Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 11: Bắt đầu khó khăn




Thương Mai giơ tay ra hiệu bảo Tiểu Khuyên ra ngoài.

Tiểu Khuyên bê nước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

“Mẫu thân, người yên tâm là được, trước đây con từng học y thuật, cũng học qua châm cứu, con rất tự tin.” Thương Mai khẽ nói.

Hạ phu nhân khẽ gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc cô: “Con à, làm khó cho con rồi, con thay Thương Mai sống, lại chịu nỗi khổ mà vốn là con bé nên chịu, thật sự là khiến con ấm ức rồi.”

“Con vui lòng!” Thương Mai mỉm cười.

Ít nhất, cô cũng không còn là cô nhi nữa.

Hôm qua, Hạ phu nhân đã biết được cô không phải con gái của bà, nhớ lúc đó Hạ phu nhân nắm tay cô, sắc mạnh lạnh lùng giống như một miếng băng điêu khắc.

Sau đó, bà nói một câu: “Ta muốn trả thù cho con gái của ta.”

Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại chứa đựng nỗi hận sâu sắc.

Bây giờ, điều mà bọn họ cần phải đề phòng nghiêm ngặt là trong vài ngày này, không thể để người của tướng phủ ra tay với bọn họ.

Hai nha đầu của Hạ Chí Uyển, Tiểu Khuyên hầu hạ nàng, còn Thùy Nga hầu hạ mẫu thân, nhưng Thùy Nga lại có tâm địa cao ngạo, kiêu căng hơn người, Thương Mai đã gặp qua vô số người, vừa nhìn đã biết nàng ta không đáng tin.

“Mẫu thân, mấy ngày này người phải đề phòng Thùy Nga!” Nàng dặn dò.

“Ta biết rồi, ngủ thôi!” Sau khi Hạ phu nhân đắp thuốc xong cho cô, khẽ nói.

Thương Mai cũng mệt lắm rồi, cơn mệt mỏi dâng lên, chẳng mấy chốc đã ngủ rồi.

Hạ phu nhân vẫn luôn ngồi bên giường, nghe thấy tiếng thở đều đều của Thương Mai, khẽ vuốt ve gương mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương của nàng, nước mắt đua nhau chảy ra.

Bà đau lòng, bà hận, chỉ là không muốn rơi nước mắt ở trước mặt người khác mà thôi.

Bà cũng đau lòng cho cô nương trước mắt này, bây giờ nàng phải chịu những nỗi khổ mà vốn là do con gái bà nên chịu, thật ra chết chưa chắc đã không phải chuyện tốt, nếu cứ mãi sống một cách vô dụng, phải chịu ức hiếp như vậy, thà chết đi còn thoải mái hơn.

Hai ngày nay, không có ai đến làm phiền hai mẹ con bọn họ.



Thương Mai được an tĩnh, có thể tĩnh tâm dưỡng thương rồi nghiên cứu thật tốt thuật châm cứu.

Hạ phu nhân biết được ở trong cung Thương Mai đã bị cho uống rất nhiều hồng hoa, khẽ thở dài, nữ tử mà không thể sinh con được, đời này coi như bỏ rồi.

Bà gặp được một người đàn ông phụ lòng mình, nhưng không có nghĩa là nam tử trên toàn thế gian này đều là những người bạc tình, bà vẫn rất hi vọng sau này Thương Mai có thể tìm được một nam tử yêu thương nàng.

Buổi sáng ngày thứ ba, Thùy Nga bước vào nói: “Đại tiểu thư, lão phu nhân mời tiểu thư qua đó một chuyến.”

Thương Mai đặt quyển sách trong tay mình xuống, quay sang nhìn Hạ phu nhân.


“Lão phu nhân sai ngươi đến truyền lời sao?” Thương Mai hỏi.

Thùy Nga nói: “Đúng vậy, nô tỳ vừa mới ra vườn hoa, thì thấy Thúy Ngọc cô cô đang đi đến, nàng ta vừa nhìn thấy nô tỳ, thì nói là lão phu nhân mời cô qua một chuyến.”

“Thúy Ngọc cô cô có nói là chuyện gì không?” Thương Mai thấp giọng hỏi.

Bây giờ đã là ngày thứ ba, là một ngày quan trọng nhất.

Nếu như bọn họ lựa chọn ra tay trong ngày hôm nay, vậy thì chuyện này có chút khó giải quyết rồi.

“Không nói!”

Thương Mai đứng dậy: “Vậy được, ta qua đó một chuyến.”

Hạ phu nhân bật dậy: “Ta đi cùng con.”

Thùy Nga nói: “Phu nhân, Thúy Ngọc cô cô nói chỉ cho đại tiểu thư đi.”

Thương Mai vỗ về Hạ phu nhân: “Mẫu thân, không sao đâu, con đi một chuyến rồi về.”

Tâm trạng Hạ phu nhân nặng nề: “Thương Mai, nhất định phải cẩn thận.”

Thùy Nga đứng bên cạnh nghe thấy, bật cười: “Xem phu nhân nói gì, không phải là chỉ đi thỉnh an lão phu nhân thôi sao? Có đến mức mà cẩn thận với không cẩn thận gì đó không?”


Sắc mặt Thương Mai trầm xuống: “Được rồi, ngươi cũng đừng đi lại lung tung nữa, quét dọn sạch sẽ phòng đi.”

Thùy Nga cung cẩn đáp: “Biết rồi ạ, đại tiểu thư, người đi đi.”

