Người của y quán run rẩy đi lên giúp phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cầm máu, bọn họ bị dọa sợ đến mặt trách bệch, không ngờ một cô gái yếu đuối nhu nhược như vậy lại có thể hạ thủ tàn nhẫn thế.
Thái tử thấy Hạ Thương Mai đả thương hai người ngay ngay trước mặt mình, thốt nhiên giận dữ, hạ lệnh: "Người đâu, bắt ngay nữ tử ác độc này lại cho ta."
Mộ Dung Tráng Tráng tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Bổn cung lại muốn xem xem ai dám lên!"
Thương Mai cùng Mộ Dung Tráng Tráng trao đổi ánh mắt rồi liền tiến vào.
Thái tử nhịn đau ép lên trước một bước, nhìn chằm chằm Mộ Dung Tráng Tráng: "Tổ cô cô xem ra là muốn xen vào việc của người khác, người tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng, đắc tội bổn cung không có kết quả gì tốt đâu."
Mộ Dung Tráng Tráng lạnh lùng nói: "Thái tử, ngươi thật là coi trọng mình quá đấy, mang người của trở về đi thôi, nếu như nmuốn báo thù cho vị hôn thê của ngươi thì hãy lên nha môn mà tố cáo, để cho nha môn đốc thụ vụ án này."
Nói xong, nàng phân phó xe ngựa: "Nghe lệnh, đến tướng phủ."
Thái tử cắn răng nghiến lợi nói: "Được, chúng ta đến tướng phủ làm cho rõ chuyện này, người đâu, mời nha môn."
Thái tử căn bản cũng không lo cho Hạ Oanh Nhiễm, chỉ lo chính mình, xem ra Hạ Oanh Nhiễm đã bị hủy dung rồi, hơn nữa mới vừa nãy nàng ta mặt đầy máu hắn đã cảm thấy cực kỳ chán ghét, không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.
Người của y quán đã cầm máu cho phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, nhưng vết máu trên mặt vẫn còn chưa lau đi, nhìn hết sức dữ tợn và đáng sợ.
Hạ Oanh Nhiễm đã tỉnh lại, khóc lóc nói với Thái tử: "Điện hạ, ngài phải làm chủ cho chúng ta!"
Nàng ta vừa nói, vừa đi lại gần.
Thái tử quá liền vội vàng lui về phía sau, vẫy tay chán ghét nói: "Ngươi tránh ra, tránh ra đi, đừng dính máu cả người bổn cung."
Sắc mặt Hạ Oanh Nhiễm trắng nhợt, cơ hồ không thể tin được nhìn Thái tử, run rẩy hỏi: "Điện hạ, ngài nói gì?"
Thái tử vẫy tay với thị vệ nói: "Đỡ bổn cung lên xe ngựa, đem mẹ con nàng ta đưa lên xe ngựa của mình, đi tướng phủ."
"Rõ!" Thị vệ vội vàng đỡ Thái tử đi ra ngoài, cơ hồ là nửa nâng Thái tử lên xe ngựa.
Bên kia, Thương Mai đã đỡ Liên Thị đi ra, Liên Thị choáng váng đầu, người cũng tựa vào trên người Thương Mai, lại không nhìn thấy gì cả, chỉ kéo lê bước chân sưng phù đi tới.
Hạ Oanh Nhiễm thấy Thương Mai và Liên Thị, lòng tràn đầy bi phẫn xông tới, muốn nhào qua, nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh nhược băng sương của Thương Mai liền rét run trong lòng, dừng bước chân lại, miệng mắng: "Tiện nhân ngươi, chờ trở về phủ ta để bảo cha dạy dỗ ngươi, ngươi nhớ lấy, là ngươi tự tìm cái chết."
Thương Mai dường như không nghe được, đỡ Liên Thị đi ra ngoài, thần sắc như cũ âm hàn không thôi.
