Lão Thái Quân cũng nói: “Đúng vậy, đúng là quá đáng thật.”
Lão phu nhân thấy hai người đều tức giận đến như vậy, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi.
Bà nói: “Thôi, không nhắc đến nữa, ở đây nhiều người quá, chúng ta đi sang bên hậu hoa viên ngồi đi, lão thân có nuôi một con mèo con, cực kỳ đáng yêu, chúng ta đi xem thử?”
Thôi Thái Phi thích chó mèo nhất, nghe lão phu nhân nói đang nuôi mèo, lập tức muốn đi xem thử: “Được, ở đây đông người ồn ào, đi sang đó xem mèo con đi.”
Phu nhân Nguyệt Nhung sắp xếp một chút, lập tức nhìn thấy Trần Ninh.
“Phu nhân!” Vì Trần Ninh thường xuyên đến phủ nên người trong phủ cũng rất quen ông, trước đây phu nhân Nguyệt Nhung cũng thường bảo ông làm mấy chuyện vặt, bởi vì ông có nhiều cách hay, ngay cả lão phu nhân cũng rất thích sai khiến ông.
Phu nhân Nguyệt Nhung liếc mắt nhìn ông: “Lát nữa đã biết phải làm gì rồi đúng không?”
Trần Ninh cười hì hì nói: “Biết, biết, nhưng mà sau khi làm xong rồi, chuyện người đã hứa với ta cũng phải làm được đó.”
“Ngươi yên tâm đi, tướng gia sẽ trả số tiền còn lại cho ngươi, nhưng ngươi phải làm cho ổn, nếu không ta sẽ làm người nhả ra số bạc ngươi đã nuốt vào.” phu nhân Nguyệt Nhung lạnh lùng nói.
Bà thật sự không nhịn nổi Trần Ninh nữa, ông rất tham lam, trước kia giữ ông lại là vì có rất nhiều chuyện dơ bẩn không tiện ra mặt, cần phải có một người ngoài phủ để làm việc, nhưng từ lần trước sau khi tính kế ông xong, cứ cách hai ba ngày ông lại đến đây đòi bạc.
Trần Ninh nói: “Ông ta có thể làm vậy với Liên Thị, sau này cũng có thể làm vậy với ngươi, ngươi tự cẩn thận một chút đi, một ngày phu thê trăm ngày ân, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Phu nhân Nguyệt Nhung vội vàng nhìn xung quanh, đổi sắc mặt khẽ mắng: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Sau này nếu đã ta nghe được ngươi lại ăn nói như thế, sau này không cần đến nữa.”
Trần Ninh cười lạnh: “Có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi không nghe thì thôi.”
Phu nhân Nguyệt Nhung không muốn nói nhiều với ông nữa, dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Thương Mai ngồi trong đình hóng gió thấy Trần Ninh nói chuyện với phu nhân Nguyệt Nhung, lập tức nhìn chằm chằm hai người.
Sau khi Trần Ninh đi rồi, cô nói với Trần Loan Loan: “Xin lỗi, tôi có việc không tiếp được!”
Trần Loan Loan tưởng Thương Mai cũng ghét bỏ nàng thô lỗ, không muốn nói chuyện với nàng, có hơi mất mát nói: “Được, ngươi đi đi, ta quen rồi.”
Thương Mai quay đầu lại nhìn nàng, duỗi tay ra: “Ngươi có ngại đi cùng với ta không?”
Trần Loan Loan lập tức nở nụ cười tươi như hoa, gần như là lập tức nắm chặt tay Thương Mai: “Không ngại.”
Thương Mai nhìn nụ cười tươi như hoa trên mặt nàng, sao lại có nữ tử đáng yêu như vậy chứ? Nếu nàng là nam tử thì cũng sắp nhịn không được yêu nàng rồi.
“Thương Mai, ta thích ngươi quá, ngươi không giống đống phân chó thúi hoắc kia.”
“...” Bỏ đi, cô thu lại những suy nghĩ lúc nãy.
Cô thấy Trần Ninh đang bước thẳng lại đây, cố ý quay đầu hỏi Trần Loan Loan: “Đúng rồi, Loan Loan, bình thường ngươi thích chơi gì thế?”
Cô dễ dàng đụng trúng Trần Ninh, Trần Ninh chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng đau, ông nhìn Thương Mai, lập tức nuốt xuống mấy lời thô tục đã vọt đến trước cửa miệng: “Đại tiểu thư đi đường cẩn thận một chút, đừng để té bị thương.”
Lúc trước Thương Mai cứu ông, ông đã biết thiếu nữ này không đơn giản, nên cũng không dám đắc tội.
Ông lăn lộ nhiều năm, vẫn luôn nhìn người rất cẩn thận, lần này nếu không phải vì số bạc quá lớn, ông cũng không muốn đắc tội Hạ Thương Mai.
“Ừ, đi đâu mà vội vã thế?” Thương Mai lạnh nhạt nhìn ông.
“Không có gì, tiệc mừng thọ của lão thái thái, bảo tiểu nhân đến đây giúp đỡ, nhiều việc lắm, đại tiểu thư đi thong thả!” Trần Ninh không dám đối mặt với cô, vội vàng khom người định lướt qua người cô.
Thương Mai cũng không nói gì thêm với ông, kéo Loan Loan đi mất.
Trần Ninh nhìn bóng lưng của hai người, duỗi tay sờ sờ cánh tay: “Trên người đại tiểu thư toàn là gai sao? Đụng một cái cứ hệt như bị kim đâm.”
Trần Loan Loan nói với Thương Mai: “Người này rất nham hiểm xấu xa, sau này đừng để ý đến ông ta.”
