Trăng treo trên ngọn cây, ánh trăng thanh lãnh bao phủ mặt đất.
Gió đêm thoảng qua, trong hoàng cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, sáng rực một mảnh.
Hai đạo bóng dáng đứng ở đình viện to lớn, khuôn mặt đắm chìm trong ánh trăng, thấy không rõ biểu tình.
Gió cuốn theo cẩm bào của hai người tung bay. Sợi tóc đen như mực nhẹ nhàng lay động, che khuất ánh mắt.
“Thần, có lẽ chúng ta đều đoán sai rồi. Lật cả hoàng cung cũng không tìm thấybóng người, nói không chừng thích khách đã dùng phương pháp chúng takhông ngờ tới rời khỏi hoàng cung cũng nên.”
Dạ Tinh Triệt cúi đầu, lại ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt thâm sâu in dấu thân hình cao ngạo, lãnh mạc của Dạ Tinh Thần, nói.
Dạ Tinh Thần không nói, nhấp nhẹ môi, hơi suy tư. Nhưng lại không thể không thừa nhận lời của Dạ Tinh Triệt cũng có đạo lý.
“Hoàng huynh, cho rút toàn bộ thị vệ đi. Thần đệ cũng xuất cung, đệ ra ngoài cung tiếp tục tìm kiếm.”
“Được.” Dạ Tinh Triệt gật đầu, “Ngày mai trẫm cũng phái người tiếp tục tìm kiếm.”
“Chậm đã—“ Dạ Tinh Thần vươn tay ngăn Dạ Tinh Triệt lại. “Tìm thì nhất địnhphải tìm, nhưng chúng ta chỉ có thể lén lút tìm kiếm. Nếu không vạn nhất chọc giận thích khách, tổn thương đến Lôi Nhi thì không tốt.” Hắn tuyệt không cho phép Lôi Nhi có bất cứ một thương tổn nào.
“Được.” DạTihn Triệt nhẹ gật đầu. “Mặt khác cũng phải phái người đi điều tra xemrốt cuộc thích khách kia có thân phận gì? Mục đích đến hoàng cung?” Cũng không phải y xuất hiện để ám sát hắn, cho nên nhất định còn có mục đích khác.
Hai người lại lâm vào trầm tư, một lát sau mới tách ra.
Dạ Tinh Triệt quay về tẩm cung nghỉ ngơi, Dạ Tinh Thần chuẩn bị xuất cung.
…
“Này, vương phi tỉnh tỉnh.”
Hắc y nhân nhẹ lay động Bắc Tiểu Lôi đang ngủ, nhìn khóe miệng nàng vẫn còn dính chút da vịt quay, không khỏi buồn cười. Nữ tử tùy ý như vậy thấythế nào cũng không giống vương phi cao quý.
“Làm sao vậy?” Bắc Tiểu Lôi mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hắc y nhân thấy thế dở khóc dở cười.
“Vương phi, chúng ta nên khởi hành xuất cung rồi.” Vừa rồi y đã đi tìm hiểuqua, hiện tại thị vệ cũng đã tản ra, không còn tiếp tục lục soát bốnphía. Hơn nữa dường như nghe binh lính nói lại, hiện tại có người muốnxuất cung. Vậy đúng là cơ hội tốt, bọn họ có thể nhân cơ hội trà trộnvào trong để xuất cung.
“Đúng nga, xuất cung.” Toàn bộ cơn buồn ngủ của Bắc Tiểu Lôi đều tiêu tan hết.
“Chúng ta xuất cung như thế nào?” Nàng còn chưa rõ ràng, trong cung xuất hiện đại sự như vậy, hẳn là phòng bị rất chắc chắn.
“Đi theo ta là được.”
Hai người từ trong lãnh cung đi ra, nương theo bóng đêm và cây cối chegiấu. Một đường tránh thoát thị vệ tuần tra, thuận lợi đi đến nơi tiếpcận cửa cung.
“Cẩn thận, có người.”
Hắc y nhân thấp giọngnói, nhanh chóng lôi kéo Bắc Tiểu Lôi ngồi xổm xuống. Còn hắn nương theo khe hở bụi cây nhìn thấy mấy thị vệ đang nâng một nhuyễn kiệu, phíatrước còn có thái giám cầm đèn lồng từ xa đến gần.
Xem ra thật sự có người muốn xuất cung.
Hắc y nhân mím môi, con ngươi nhìn thị vệ đằng sau cỗ kiệu lóe lên chủ ý.Tay như tia chớp điểm huyệt đạo trên người Bắc Tiểu Lôi một cái, lại dẫn đến cái trừng mắt của nàng. Y, người này đang làm cái gì vậy? Tại saolại điểm huyệt đạo của nàng, hại nàng vừa không thể động, lại không thểnói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn của mình.