Thương Mai cảm thấy sự thay đổi trong thái độ này của nàng ta có chút kì lạ, trước kia sai nàng ta làm việc, nàng ta lúc nào cũng xị mặt ra đáp, bây giờ lại ngoan ngoãn cung kính như vậy, Thương Mai không khỏi tăng phần cảnh giác.

Bởi vì Tiểu Khuyên là thị nữ của Thương Mai, Thương Mai vừa ra ngoài, Tiểu Khuyên đương nhiên cũng đi theo.

Đến phòng của lão phu nhân, có vài hạ nhân đang đứng trước cửa, thấy nàng, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên kiêu ngạo, lão thái thái trước nay vẫn không thích ồn ào, vì vậy trong phòng cũng chỉ có một bà già và một thị nữ, rất ít khi lại đông đúc như vậy.

Ngày thứ ba, cuối cùng cũng muốn ra tay rồi.

Thùy Nga cô cô đứng ở cửa, thấy nàng đến, sắc mặt u ám nói: “Đại tiểu thư vào đi.”

Thương Mai xoay xoay chiếc nhẫn, rồi bước vào trong.

Trong phòng đã có vài người rồi, lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư ở chính giữa, có một nha hoàn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang nửa quỳ bóp chân cho bà ta.

Hạ thừa tướng và Nguyệt Nhung phu nhân ngồi ở hai bên, sắc mặt tối tăm nhìn cô, nhất là Nguyệt Nhung phu nhân, ánh mắt nhìn bà ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.


Hạ Oanh Nhiễm đứng bên cạnh Nguyệt Nhung phu nhân, ai oán nhìn cô, tai nàng ta đang bị băng bó, máu thấm qua cả lớp vải.

“Lão phu nhân!” Thương Mai tiến đến hành lễ, trong lòng lại vang lên một tiếng cảnh giác, muốn đối phó cô cũng không cần nhiều người như vậy chứ.

Trong tay lão phu nhân là tẩu thuốc, bà ta chỉ vào chiếc bàn bên cạnh nói: “Sắp đến Ngày lễ Quan Âm rồi, tội nghiệt của ngươi nặng nề, chép một ít kinh Phật để rửa sạch tội lỗi đi.”

Trên bàn là một đống giấy Tuyên, còn có cả một quyển Quan Âm Kinh, Thương Mai châm rãi bước đến, trong lòng vô cùng cảnh giác.

Cô ngồi xuống, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Ngày hôm đó ở hiện trường hôn lễ, cô đưa hưu thư cho nhiều người xem như vậy, Hạ thừa tướng muốn rửa sạch tội danh vu cáo mẫu thân thì bắt buộc phải biến chuyện thông dâm thành sự thật.

Nếu là như vậy, thì bức hưu thư đó có thể giải thích mọi chuyện rồi.


Bây giờ phía bên kia chỉ có Thùy Nga và mẫu thân, Tiểu Khuyên và cô đã ra ngoài rồi, bên ngoài còn nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chính là không để cho cô ra ngoài được.

Thương Mai nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng sốt ruột, bây giờ Hạ Chí Uyển chắc chắn đã bị Thùy Nga sắp xếp xong rồi, còn có, Thúy Ngọc cô cô bên cạnh lão thái thái cũng không ở đây, nhất định là có vấn đề.

Thương Mai biết cô nhất định phải lập tức rời khỏi đây, nhưng cũng không thể để lão phu nhân biết được cô đã nhìn thấu âm mưu của bọn họ.

Cô kêu lên một tiếng rồi ôm lấy bụng mình: “Ai, bụng của con đau quá, lão phu nhân, con phải đi nhà xí một lát.”

Lão phu nhân lạnh nhạt nhìn nàng: “Nhịn một chút là được rồi.”

Thương Mai quỳ xuống: “Chuyện này không thể nhịn được, ui cha, sắp ra ngoài rồi, con muốn mượn nhà xí trong vườn của lão phu nhân có được không?”

Lão phu nhân thấy sắc mặt đau khổ của cô không giống đang giả vờ, cũng sợ cô sẽ tuôn ra hết ở đây, bèn dặn dò Lam Ngọc cô cô bên cạnh: “Ngươi đưa nàng ta đến nhà xí, trông chừng nàng ta.”

Lam Ngọc đáp: “Vâng, lão phu nhân!”

Thương Mai ôm bụng đi ra ngoài, nói với Lam Ngọc: “Làm phiền Lam Ngọc cô cô rồi.”

Lam Ngọc chán ghét nhìn cô, không nói gì, đưa cô ra ngoài. Tiểu Khuyên bên ngoài thấy Thương Mai đi ra, nhìn theo, thấy Thương Mai không bảo mình đi cùng, nàng bèn đứng nguyên tại chỗ.

Nhà xí ở phía sau mé bên phải của vườn, một mình một chỗ, nơi chuyên dùng cho hạ nhân, nơi chủ tử dùng thì ở bên trong phòng.

Sau khi Thương Mai đi vào, lại nói với ra bên ngoài với Lam Ngọc cô cô: “Ở đây không có giấy, Lam Ngọc cô cô giúp ta đi lấy một chút được không?”

Lam Ngọc mất kiên nhẫn nói: “Sao ngươi lại phiền phức thế chứ?”

Thương Mai khóc lóc nói: “Ta cũng không biết ở đây không có giấy, làm phiền cô cô rồi, nếu không trở về khiến lão phu nhân ngạt thở thì không hay.”

Lam Ngọc lẩm bẩm mắng mỏ: “Càng là người ti tiện thì càng lắm chuyện, cũng không xem lại thân phận của mình như nào!” Nói xong thì tức giận rời đi.