Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 130: Mời phu nhân lần nữa




Lưu Thị và Phu nhân Nguyệt Nhung đứng cạnh nhau nhìn sang, trên gương mặt Lưu Thị mang vẻ kiêu ngạo nhìn tất thảy bằng nửa con mắt, nhưng những lúc tham gia yến tiệc cùng mọi người như thế này, bà ta đều sẽ như vậy, vì Liên Thị gần như không bao giờ xuất hiện, còn Phu nhân Nguyệt Nhung, trên danh phận là phu nhân, nhưng đó cũng chỉ là xưng hô, từ đầu đến cuối bà ta chỉ là thê thiếp, vậy nên khi bà ta đứng đây với thân phận Nhị phu nhân nhà họ Hạ liền có phong thái tư thế của nữ chủ nhân.



Bà ta nhìn con gái mình chất vấn Hạ Thương Mai, gương mặt hiện lõ ý cười đầy nông cạn, bà ta lại nhìn vết thương trên trán Phu nhân Nguyệt Nhung rồi bảo Hạ Phương Nhi: “Phương Nhi, không được ra tay, tùy ý dạy bảo mấy câu là được rồi.”



Câu này của bà ta thực chất là nói với Phu nhân Nguyệt Nhung, bà xem đi, các người ức hiếp Hạ Thương Mai toàn thân thương tích, một kẻ hủy dung một kẻ bẻ gãy ngón tay, nhưng Hạ Thương Mai không thèm ra tay với các người, suy cho cùng, bà là thím hai của Hạ Thương Mai, lại là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, không giống loại thê thiếp như bà ta.



Hạ nhị thúc và Hạ Thừa tướng cũng nhìn qua đó, Thương Mai ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt của Hạ Thừa tướng làm cô sững người.



Khuôn mặt này có thể dùng từ “đặc sắc” để miêu tả, hai mắt thâm quầng, sống mũi cong vẹo, môi sưng vù, hai bên gò má gầy vết thương bầm tím, nhìn qua là biết do bị đấm.



Thừa tướng đương triều mà lại bị người ta đánh cho một trận?



Thương Mai nhớ lại lời Tiêu Thác nói, không thể không thầm nghĩ rằng, chẳng nhẽ thực sự là do Tiêu Thác sai người đánh ông ta ư?



Hạ Phương Nhi thấy Thương Mai không nói gì, tưởng rằng cô đang sợ hãi liền bước lên một bước, chỉ thẳng vào mặt cô nói: “Cô xin lỗi Phu nhân Nguyệt Nhung và Nhị tỷ ngay lập tức, nếu không hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân cô.”



Hạ Thừa tướng nghe thấy vậy thì mặt mày tối sầm, ông vốn hiểu rõ tính tình của hai mẹ con Lưu Thị, họ đều là những người hay nói dai những chuyện cỏn con, thích ra oai, ngày trước thì không nói, nhưng hôm nay không thể để tính xấu của bọn họ làm hỏng chuyện được.



Nhất là Hạ Phương Nhi từ nhỏ đã luyện võ, mặc dù nói cũng là biết khoa chân múa tay, nhưng nếu gây ra sát thương gì để cho khách khứa ở đây nhìn thấy thì lại không hay.



Ông ta nói với Hạ nhị thúc: “Ông ra bảo với Phương Nhi một tiếng, hôm nay là ngày vui của bà, đừng làm loạn.”



Hạ nhị thúc lại không để ý: “Hạ Thương Mai kia ra vẻ cũng hơi láo xược đấy, để Phương Nhi dạy dỗ nàng ta đi.”



“Làm càn, muốn dạy dỗ thì dạy dỗ lúc nào chẳng được? Nhìn xem có bao nhiêu quan khách có mặt ở đây, chuyện này để người ngoài nhìn thấy thật chẳng hay ho gì.”



Hạ nhị thúc càu nhàu trong lòng, Tướng phủ này bây giờ còn mặt mũi gì nữa đâu, mà đây cũng không phải lần đầu bị quan khách chê cười, làm thế thì đã sao?



Nhưng trước uy thế của huynh trưởng, ông ta chỉ đành trách móc một câu: “Phương Nhi, nói ít thôi!”



Hạ Phương Nhi nghe thấy cha trắng mắng, bèn căm phẫn trừng mắt với Hạ Thương Mai: “Ngươi cứ chờ đấy.”



Hạ Oanh Nhiễm thấy Hạ Phương Nhi dễ dàng bỏ qua cho Thương Mai, sao lại thế được? Nàng ta cười cười: “Thôi, muội cũng không tính toán gì với nàng ta nữa, dù gì ngày trước nàng ta cũng toàn thích nói muội muội thô lỗ không có giáo dục, sau này sẽ chẳng tìm được nhà phu quân nào tốt.”



Hạ Phương Nhi ghét nhất là bị người ta nói là thô lỗ, nghe thấy lời xúc giục của Hạ Oanh Nhiễm, lập tức nổi giận đùng đùng, nàng ta không nghe theo lời trách mắng của phụ thân nữa, giơ nắm đấm dùng lực toàn thân xông thằng vào Hạ Thương Mai.



Khi Thương Mai nhìn thấy nắm đấm của nàng ta chuyển động thì biết chắc nàng ta sẽ ra tay, cô giả vờ sợ hãi, kéo eo Hạ Oanh Nhiễm lại, trốn sau lưng nàng ta hét lớn: “Muội muội cứu ta!”



Hạ Phương Nhi thấy vậy nhưng cũng không kịp thu nắm đấm lại, đột nhiên mất đà khiến nàng ta đứng không vững, đầu tiên là hạ nắm đấm vào cằm Hạ Oanh Nhiễm, sau đó va cả người vào Hạ Oanh Nhiễm, hai người cùng lôi nhau ngã xuống đất, tư thế vô cùng khó coi.