“Hử?” Thương Mai khó hiểu: “Ngươi quen ông ta à?”
“Biết ông ta, Trần Ninh, chuyên bán.” Trần Loan Loan nói.
“Hả? Bán? Bán cái gì?” Thương Mai vẫn chưa hiểu.
Trần Loan Loan trợn trắng mắt nhìn cô: “Còn bán gì nữa? Bán cái thứ đồ chơi dưới đáy quần đó, là một tên trai bao, dựa nữ nhân ăn cơm.”
“Ồ?” Thương Mai bật cười, tiểu thư nhà họ Trần thật là... “Còn có chuyện như vậy nữa sao!”
“Trền đời này có rất nhiều người thối nát, đếm không hết.” Trần Loan Loan cảm khái: “Mấy năm nay ta cũng gặp không ít, không có người nào có tư cách bình luận nam nhân hơn ta đâu.”
Thương Mai lướt qua người Lưu Thị, Lưu Thị đang ngồi nói chuyện với vài người, ra vẻ như một vị phu nhân, cô nhìn thấy có một thị nữ đến gần bà ta nói nhỏ vài câu gì đó, sau đó bà ta đứng dậy, thị nữ kia không biết vô tình hay cố ý mà lại liếc nhìn Thương Mai một cái, giống như khẽ gật đầu, lại giống như chưa từng nhúc nhích.
Thương Mai cố ý đi sang bên đó, vừa đi vừa nói chuyện cùng với Loan Loan, không cẩn thận lại đụng trúng Lưu Thị, Lưu Thị bị đau, thấy là Thương Mai, lại không để ý đến thân phận mà bắt đầu mắng: “Ngươi bị mù như mẫu thân ngươi à? Có biết đi đứng không?”
Lúc nãy nhìn thấy cô đụng trúng Trần Ninh, bây giờ lại đụng trúng bà, con tiểu tiện nhân này đúng là bị đuôi rồi.
Thương Mai vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, nhị thẩm, ta đang nói chuyện cùng tiểu thư nhà họ Trần, không nhìn thấy người.”
“Biết ngươi bám được nhà họ Trần rồi, không cần khoe khoang!” Lưu Thị thở phì phì xoay người đi.
Trần Loan Loan nhìn bóng dáng của Lưu Thị, cười lạnh: “Cứ thích ra vẻ phu nhân, ai mà chả biết mấy chuyện dơ bẩn của bà ta chứ?”
Thương Mai nhìn Trần Loan Loan, tiêp tục đi về phía trước cùng nàng: “Bà ta lại có chuyện dơ bẩn gì?”
“Ngươi không biết đâu, Trần Ninh có quan hệ với bà ta và cả bà thứ mẫu của ngươi nữa, quan hệ đáy quần đó, có ai không biết chứ?”
Thương Mai chấn động: “Ai nói với ngươi?”
“Tổ mẫu nói!”
Thương Mai im lặng một lúc: “Tổ mẫu của ngươi? Lão Thái Quân?” không ngờ Lão Thái Quân cũng là người minh mẫn.
“Trần Ninh chính là cháu trai họ của nhà mẹ đẻ tổ mẫu ta, không thân lắm.”
Trần Ninh? Trần Lão Thái Quân? Lão Thái Quân cũng họ Trần?
“Tổ mẫu ngươi cũng họ Trần hả?”
“Câu hỏi này không phải rất vô nghĩ sao? Nếu tổ mẫu ta không họ Trần thì sao lại gọi là Trần Lão Thái Quân chứ?” Trần Loan Loan trợn mắt nhìn cô.
“Ngươi theo họ tổ mẫu sao?”
Trần Loan Loan gãi đầu: “Hình như là vậy, nhưng mà tổ phụ của ta cũng họ Trần, cha ta cũng họ Trần, cả nhà ta đều họ Trần.”
Thương Mai cảm thấy cô cũng có hơi ngớ ngẩn, haizz, sao không thể có chuyện phu thê đều họ Trần chứ?
Co cũng Loan Loan đứng ở hành lang, nhìn phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm đều mời gọi một số người đi dạo hậu hoa viên, mà ở phòng bên kia, Hạ Thừa Tướng cũng dẫn theo quan viên trong triều đến.
Cô nhìn thấy Lương Vương, hắn dẫn theo một mỹ nhân mặc quần áo màu vàng, mặt mày kiêu ngạo bước vào.
Chuyện Lương Vương đến chắc chắn đã dẫn đến một ít xôn xao, dù sao chắc là Lương Vương rất hận phủ Thừa Tướng, không thể nào đến tham dự được.
Hạ Thừa Tướng cũng không ngờ hắn sẽ đến, ông cũng chỉ lễ phép đưa thiệp mời mà thôi.
Lương Vương còn chưa khỏi hẳn, mặt mày còn có hơi tái nhợt, nhưng mặc một bộ áo choàng màu đỏ, bên hông còn đeo đai lưng vàng, phát quan hơi lỏng lẻo, cách ăn mặc này của hắn lại càng tăng thêm khí chất lười biếng.
Hắn năm tay Lệ Trắc Phi, vô cùng kiêu ngạo bước vào, Hạ Thừa Tướng dẫn theo mọi người đến bái kiến.
Lương Vương nhìn xuyên qua mọi người, dừng trên mặt Thương Mai, ánh mắt kia giống như là đang muốn nói với Thương Mai: “Lão tử đến đây xem trò hay!”
Thương Mai cười cười, nắm tay Trần Loan Loan, nói khẽ: “Loan Loan, có muốn nhìn trò hay không? Trò hay sắp bắt đầu rồi.”