn một bữa, còn chuyện ngày mai thì ngày mai lại tính, cũng không thể làm các trưởng bối trong tộc đến đây một chuyến phí công được.”



Những lời Thái bảo nói làm trong lòng người nào đó rất phức tạp, bữa tiệc tiếp đãi con rể nảy trừ để giữ gìn mặt mũi của phủ Quốc Công ra, cũng muốn báo cho mọi người trong tộc biết, nhà sui gia này đã là chuyện không thể thay đổi được nữa, sau này cho dù Tây Môn Hiểu Nguyệt có xảy ra chuyện gì, nàng chỉ là người của Tướng phủ, không có liên quan gì đến tộc họ Tây Môn cả.




Hạ Thừa Tướng muốn nói gì, nhưng vẫn luôn bị lão phu nhân giữ chặt, ý của lão phu nhân cũng đã rất rõ ràng, tuy Tây Môn Hiểu Nguyệt đã gả lại đây, nhưng chuyện đó nếu có thể không liên lụy đến Tướng phủ thì cố gắng đừng để dính vào, nếu thật sự không còn cách nào tránh thì mới thể hiện thái độ.



Thái bảo có hỏa nhãn kim tinh, nói chuyện lại sẽ gây thêm phiền phức, không nói gì thì cũng sẽ không bị nắm được điểm yếu.



Thật ra Thương Mai có hơi thất vọng, còn tưởng rằng Thái bảo sẽ tiếp tục truy cứu tiếp.



Nhưng mà chuyển chuyện này cho nha môn cũng tốt, ít nhã, hai nhà vẫn có thể giữ được cảnh thái bình giả tạo như cũ.



Bữa cơm này, rất nhiều người đều không muốn ăn uống, trừ Đao Lão Đại.



Hắn bị sắp xếp ngồi cùng bàn với những hạ nhân do những trưởng bối khác trong tộc dẫn đến, đồ ăn hôm nay rất ngon, có tám món ăn một món canh, từ một món rau ra, còn lại đều là món mặn.



Nếu bạn chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là gió cuốn bay tan, vậy thì bạn có thể mời Đao Lão Đại ăn một bữa để chiêm ngưỡng thử.



Tóm lại, Tiểu Khuyên chưa bao giờ thấy qua.



Nàng rất tức giận, sáng hôm nay lúc ra ngoài đã chuẩn bị bốn cái bánh bao, trên xe ngựa đã cho hắn ăn hết, còn tưởng để bụng đói đến phủ Quốc Công ăn một bữa no nê, nàng đang thong thả ung dung uống một chén canh nhỏ, tám món ăn trên bàn đã bị cuốn sạch không còn lại cái gì.



Một chút nước thịt kho cuối cùng cũng bị hắn dùng bánh bao chấm sạch sẽ.



Trừ tức giận ra, nàng còn cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì những hạ nhân kia đều đang nhìn nàng và Đao Lão Đại, vì nàng đến cùng với Đao Lão Đại.



Sau khi ăn cơm xong, Thái bảo và những người khác lập tức tạm biệt ra về.



Lão phu nhân và Hạ Thừa Tướng cũng muốn chạy, nhưng đúng lúc này Lương Thị lại cản Tây Môn Hiếu Nguyệt lại.



Khóe môi nở một nụ cười âm độc: “Định chạy? Chúng ta còn chưa tính sổ mà.”