“Thật có lỗi.” Thấy ánh mắt trách móc của Bắc Tiểu Lôi, Hắc y nhân sinh lòng áy náy.
“Bất quá, chúng ta lập tức có thể xuất cung rồi. Ngươi chờ ta một chút, ta trở lại ngay.”
Dứt lời, Hắc y nhân không một tiếng động phi thân ra, nhanh như thiểm điện.
Ở một nơi khác tìm được hai thị vệ, dùng chuôi đao đập ngất hai người, lột y phục của họ, mang về. “Đổi đi.”
Hắc y nhân đã đổi một thân quần áo của thị vệ giải huyệt đạo cho Bắc Tiểu Lôi, đưa quần áo của thị vệ cho nàng, nói.
Mà Bắc Tiểu Lôi lại chỉ ngây ngốc nhìn Hắc y nhân, trời ạ, thì ra Hắc ynhân tháo khăn che mặt xuống cũng có được khuôn mặt tuấn mỹ. Chỉ là ngũquan hắn có góc cạnh hơn so với kẻ gây tai họa, càng có cảm giác khíphách của người Tây Vực.
“Mau thay đi, cỗ kiệu sắp xuất cung rồi.”
Thấy cỗ kiệu sắp đến gần, Hắc y nhân nhịn không được thúc giục nói.
Vừa nghe sắp mất đi cơ hội xuất cung, Bắc Tiểu Lôi lập tức nắm lấy y phụcthị vệ mặc lên trên người, cũng tháo trâm cài tóc đơn giản trên đầuxuống, dùng dây buộc cao mái tóc lên, giả dạng thành nam tử.
“Được rồi, đi thôi.”
Sau khi làm xong hết thảy, Bắc Tiểu Lôi ngẩng đầu nói với Hắc y nhân.
Hắc y nhân lại sửng sốt, chỉ biết nàng mặc nữ trang rất tuyệt sắc, không ngờ tới giả trang nam tử cũng là tiêu sái, tuấn tú.
Hai người vô thanh vô tức theo sát phía sau thị vệ đi theo kiệu, cúi thấpđầu, thả nhẹ cước bộ, cơ hồ không cho người ta cảm giác được bọn họ.
Bên trong kiệu, toàn bộ tâm tư của Dạ Tinh Thần đều vướng bận trên ngườiBắc Tiểu Lôi đang bị bắt, nhất thời mất đi lòng cảnh giác, lại cũngkhông phát giác ra hai người Bắc Tiểu Lôi đã lẫn vào, mà Bắc Tiểu Lôicũng vạn lần không dự đoán được người đang ngồi trong kiệu kia lại lànam nhân họa thủy của mình.
Cứ như vậy, hai người theo cỗ kiệucủa bọn họ mà xuất cung. Vừa ra ngoài cung, hai người lại không mộttiếng động rời khỏi hàng ngũ.
“Ê, cám ơn ngươi dẫn ta ra khỏi cung. Hiện tại cáo từ.”
Ngã tư đường trống trải, gió đêm lành lạnh lướt qua bên má hai người.
Dưới ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng, Bắc Tiểu Lôi ôm quyền tạ ơn với Hắc ynhân, muốn cáo từ rời đi. Cũng không biết kẻ gây tai họa đã trở về chưa? Quản gia có đem chuyện mình tiến cung nói cho hắn biết không?
“Vương phi đây là muốn đi?”
Hắc y nhân nhìn nàng, nhíu mày kiếm, vẻ mặt có chút bí hiểm.Tiểu nữ nhânnày đúng là đơn thuần, nàng cho rằng hiện tại y sẽ thả nàng đi sao? Cólẽ dùng nàng đổi thuốc so với vào cung trộm thuốc càng hữu hiệu hơn.
“Ừ, như vậy từ biệt.” Bắc Tiểu Lôi liên tục ôm quyền kiểu giang hồ với Hắc y nhân, xoay người muốn đi.
“Ta có nói là muốn thả ngươi đi à?”
Hắc y nhân cúi đầu cười khẽ, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù dưới ánh trăng thanh lãnh có vẻ huyền bí.
Nghe thấy lời của hắn, Bắc Tiểu Lôi bỗng xoay người.
“Cái gì—“
Hai chữ ‘ý tứ’ còn chưa nói ra khỏi miệng, thân thể lại mềm nhũn ngã xuống.
Hắc y nhân vươn hai tay tiếp lấy thân thể của nàng, câu môi cười rồi xoay người, bóng dáng biến mất trong đêm trăng.