*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vào thư phòng, Hạ thừa tướng bảo Hạ Đoàn chờ ngoài cửa rồi đóng cửa lại.
Ông cởi áo ngoài rồi chậm rãi ngồi xuống nói: “Tổ mẫu nói cho con biết chuyện này à?”
“Vâng, tổ mẫu nói cho con, nữ nhi muốn biết vì sao phụ thân lại có ý định này.” Hạ Oanh Nhiễm mong chờ nhìn Hạ thừa tướng, muốn thăm dò ông ta.
Nàng ta rất sợ, cho dù ngồi cả buổi chiều cũng vẫn lo lắng điều nương nói là sự thật.
Nàng đã nghĩ cho dù mình thật sự là nữ nhi của Trần Ninh nhưng chỉ cần phụ thân không biết thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Hạ Oanh Nhiễm gật đầu, sau đó nhìn ông ta hỏi: “Phụ thân, người ngoài đều nói con không phải nữ nhi của người, người tin không?”
Hạ thừa tướng sửng sốt, sau đó giận hờn: “Sau này đừng nói những lời như vậy, người khác nói gì là chuyện của người ta, chúng ta không kiểm soát được miệng người ta, ta cực kỳ khẳng định con là nữ nhi bảo bối của ta.”
Hạ Oanh Nhiễm nước mắt tràn mi: “Phụ thân thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta rồi khẽ thở dài, cưng chiều nói: “Cô nương ngốc nghếch của ta, ta thà tin rằng Hạ Thương Mai không phải nữ nhi của ta cũng sẽ không tin con không phải nữ nhi của ta, khi con còn nhỏ mọi người đều nói con giống ta, chỉ là sau này lớn lên thì không giống nữa. Con hãy nhớ con là viên ngọc trong lòng bàn tay phụ thân, bao nhiêu năm nay người phụ thân yêu thương nhất chính là con, thậm chí còn hơn cả Lâm Nhi. Nếu có ai đó nói với ta rằng con không phải nữ nhi của ta thì ta sẽ liều mạng giết chết hắn.”
Câu nói này tuy rất cường điệu nhưng lại là những lời thật lòng, không hề vì cường điệu phóng đại mà mất đi tình cảm chân thật.
Nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hoàn toàn bị thuyết phục.
Bởi vì nàng ta chột dạ, bất an, cần dùng những lời nói cực kỳ cưng chiều như này để chứng minh địa vị của mình trong lòng phụ thân.
Nàng ta đột nhiên nghĩ đến đệ đệ: “Đúng rồi, sao chúng ta vẫn chưa đón Lâm Nhi từ trong cung về vậy ạ?”
Hạ thừa tướng nói bằng giọng căm hận: “Mai phi muốn vi phụ nhờ vả ả nên chèn ép giữ đệ đệ con lại trong cung, e là tạm thời đệ đệ con chưa thể về được.”
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Nhưng lúc trước nữ nhi vào cung xin Mai phi nương nương kem làm đẹp, không thấy đệ đệ ở trong cung mà.”
Nàng ta chỉ đột nhiên nghe phụ thân nhắc tới nên mới sực nhớ ra đã lâu chưa gặp tên ngốc đó.
“Đúng rồi.” Hạ thừa tướng bỗng nhớ đến chuyện ở Hạ Chí Uyển: “Việc cung cấp đồ ăn thức uống bên phía Hạ Chí Uyển con vẫn làm như trước đi, không được dừng lại.”
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Phụ thân, vì sao phải đối xử tốt với họ như vậy? Chuyện lần trước rõ ràng là do tiện nhân Hạ Thương Mai kia gây nên, ả khiến người mất hết mặt mũi mà người còn phải đối xử tốt với ả sao?”
Hạ thừa tướng xua tay: “Không phải đối xử tốt với nó, mà là Trần Loan Loan và Du ma ma đều đang ở trong phủ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh của con xấu đi. Phụ thân không quan tâm sống chết của họ, chỉ quan tâm con có bị người khác nói xấu không thôi, càng không muốn Du ma ma sẽ về nói những lời không hay với Hoàng hậu nương nương.”
Hạ Oanh Nhiễm suy nghĩ một chút, cảm thấy thế cũng đúng, dù sao Du ma ma cũng là người của Hoàng hậu: “May là có phụ thân nhắc nhở, nếu không nữ nhi sẽ lại phạm sai lầm.”
“Ừm, nghĩ chu toàn mọi việc cũng tốt, con về trước đi, phụ thân vẫn còn một số việc phải làm.” Hạ thừa tướng thấy đã dỗ dành được nàng ta thì không muốn nhìn thấy nàng ta nữa bèn đuổi đi.
