Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 5




"Thả ta ra, cái tên khốn kiếp!"

Thi Vũ không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, người nam nhân này độtnhiên xuất hiện ở bể bơi nhà nàng, nói người nữ là "đồ" của hắn gửi haimươi năm, sau đó không hiểu hiệu quả đặc biệt gì đã được sử dụng, khiếntrước mắt nàng chói lọi một ánh sáng rực rỡ, sau đó đã đi tới cái cungđiện Hy Lạp cổ này.

"Có nghe hay không? Mau buông ta xuống."

Thi Vũ ở trong ngực hắn giãy dụa, bởi vì nàng bị hắn ôm ngang, cho nên chỉcó thể trừng mắt nhìn cằm hắn rống to, không cách nào nhìn đến tướng mạo của hắn, bất quá nàng cảm giác được thể trạng cường tráng của hắn.

Xiết chặt cánh tay lại, kiềm chế thân thể nhỏ bé không an phận trong ngực.

"An tĩnh chút, chớ lộn xộn."

Rất tốt, không nói gì cuối cùng đã mở miệng, nàng thật đúng là sợ không cách nào cùng bọn bắt cóc bị câm nói chuyện!

"Nếu như ngươi tự nhiên bị người ta trói đi, còn bị người ta thô lỗ ôm, ngươi còn có thể an tĩnh cùng người chào hỏi sao?"

Lôi Tư nhăn mày rậm, vì cái miệng nhỏ khéo léo của nàng mà cảm thấy không vui. "Ta nói rồi, đây không phải bắt cóc."

Hắn buông nàng xuống.

Thi Vũ vừa đứng trên mặt đất, lập tức lui ra phía sau hai bước.

Nàng giật mình khi thấy kẻ bắt cóc rất cao lớn, trọn vẹn cao hơn nàng mộtcái đầu, mà tướng mạo lại tuấn mỹ dị thường, bất quá toàn thân tản mátra một cổ hàn khí làm cho người sợ hãi.

Hai mắt hắn sắc bén như kiếm, một cái chớp mắt cũng không có nhìn thẳng vào nàng.

"Không phải bắt cóc thì là gì? Ta cảnh cáo ngươi trước, nhà của ta mặc dù cótiền, nhưng không phải tùy tiện thì có thể để cho người ta vơ vét tàisản. Anh hai ta có rất nhiều bằng hữu là cảnh sát, nếu như ngươi lập tức thả ta trở về, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh." Trước tiênnàng đem gia thế bối cảnh nói cho kẻ bắt cóc, hy vọng có thể làm cho hắn bỏ đi ý niệm trong đầu.

"Ta chỉ muốn lấy lại đồ đạc của ta."

Nam tử anh tuấn tóc dài nói chuyện, bốn người khác thì đứng ở một bên không có mở miệng.

Nàng trừng to mắt nhìn về phía hắn. Đồ? Đừng có nói nàng bị gọi là "đồ đạc", bằng không nàng thật sự sẽ tức giận.

"Đừng nói một cách ngu ngốc nữa, ta căn bản không quen biết ngươi, tại sao có thể là thứ "đồ" của ngươi?"

"Đương nhiên là có, ngươi, hai mươi năm qua, là ta gửi ở tại Lâm gia.”

Hắn không có ngờ tới, hai mươi năm ngắn ngủn, tính tình Mật Nhi lại cảibiến nhiều như vậy. Nếu như không phải trên người nàng có tồn tại phongấn của hắn, hắn quả thực đã bắt đầu hoài nghi mình có phải đã bắt nhầmngười.

Mắt hạnh của Thi Vũ trợn lên, lửa giận đầy ngực. Quanhiều năm như vậy, tất cả xưng hô đều đã nghe qua, tiểu mỹ nhân, tiểubướng bỉnh, Tiểu Ma Nữ, cũng không có người nói nàng là "đồ".