Phu nhân Nguyệt Nhung được đại phu của y quán đở lên, đầu bà ta rất choáng váng, choáng váng đến cơ hồ không nhịn được, tóc lõa xõa xuống mặt, toàn bộ nhuộm máu, che khuất tầm mắt, ngón tay út của bà ta đã đứt lìa, đã không cách nào nối lại được, đại phu phải dùng vải cột lại rồi rắc bột cầm máu, coi như là tạm thời cầm máu, những vẫn còn phải thêm một bước xử lý.
Bà ta nhìn chằm chằm Thương Mai, ánh mắt lấp ló sau tóc mái, phát ra vầng u ám giống như ác quỷ đêm đen, từ trong kẻ răng nghiến lại nói một câu: "Liên Thúy Ngữ, Hạ Thương Mai, các ngươi hãy chờ đấy!"
Bà ta nói như vậy, tưởng là đã thật sự hù dọa được nàng rồi.
Bà ta không hiểu Hạ Thương Mai tại sao phải trở nên ác độc như vậy, lúc nàng chặt ngón tay bà ta, mắt cũng không hề chớp một cái, sự tàn khốc trong mắt nàng đã dọa cho bà ta tưởng như mình đã nhìn thấy cả câu hồn ác quỷ nơi địa ngục.
Lòng bà ta hoảng loạn, rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy mình không phải là đối thủ của Hạ Thương Mai.
Bà ta liên kết suy nghĩ trước sau một chút, không biết có thể tiếp tục bảo vệ địa vị Thái tử phi của Oanh Nhiễm nữa hay không, Nhiếp Chính Vương nói những lời đó cộng thêm thái độ mới vừa rồi của Thái tử, bà ta cảm thấy chuyện có thể sẽ có thay đổi.
Nhưng mà, có lẽ sẽ không đâu, Oanh Nhiễm và Thái tử cũng đã có sự gần gũi thân thể, dù cho Oanh Nhiễm có bị hủy dung đi nữa thì có thể Thái tử vẫn có tình cảm với Oanh Nhiễm, phần tình cảm này chỉ cần có thể kéo dài đến khi Oanh Nhiễm được gả đến chỗ Thái tử là được rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng hỗ trợ đỡ Liên Thị lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống, tay Thương Mai một mực ôm chặt Liên Thị.
Mộ Dung Tráng Tráng chú ý thấy cổ tay Thương Mai còn dính vết máu, nàng lấy ra khăn tay đưa cho Thương Mai: "Trên cổ tay có máu, lau đi."
Thương Mai im lặng nhận lấy: "Cám ơn!"
Mộ Dung Tráng Tráng nhìn nàng, đáy mắt thêm mấy phần tán thưởng, không ngờ vừa rồi nàng lại dám hạ thủ với mẹ con Trần Nguyệt Nhung trước mặt Thái tử.
Trước đây nàng đã nói nàng tự mình đến báo thù, còn tưởng rằng chỉ là nói thế thôi, dẫu sao thì nàng cũng không thể nào chống lại Thái tử được.
Thế mà không ngờ, nàng thật sự dám làm, trực tiếp giơ đao tiến tới.
Sự tàn nhẫn đó, nếu để Hoàng tổ mẫu thấy, không biết sẽ thích như thế nào.
Nàng không khỏi tò mò hỏi: "Thương Mai, lúc nãy ngươi không sợ sao?"
Thương Mai lấy chủy thủ ra, cẩn thận lau chùi, ngẩng đầu lên: "Ta thấy có chút phiền não, không nên làm dơ bẩn cây chủy thủ này, chẳng qua là lúc đấy không có đao, chỉ có thể để nó chịu ấm ức."
Mộ Dung Tráng Tráng bật cười: "Ngươi cũng đúng là, sao mà nói đánh là đánh ngay vậy hả? Tốt xấu gì cũng thì cũng phải nói một câu với bọn họ rồi hãy ra tay chứ."
Thương Mai lắc đầu, nhớ tới cuộc sống tám năm đặc công quân y của mình: "Công chúa, người cảm thấy hạng người gì đáng sợ nhất?"