“Vâng, nữ nhi cáo lui!” Hạ Oanh Nhiễm phúc thân rồi đi.
Hạ thừa tướng ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Hạ Oanh Nhiễm, sự chán ghét và hận thù trong mắt đột nhiên bao trùm lên sự cưng chiều. Hôn sự của Hạ thừa tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt tôn nữ của Tấn Quốc công rất vội vàng, được định vào ngày 3 tháng 8.
Quan điểm của mọi người trong Kinh thành về chuyện này vẫn là một trò cười.
Bây giờ Tướng phủ có tin gì bị truyền ra đều bị coi là trò cười.
Hạ Chí Uyển cũng không có bất kỳ phản ứng nào về việc này, kể từ khi được cung cấp lương thực lại, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều.
Trước đây cô đã nhờ Tráng Tráng tìm bệnh nhân giúp, nhưng mấy ngày nay phải chạy giữa hai phủ Lương Vương và Nhiếp Chính Vương, không còn thời gian để đi khám bệnh nên không kiếm được bạc, mà kinh tế vốn đã hơi eo hẹp, may mà lương thực trong phủ đã được cấp lại.
Nhưng Thương Mai đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi nguy hiểm, bây giờ vết thương của Nhiếp Chính Vương đã khỏi, chỉ còn Lương Vương, có lẽ cô đã có thời gian để đi khám bệnh ngoài.
Trong phủ đang rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng điều Thương Mai đau đầu là làm sao để nói với Nhiếp Chính Vương sau này không đến Vương phủ nữa.
Chung đụng với nhau nhiều ngày như vậy, cô có thể dùng từ “cổ quái” để hình dung Mộ Dung Khanh.
Tính tình hắn rất nóng nảy, chỉ là ở trước mặt cô và Tô Thanh hay Tiêu Thác, hắn mới im lặng ít nói, rất ít khi bày tỏ ý kiến, mà chỉ lắng nghe, cho dù không vừa ý cũng không nổi giận. Nhưng chỉ cần cô có một chút không hợp ý hắn là hắn có thể chỉ vào cô càm ràm cả tiếng, rất gắt gỏng.
Cho nên cô không biết phải mở miệng thế nào.
Một ngày trước hôn lễ của Hạ thừa tướng, cô ở trong phủ dự định hôm nay dù thế nào cũng phải nói chuyện này.
Cùng lúc đó, Hạ thừa tướng ngày mai sẽ là chú rể, sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, lần đầu tiên ông ta bước vào Hạ Chí Uyển.
Ông ta đến tìm Liên thị. Ông ta không vào Hạ Chí Uyển, ông ta không muốn gặp Hạ Thương Mai, trên thực tế ông ta cũng không muốn gặp Liên thị.
Nhưng hôm nay tỉnh lại ông ta muốn nói chuyện với Liên thị một chút. Ông ta thấy xe ngựa của Vương phủ đón Thương Mai đi rồi mới đến Hạ Chí Uyển.
Mắt Liên thị vẫn chưa khỏi, Thương Mai nói cần đánh tan máu tụ, nhanh nhất cũng phải ba tháng.
Trong thời gian này, ngày nào Liên thị cũng phải uống thuốc tan máu tụ nên sắc mặt bà rất nhợt nhạt.
Trắng đến mức gần như trong suốt.
Bà mặc bộ quần áo màu trắng, nửa nằm trên sạp trong sân, chiếc sạp này được Thương Mai đặc biệt cho người mang ra, sợ Liên thị ở trong phòng buồn chán nên cho bà ra ngoài ngửi hương hoa cỏ, phơi nắng buổi sáng.
Hạ thừa tướng đứng ở cửa trong sân, nhìn bà, đột nhiên trong lòng hơi do dự, vì ông ta không nghĩ ra mình có thể nói gì với bà, bây giờ cũng không có gì để nói.
Ông ta chỉ nghĩ đến bốn chữ: Phu thê duyên tận!
Du ma ma nhìn thấy ông ta đầu tiên, sau đó nhướng mày: “Tướng gia đến đấy à?”
Hạ thừa tướng chậm rãi bước vào, nhìn chằm chằm Liên thị, khi Du ma ma nói ông đến rồi, trên mặt bà không có chút phản ứng nào, dường như không nghe thấy lời Du ma ma nói.
Trong lòng ông ta đột nhiên nổi lên lửa giận, chính là như vậy, bao nhiêu năm nay đều như vậy, bà ta như người chết, không có hơi thở của sự sống.