Thương Mai như bị sợ hãi quá mức, hét lên một tiếng, luống cuống chạy lên muốn đỡ hai người, nhưng chân cô lại “không cẩn thận” giẫm lên cánh tay của Hạ Phương Nhi, đau đến mức nàng ta cắn răng cắn lợi gào lên.



Thương Mai vội vã lùi lại, lại “không cẩn thận” đạp lên chân Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta lảo đảo, đứng không vững, cả cái mông hạ cánh lên đầu Hạ Phương Nhi.



Thị nữ được lệnh Lưu Thị chạy lên đỡ ba người, Hạ Oanh Nhiễm và Hạ Phương Nhi đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, khuôn mặt cau có.



Thương Mai tỏ ra vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy Hạ Thừa tướng bước vội đến, khuôn mặt đặc sắc của ông ta vẫn khiến cô có cảm giác kích động muốn bật cười.




Hạ Thừa tướng nhìn cô chằm chằm, màn vừa nãy ông ta thấy rất rõ, tất cả sự hoảng loạn của cô đều là cố ý cả.



Nhưng, không phải cô ra tay, không phải cô kiếm chuyện, thậm chí còn còn chẳng nói câu nào, cho dù muốn trừng phạt thì cũng phải tìm được lý do.



“Không được làm loạn nữa!” Ông ta chỉ có thể trút giận lên Hạ Phương Nhi và Hạ Oanh Nhiễm.



Hạ Phương Nhi từ trước đã luôn sợ hãi người bác này, thấy ông nghiêm mặt, mặc dù có oan ức vô cùng cũng không dám nói nửa lời.



Lưu Thị mới đầu chỉ là không thích Hạ Thương Mai, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự giảo hoạt của cô thì từ ghét đã chuyển thành hận.



Liên lụy Phương Nhi bị Tướng gia trách mắng, cục tức này làm sao bà ta nuốt xuống được chứ.



“Thôi, hôm nay ở trong phủ đã không có ai dám động vào nàng ta, lão phu nhân mặc dù không thích nàng ta nhưng cũng không làm gì được.” Phu nhân Nguyệt Nhung rõ ràng là không muốn Lưu Thị tính toán với Thương Mai, nhưng lại không ngừng lên tiếng chọc ngoáy.



Lưu Thị nghe thấy vậy, trong lòng đã có tính toán riêng, muốn thay lão phu nhân xả cơn giận này, không những lấy lòng được lão phu nhân mà con có thể giúp Phương Nhi báo thù.




Thương Mai thoải mái đứng một bên, không thèm để ý đến mặt mũi mấy kẻ kia, cô chán ghét gia đình đấu đá lẫn nhau như thế, rõ ràng là người nhà, vậy mà lại toan tính đấu đá với nhau.



Thúy Ngọc cô cô mở cửa, nói: “Lão phu nhân đã ăn mặc chỉnh tề, mời Tướng gia và Nhị gia cùng gia quyến vào.”



Đám người nối đuôi nhau đi vào, Thương Mai đi cuối cùng.



Lão phu nhân hôm nay ăn diện vô cùng cao sang, áo choàng mới màu đen mới tinh thêu tranh hoa cúc vàng trường thọ như ý, tay áo thêu lá vạn niên thanh, ngụ ý vạn năm cát tường, trường thọ an khang, tấm lụa sa tanh màu sẫm thêu hoa văn mềm mại nhẹ nhàng phản chiếu dưới ánh sáng, trông giống như dòng nước chảy trong hồ.



Tóc búi cao, trên đầu cài trâm vạn năm cát tường, tóc mai hơi rủ xuống, trâm cài tóc trang trí bằng bạc và tráng men lấp lánh tuyệt đẹp, trên trán đeo băng đè mi bạc điểm ngọc trắng, trông vô cùng uy nghiêm cao quý.



Bà ngẩng đầu nhìn vết thương trên mặt Hạ Thừa tướng, không kìm được sầm mặt hỏi: “Con bị làm sao thế?”



“Va phải thôi ạ.” Hạ Thừa tường trả lời mơ hồ.



Lão phu nhân thấy có nhiều người có mặt ở đây, không tiện hỏi, nên đành bỏ qua.



Mọi người chúc thọ xong, lão phu nhân nhìn sang Thương Mai: “Mẫu thân ngươi đâu? Không phải ta cũng gọi cả mẫu thân ngươi đến đây sao?”



“Thưa lão phu nhân, mẫu thân mắt nhìn không rõ, để tránh va chạm nên đã không đến.” Thương Mai trả lời.



Lão phu nhân không nhìn cô, mà nghiêm giọng gọi Lam Ngọc cô cô lại: “Ngươi làm sao thế hả? Không phải ta bảo ngươi đi báo với phu nhân nhất định phải đến sao?”



Lam Ngọc cô cô trả lời: “Lão phu nhân, nô tỳ đã làm theo lời người dặn dò, đi thông báo với Hạ Chí Uyển, nhưng đại tiểu thư căn bản không cho nô tỳ gặp phu nhân, hơn nữa còn lấy lý do phu nhân có bệnh ở mắt, nói không cần phải đến.”



“Đi báo lại, thân là chủ mẫu trong nhà Tướng phủ, mà ngay cả lễ mừng thọ ta cũng không đến, còn ra thể thống gì nữa?” Lão phu nhân nghiêm giọng quát.



Lam Ngọc cô cô đáp lời: “Vâng!”



Bà ta nhìn Thương Mai, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉa mai, nhìn Thương Mai đầy khiêu khích, giống như đang muốn nói, đúng là châu chấu đá xe.