Cuối cùng Bắc Tiểu Lôi mang theo Tiểu Lục, Tiểu Thục chạy đi; phu phụ Bắc Phong Phi cũng đãrời đi, Kim Ngân Tài Bảo cũng theo phân phó đi ra khỏi phủ.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một người – Dạ Tinh Thần.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ tiến vào, cùng với gió nhẹ lành lạnh.
Dạ Tinh Thần ngồi ở chủ vị, không nói tiếng nào. Nhấp nhẹ môi, đôi mắttrong suốt thu liễm, tiếp tục ngẩng đầu, tinh quang đáy mắt chớp qua,sắc bén dị thường. Cả người khí tức lười biếng không còn, một cỗ khívương giả bao trùm. “Ảnh.” Hướng gian phòng trống vắng, thấp hô mộttiếng.
Chợt, một bóng dáng màu đen giống như quỷ mị tiến vào. Chân sau chống đỡ, quỳ trước mặt hắn.
“Vương gia.” Thanh âm lạnh như băng, giống như mùa đông đến sớm.
“Nhận lệnh, dẫn đầu người của Ảnh bộ điều tra tung tích tiểu thiếu gia cùngtiểu tiểu thư. Mặc khác, đem thân thế của bọn chúng điều tra minh bạch.” Dạ Tinh Thần lấy ra một khối lệnh bài màu vàng ném cho Ảnh, lạnh giọngphân phó.
“Dạ.”
Ảnh tiếp nhận lệnh bài, quay người lại, đã biến mất ở trong phòng.
Gió hiu hiu thổi, trêu ghẹo mái tóc dài đen nhánh trên đầu Dạ Tinh Thần.Đôi mắt sáng ngời híp lại, mâu quang sắc bén, ngón tay thon dài vuốtvuốt sợi tóc, lại có người dám động đến trên đầu Tiêu Dao Vương phủ củahắn, xem ra hắn không ra tay thì không được.
Đứng dậy, kéo cẩmbào nguyệt nha, đi đến thư phòng. Dừng lại ở bên cạnh giá sách, đưa taynhấn một cái ở nơi nào đó trong giá sách, ba một tiếng, trên vách tườnglại xuất hiện một cánh cửa. Đi ra phía sau cửa, đóng cửa đá lại, thưphòng lại khôi phục yên tĩnh như cũ.
Bên trong cửa đá là mật đạongầm thật dài, nương theo ngọn đèn trên vách tường, đem khuôn mặt củahắn chiếu rọi như ẩn như hiện. Dọc theo mật đạo một đường đi thẳng, saumột canh giờ, đi đến phần cuối mật đạo, đó là một mảnh rừng trúc phongcảnh như vẽ. Trúc xanh biếc cao thẳng, thanh nhã, ở bên kia cánh rừng là một tòa kiến trúc hùng vĩ. Bên ngoài, một nhóm hắc y nhân qua lại tuầntra.
Dạ Tinh Thần lấy mặt nạ trong ngực ra, mang lên mặt, vẻn vẹn lộ ra môi cùng đôi mắt. Sau đó khẽ giương tay, bóng dáng màu trắng chợt lóe, giống như tia chớp xuất hiện trước mặt mọi người. Bất kỳ là aicũng sẽ không tin tưởng Tiêu Dao Vương gia không có công lực lại có thểthâm tàng bất lộ.
“Lâu chủ.” Đám hắc y nhân nhìn thấy Dạ Tinh Thần đi đến, đều cung kính cúi đầu.
“Ân.” Dạ Tinh Thần gật gật đầu, trong đôi mắt lộ ra khỏi mặt nạ không có bấtkỳ cảm xúc nào. Cất bước đi vào bên trong cung điện hoa lệ.
“Lâu chủ.” Một hắc y nam tử nghênh đón, sau khi hướng hắn hơi cúi đầu, liền đứng ở bên cạnh hắn.
“Trong lâu gần đây thế nào?” Dạ Tinh Thần hỏi, từ sau khi ở chung một chỗ với Bắc Tiểu Lôi, hắn rất ít khi đến Ám Ảnh lâu.
“Hồi lâu chủ, hết thảy đều bình thường.” Hắc y nam tử là Bạt – một trong tứ đại thị vệ của Ám Ảnh lâu.
“Tốt lắm.” Dạ Tinh Thần gật đầu, một bên đi lên phía trước, một bên phân phó Bạt. “Cho mời tứ đại Đường chủ đến gặp bổn lâu chủ.”
“Vâng.” Nam tử gật đầu rời đi.
Dạ Tinh Thần đi đến đại sảnh Ám Ảnh lâu, ngồi lên chủ vị, hạ nhân đưa nước trà lên.
“Tham kiến lâu chủ.” Chỉ chốc lát sau, Bạt dẫn theo tứ đại Đường chủ tiến vào.
“Gần đây trên giang hồ có xuất hiện nhân vật khả nghi nào không?” Dạ TinhThần hạ ly trà xuống, khiêu mày kiếm lên, hướng mấy người dò hỏi.
“Bẩm lâu chủ, nhân vật khả nghi thật không có. Nhưng mới đây lại xuất hiệnmột sơn trang Thất Dạ thần bí.” Bạch Hổ đường chủ đứng lên trước mộtbước, hai tay ôm quyền, hướng Dạ Tinh Thần bẩm báo nói.
“Sơn trang Thất Dạ?” Dạ Tinh Thần nhíu mày, ngón tay nghịch sợi tóc, “Lai lịch như thế nào?”
“Thuộc hạ chưa điều tra ra.” Mấy người đường chủ đều có chút xấu hổ mà cúi đầu.
“Nga?” Dạ Tinh Thần khẽ giương mi, này thật thú vị. Tay gõ vào bàn trà, phát ra thanh âm thanh thúy.
“Các ngươi đi tra sơn trang Thất Dạ lần nữa, bổn lâu chủ ngược lại không tin, nó thật sự không có một chút dấu vết."
“Vâng.” Mọi người nghe lệnh.
“Mặt khác, phái người giúp Ảnh đi tìm Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt, cũng nhanh chóng điều tra rõ ràng thân thế bọn chúng hồi báo bổn lâu chủ.” Chứngkiến Lôi Nhi vì hai hài tử hao tổn tinh thần như thế, chỉ sợ không nhanh chóng tìm được bọn chúng thì không được.
“Vâng.”