Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 148: Vương gia lải nhải




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tôn phi tức giận, một tay cầm ly trà khác trên bàn định đánh vào đầu Thương Mai nhưng Thương Mai đã nhanh hơn một bước bóp chặt cổ nàng ta, ánh mắt hung dữ: “Ngươi lại thử nữa xem?”



Tôn phi không nghĩ tới cô lại dám làm như vậy, nhất thời ngây ra, sau đó trong mắt hiện lên lửa giận.



Đang trong lúc sống còn này thì Mộ Dung Khanh và Nghiêm Vinh đi vào.Tôn phi lập tức thay đổi thái độ kiêu căng hống hách lúc nãy, đáng thương cầu cứu: “Vương gia cứu ta”



Mộ Dung Khanh bước nhanh đi vào, trong mắt che giấu lửa giận, quát lên: “Buông ra”



Hắn đẩy Thương Mai ra, Thương Mai bị hắn dùng sức đẩy lảo đảo, cả người suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống. Sau khi đứng vững lại, ánh mắt lạnh lùng lui sang một bên, trong lòng cười chế giễu. Hắn đúng là bảo vệ trắc phi của hắn, không phải sao? Nữ nhân xấu xa như cô muốn tổn thương nữ nhân của hắn nên hắn đau lòng chứ gì?



“Vương gia…” Vành mắt Tôn phi ửng đỏ, muốn dựa sát vào nhưng Mộ Dung Khanh lại lấy cái ly trong tay nàng ta ra, cả giận nói: “Buông tay ra, ai cho phép người chạm vào ly của bổn vương?”



Khi hắn nhìn thấy một cái ly khác vỡ thành ba mảnh nằm trên mặt đất, sắc mặt tái mét, quay đầu lại giận dữ quát lên: “Tôn phi, ngươi thật to gan.”



Nghiêm Vinh bước tới nhìn một hồi cũng thoáng thay đổi sắc mặt: “Trời ạ, đây là cặp ly Bạch Ngọc Lung Linh mà tiên đế ban tặng cho Vương gia, thế mà một cái đã vỡ nát rồi.”



Tôn phi nghe được là đồ vật do tiên đế ban thưởng, cũng sợ đến sắc mặt tái mét: “Vương gia bớt giận, không phải thiếp thân làm vỡ, là nàng, là nàng…



Tôn phi chỉ vào Thương Mai, lớn tiếng quát: “Vương gia, là nàng làm bể cái ly kia.”



Mộ Dung Khanh giận dữ nói: ‘Cút, cút ra ngoài!”



Tôn phi thấy bão táp nơi đáy mắt hắn càng lúc càng mạnh, nào dám nói nữa, lập tức vừa lăn vừa bò đi ra khỏi phòng. Tôn phi đi rồi, Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai: ‘Ngươi ngốc à?”



Thương Mai ngẩn ra: “Không phải ta vứt, mà là nàng ta vứt.”



Mộ Dung Khanh ném cái ly lên bàn, cái ly lăn vài vòng suýt nữa thì rơi xuống đất. Thương Mai sợ tới mức chạy tới bảo vệ, may mà không rơi xuống nhưng cô cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.



Người này cũng thật là, sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ? Cái ly quý giá như vậy, mà hắn lại vứt lung tung lên bàn nếu rớt nữa thì chẳng phải mất luôn một cặp sao?



Nghiêm Vinh liên nhặt cái ly bị vỡ làm bể lên: “Thật là một cái ly đẹp, thuộc hạ tốn mười văn tiền để mua đấy.”



“..” Thương Mai cầm cái ly kia, sắc mặt cô cũng xanh lè.




Mộ Dung Khanh nhăn mày kiếm hừ một tiếng: “Nói ngươi ngốc người còn không thừa nhận?”



Thương Mai liếc mắt nhìn hắn: “Là lỗi của ta sao?”



Ai biết hắn nói thật hay giả? Vừa vào liên quát buông tay. Lúc đó cô đang bóp cổ Tôn phi, đương nhiên cô cho rằng hắn đang quát cô rồi.



Hơn nữa cũng chính hắn nói cặp ly kia là của tiên đế ban tặng. Chứ cô không hề biết đó là món đồ mà Nghiêm Vinh tốn “số tiền khổng lồ” mười văn để mua về, thế mà hắn lại còn trách cô ngốc?







Nhưng hắn nói cũng không sai, là do cô quá mức xem nhẹ.



“Tìm người đem một bộ quần áo đến đây, lấy thuốc trị bỏng đến luôn.” Mộ Dung Khanh cũng lười nói nàng, trực tiếp ra lệnh.



Nghiêm Vinh xoay người đi ra ngoài, cũng không biết từ đâu lấy một bộ quần áo nữ đưa cho cô: “Đây là đồ của tiểu thư Nhu Nhị, đại tiểu thư mặc tạm đi.”




Mộ Dung Khanh cũng truyền thị nữ vào, dặn dò: “Ngươi giúp nàng thoa thuốc phỏng.”



Thương Mai nói: ‘Không, ta không cần nàng giúp ta.”



Mộ Dung Khanh nổi giận: ‘Không phải nàng ta giúp ngươi chẳng lẽ ngươi còn muốn bản vương giúp ngươi sao? Bản vương không động vào nữ nhân, ngươi tốt nhất đừng soi mói.’



Thương Mai cạn lời, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tự mặc!” Nói xong, cô xoay người bước ra sau tấm bình phong, tự mình thay quần áo. Quần áo thay ra để trên tấm bình phong, không đặt kỹ trượt xuống rơi trên mặt đất



Nghiêm Vinh đỏ mặt tông cửa xông ra.



