Tô phủ − Đình nghỉ mát
Mùi rượu nồng đậm được hương hoa ngoài đình che giấu, gió phất lên màn lụatrắng, trên bàn đá trong đình, rượu mạnh còn sót lại trong chén, mộtmảnh suy sút.
Tô Tâm Nhu ngồi ở trên ghế đá, tóc đen hỗn độnchoàng trên vai thơm, bàn tay mềm bưng ly rượu tự rót cho mình, hé radung nhan quyến rũ buồn rầu không vui, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạonhư ngày trước nữa. Bên cạnh đình, nha hoàn run run rẩy rẩy đứng đó, chỉ sợ Tô Tâm Nhu uống rượu say lại làm ra trò gì, đến lúc đó người chịutội vẫn là các nàng thôi.
“Đường muội, tại sao muội lại uống rượu một mình ở đây hả?”
Tô Diệu Đường vung vẩy chiết phiến, từ bên ngoài đi đến. Hiếm khi mới thấy biểu muội xinh đẹp động lòng người cũng có thời điểm mượn rượu tiêusầu.
“Đường thiếu gia.” Bọn nha hoàn hướng về phía Tô Diệu Đường phúc thân.
“Ừ.” Tô Diệu Đường gật đầu với nha hoàn, mâu quang đột nhiên dừng ở trên người một nha hoàn có khuôn mặt lạ.
“Ồ, nha đầu nay cũng có vài phần tư sắc, ngươi là mới tới sao?” Con ngươi trêu ghẹo nhìn vào nha đầu kia.
Nha hoàn bị hắn nhìn đến hoảng hốt, cúi thấp đầu xuống.
“Hồi Đường thiếu gia, nô tỳ mới tới đây.”
“Đường muội, đem nha đầu này tặng cho ta được không?” Nhìn thấy bộ dáng nha đầu tú lệ, Tô Diệu Đường lại nổi lên sắc tâm.
Nha hoàn vừa nghe thấy lời của hắn, khuôn mặt bỗng biến sắc. Trời ạ, nàngkhông muốn đi theo Đường thiếu gia. Tuy rằng nàng mới tới đây, nhưngnàng cũng đã nghe nói tính tình phóng đãng bừa bãi của Đường thiếu gia,đi theo hắn thì chỉ có thể bị làm nhục. Hai mắt lo lắng nhìn vào Tô TâmNhu, im lặng khẩn cầu nàng không cần đem nàng cho Đường thiếu gia.
Tô Tâm Nhu đang phiền lòng, từ sau ngày tham dự hôn lễ của Dạ Tinh Thầnấy, lần đầu tiên nàng bị phụ thân giáo huấn, không chỉ như thế còn bị hạ lệnh không được tự ý xuất phủ. Buồn bực, không cam lòng, tương tư lạigây ra họa, tâm tình của nàng xốc nổi không yên, cả người tựa như khốithuốc nổ, người nào đến châm ngòi thì người đó liền xui xẻo. Hiện tại Tô Diệu Đường vừa vặn đến giẫm lên khối thuốc nổ này rồi.
“Đườnghuynh, huynh không sợ tinh lực hết người cũng chết sao?” Nâng lên đôimắt say khướt lại quyến rũ mê ly, Tô Tâm Nhu không chút khách khí mởmiệng. Trong phủ hắn nhiều thiếp như vậy còn không nói, hiện tại lại dám đem chủ ý đánh tới trên người nha hoàn của mình à.
“Muội—“ TôDiệu Đường không nghĩ tới Tô Tâm Nhu có thể nói hắn như vậy, lộ ra khuôn mặt coi như tuấn tú bị tức đến lúc trắng lúc xanh, vừa xấu hổ vừa tứcgiận.
“Nếu như không có việc gì thì huynh mau trở về đi.” Hiệntại Tô Tâm Nhu tâm phiền ý loạn, mới không có thời gian để ý đến Tô Diệu Đường.
Sắc mặt Tô Diệu Đường tối sầm, nhưng sau khi nhìn đếnthần sắc không thoải mái của Tô Tâm Nhu, trong đầu lóe ra một ý niệm,đường muội ngốc này sẽ không phải còn đang nhớ thương Tiêu Dao Vương gia kia đi. Phi, hắn nhìn không ra Tiêu Dao Vương gia kia có điểm nào mạnh, khiến cho nhiều nữ tử đều tâm loạn vì hắn ta như vậy. Bất quá bộ dánglớn lên của hắn có chút tuấn, nhưng lại là một văn nhược Vương gia, chỉnhìn được lại không dùng được mà thôi.
“Ta nói đường muội a, muội vẫn còn đang phiền não vì chuyện của Tiêu Dao Vương gia kia sao?” Hắnchẳng những không đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh Tô Tâm Nhu.
Trong lòng Tô Tâm Nhu trầm xuống, lời của Tô Diệu Đường đâm trúng tử huyệtcủa nàng. Dựa vào dung mạo, gia thế của Tô Tâm Nhu nàng, người muốn leolên với tới nàng cũng không ít, nhưng hết lần này đến lần khác Tiêu DaoVương này lại không đem nàng để ở trong lòng, thà lấy một nữ nhân lỗmãng không có bối cảnh cũng không chịu tiếp nhận nàng, không cam tâm,nàng rốt cuộc có điểm nào kém Bắc Tiểu Lôi kia chứ?
Ba một tiếng, nàng âm trầm nghiêm mặt đem toàn bộ bình rượu trên bàn ném xuống mặtđất. Bình rượu vỡ thành từng mảnh, rượu bắn ra chung quanh. Mùi rượunồng đậm tràn ngập trên không trung.
Đám nha hoàn đều không kìm được lòng mà co rúm lại, đầu càng cúi thấp xuống.
“Đường muội, muội không nên tức giận a.” Tô Diệu Đường cũng bị Tô Tâm Nhu dọacho hoảng sợ, tiếp lời của hắn lại treo lên nụ cười, “Hiện tại ta có một tin tức tốt lành muốn nói cho muội biết.” Nàng muốn Tiêu Dao Vương, màhắn muốn Bắc Tiểu Lôi cay xè kia. Nếu như hai người thành công, ai cũngsẽ không chịu thiệt.