Mộ Dung Tráng Tráng suy nghĩ một chút: "Là kẻ âm hiểm giảo hoạt à."
"Không." Thương Mai lau thật kỹ cây chủy thủ, nhìn Mộ Dung Tráng Tráng, ánh mắt như cây đuốc sáng ngời: "Là kẻ liều mạng và kẻ quyền cao chức trọng đáng sợ nhất, mới vừa rồi thị vệ của Thái tử không nhiều mà lại có hai người phải đỡ hắn, nếu ta không thể hiện bản lĩnh trước thì không thể trấn áp bọn họ. Hơn nữa, ta dám động thủ như vậy, một chính là bởi vì chủy thủ trong tay là di vật của tiên đế, thứ hai là bởi vì có công chúa ở đó nên không ai dám càn rỡ, nếu như không có hai điều kiện này, ta có tàn nhẫn hơn nữa thì bọn họ cũng không sợ."
Kẻ liều mạng, dù cho thế đơn lực bạc, nhưng cứ điên cuồng tàn bạo như chó điên thì vẫn có thể giết chết vô số người.
Còn người quyền cao chức trọng, nắm trong tay quyền thế thì có thể khiến cho người muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Thái tử là kẻ quyền cao chức trọng, nhưng mà vẫn không bằng Nhiếp Chính Vương và tiên đế.
Vì có hai điều này nên cô mới dám ra tay.
Mộ Dung Tráng Tráng gật đầu: "Ngươi khoan hãy vui mừng vội, về đến tướng phủ, một khi có người của nha môn tham gia vào là không còn buông lỏng như vậy được nữa. Không phải ngươi có bản lĩnh là có thể dọa lui được người của nha môn, nhận vụ án này là nha môn phải lập án lưu trữ, dù là lão Thất cũng không thể làm việc thiên tư, có nhiều người nhìn thấy người hạ thủ với Hạ Oanh Nhiễm và Trần Nguyệt Nhung như vậy, ngươi chưa chắc có thể dễ dàng thoát thân."
Lúc nãy nàng ta bảo Thái tử tìm đến nha môn, chẳng qua chỉ là một câu hăm dọa nhất thời, không ngời Thái tử thật sự sai người đi thật, Mộ Dung Tráng Tráng hết sức ảo não, cảm thấy mình hại Thương Mai.
Thương Mai mỉm cười: "Cái này thì phải nhờ công chúa hỗ trợ rồi."
Tình huống khi nãy cần phải ra tay tàn bạo, nhưng mà giờ đến nha môn thì phải đổi sang dùng tâm kế.
Mộ Dung Tráng Tráng nói: "Ta không ngại giúp ngươi, chỉ sợ ta cũng không thể làm việc thiên vị."
Thương Mai lắc đầu: "Ta không bắt công chúa làm việc thiên vị, chỉ cần công chúa nói với người của nha môn những chuyện đã xảy ra tối nay là được rồi."
Mộ Dung Tráng Tráng nói: "Nhưng mà ngươi cảm thấy Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm sẽ thừa nhận là bọn họ đẩy phu nhân xuống sao? Họ nhất định sẽ dùng mọi cách chống chế, hơn nữa, Thái tử sai người đi tìm nha môn, chắc chắn là tìm Kinh Triệu Doãn, Lương đại nhân là cháu của Lương Thái phó, là người ở phe Thái tử, nếu nha môn nhận được tin của mẹ con Trần Nguyệt Nhung trước, cộng thêm gặp lại ngươi ra tay tổn thương người, chỉ sợ là ngươi sẽ khó thoát khỏi nạn lao tù."
Liên Thị vẫn im lặng nghe không lên tiếng, vào lúc này bỗng nhiên nói: "Công chúa, ta giờ vẫn là chủ mẫu của tướng phủ, vai vế trên dưới rõ ràng, đang lúc không có chứng cớ, nha môn phải tin lời ta trước."