Vùng bụng cô đỏ bừng một mảng lớn, may mà có quần áo che lại, chắc hẳn sẽ không bị phồng rộp nhưng mu bàn tay của cô thì không may mắn như vậy, da cô đã từ từ chuyển sang màu tím đen, nhìn dáng dấp là sắp phồng rộp rồi.



“Thế nào rồi?” Bên kia bức bình phong đột nhiên xuất hiện một cái đầu khiến Thương Mai sợ tới mức ôm quần áo vào trong ngực sợ hãi nhìn hắn.



“Ngạc nhiên gì chứ? Ngươi bị thương có nặng không?” Mộ Dung Khanh vươn tay kéo quần áo đang che ngực cô ra, nhưng ánh mắt lại rơi trước ngực cô, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó duỗi tay ra, mang theo vẻ mặt dò xét kéo đồ lót cô tự làm nói: “Thứ ngày của người thật là kỳ lạ.”







Đầu ngón tay của hắn rất thô, vết bỏng lại cực kỳ đau mà hăn thoa thuốc như vậy càng khiến cô đau không chịu nổi.



“Xanh xao vàng vọt, vùng bụng không có chút thịt nào, vừa nhìn đã biết là tướng nghèo hèn. Nữ nhân phải tròn trịa mới đẹp, gầy trơ xương như ngươi dẫn ra ngoài chỉ mất mặt bản vương. Sau này một ngày ngươi phải ăn sáu bữa, mỗi bữa đều phải có thịt. Lát nữa bổn vương sẽ nói với Du ma ma một tiếng, bảo bà ta phải nhìn ngươi ăn cơm thật kỹ.”



“Còn nữa một nữ tử chưa lấy chồng mà khắp người đều là vết sẹo, coi chừng dọa người khác, dãn ra ngoài còn dám gặp ai không?



Chốc nữa bổn vương sẽ đi thái y viện làm một chút thuốc cao trị sẹo cho ngươi, những ngự y của thái y viện này đúng là chẳng ra sao cả, nhưng ngược lại làm mấy thứ này lại rất có nghề.”



Vẻ mặt của Thương Mai vẫn thờ ơ: “Bình thường ta ra ngoài đều có mặc quần áo đàng hoàng cho nên sẽ không ai có thể nhìn thấy vết thương trên lưng ta.”



“Có thể ngày nào đó ngươi bị người của Tướng phủ ép đến nổi điên khỏa thân chạy ra đường, vậy vết sẹo trên người ngươi không phải đã làm mất sạch mặt mũi của bổn vương sao?” Mộ Dung Khanh khịt mũi, nhưng ngón tay cũng không rảnh rỗi, thoa từng lớp thuốc cho cô, như thể biết cô đang đau, sức lực cũng giảm đi rất nhiều.



Thương Mai rất muốn xé nát miệng hắn. Sao lại có người nói chuyện độc mồm độc miệng như vậy chứ? Rất phá hoại bầu không khí!



“Ngươi đừng bày ra vẻ mặt không phục như thế. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do ngươi tự tìm!”



Thương Mai cực kỳ tức giận: “Là ta tự tìm sao? Ta đang yên đang lành ngồi đây đợi ngươi trở về kết quả là khiến cả người bị thương, là ta tự tìm sao?”



Mộ Dung Khanh nhướng con ngươi mờ nhạt, kích hoạt chế độ tán gẫu của Nhiếp chính vương: “Ngươi bị bỏng vì hai lý do. Lý do thứ nhất đương nhiên là vì bổn vương, cho nên chúng ta nhảy qua nói đến vấn đề thứ hai. Tôn phi đến tìm ngươi, ngươi dùng cái đầu gây gò cũng có thể nghĩ ra được nàng ta đến đây là có ý đồ xấu rồi. Ngươi chọc không nổi còn không biết tránh sao? Trốn không được ngươi không biết đề phòng sao? Đề phòng không được còn không biết phản kháng sao? Lúc nàng ta tạt ly trà đầu tiên vào người ngươi, ngươi liền nên trả lại một bình trà mới đúng. Vậy mà ngươi còn ngu ngốc đợi sau khi nàng ta ném xong ly trà rồi ném luôn bình trà, chẳng lẽ trong đầu ngươi có chứa nước sao?



Ngốc như ngươi thật không biểu được mấy năm nay ngươi làm sao sống sót trong Tướng phủ được chứ?”



Thương Mai cảm thấy hắn ta vẫn là ít nói chuyện tương đối ngầu hơn, lải nhải một hơi giống hệt mấy bà thím, khiến người ta nổi nóng nhưng không thể làm gì.



Thoa thuốc mỡ xong, hắn xoa tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Còn không mặc quần áo vào, chờ bản vương xem sao? Cũng chẳng có chỗ nào dễ coi, đúng là mất mặt!”



Thương Mai nhanh chóng mặc quần áo vào, trong lòng thầm nghĩ sẽ có một ngày cái đầu kiêu căng của hắn lên đất, sau đó dùng sức chà đạp.



Sau khi đi ra ngoài, Thương Mai nhắc theo hòm thuốc liền muốn rời đi, Mộ Dung Khanh tức giận rống lên: “Ngươi chạy đi đâu? Còn không mau đến đây xử lý vết thương cho bổn vương?”



Loan Loan, ngươi ở đâu? Mau tới đây, ta muốn theo ngươi học tuyệt chiêu!