Cái tên thống lĩnh bọn bắt cóc này hết lần này tới lần khác lại gọi nàng là "Đồ"! Hảo, mắt chó nhìn người thấp, nàng cũng không cần băn khoăn cáigì phong phạm thục nữ. Giơ tay lên, nàng tính toán khen thưởng cho hắnmột cái tát.

Nhưng tay Thi Vũ vừa mới giơ lên, lập tức đã bị Khắc Ân đứng thẳng một bên cầm lại, hắn cảnh cáo nói: "Nếu như ta là ngươi,ta sẽ thông minh là không làm yêu tinh Vương tức giận, bởi vì đó sẽ làbất lợi lớn đối với ngươi.”

Thi Vũ dùng sức rút tay mình về, châm chọc nói: "Tình huống này đối với ta đã là rất không thuận lợi. Cácngươi rốt cuộc là giáo phái gì, cũng đã gần thế kỷ hai mươi mốt rồi, còn mặc loại quần áo cổ này, xưng cái gì Vương, là muốn làm điện ảnh, haylà muốn lập kịch truyền hình?"

Nàng cũng không xem nhẹ kỳ trang dị phục của bọn họ, cùng với trang điểm quái dị.

Đã là một xã hội khai sáng, tóc nam nhân có thể để dài như vậy là rấthiếm, mặc dù thoạt nhìn hắn giống như đến từ phương Tây, vốn làm chongười khác cảm thấy kinh ngạc.

Khắc Ân cúi đầu cười nhạt mộttiếng, vì lí do nàng đưa ra mà cảm thấy thú vị. "Chúng ta ở đây khôngthịnh hành phim giống như Nhân Gian giới, TV, đây chẳng qua là một loạicông cụ ăn mòn lòng người mà thôi.”

Ha! Không thể tưởng được cáibọn cướp này có suy nghĩ giống với anh cả Vĩ Trí, nếu như hắn không phải người xấu, nàng còn nghĩ có thể giới thiệu để hai người bọn họ quenbiết với nhau.

"Phi thường cao hứng thấy ngươi có ý nghĩ này. Như vậy có thể mời ngươi nói cho ta biết, các ngươi bắt ta tới đây là vì lí do gì?"

Thi Vũ cũng không muốn dông dài trong này, nàng vội vã muốn biết chân tướng rõ ràng, để có thể nhanh chóng trở về.

Khắc Ân không nói gì nhìn về phía yêu tinh Vương Lôi Tư, hắn không xác địnhyêu tinh Vương có hay không thật sự muốn nhốt Mật Nhi vĩnh viễn trongTrân Châu điện.

Lôi Tư bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Tại saohắn lại để nàng trong này hồ ngôn loạn ngữ, không phải nên đem nàng nhốt vào Trân Châu điện ngay từ đầu, vĩnh viễn không gặp gỡ đấy sao?

"Muốn để ngươi tiếp nhận trừng phạt dành cho một kẻ phản bội, vĩnh viễn bị giam cầm."

Thi Vũ kinh ngạc há hốc mồm, cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất. Ngườinam nhân này điên rồi, hắn đang tuyên một cái án mà nàng không bao giờcó khả năng phạm phải.

"Ngươi đang phát bệnh thần kinh! Ta cănbản chưa thấy qua ngươi, chớ nói chi là phản bội ngươi, ngươi có bệnhcũng đừng đi ra dọa người, nên đi bệnh viện trị liệu sớm một chút a!"

Nhất định là, người này nhất định đã bị bệnh tâm thần rồi.

Nghe nói có chút người bệnh thông thường thoạt nhìn cũng giống như ngườibình thường, bất quá trong đầu sẽ thường xuất hiện một ít "ý tưởng" kìlạ, nếu như những ý tưởng đó đạt tới trình độ cao, vậy cảm xúc sẽ trởnên khác thường, ngay sau đó liền phát bệnh. Đúng rồi, những người mặcđồ quái dị này nhất định là những kẻ trốn viện.

Nàng nhìn lênkhuôn mặt mỹ lệ còn hơn nữ nhân kia, thở dài lắc đầu. Ông trời thậtthích đùa dai, cho hắn một thân hình tuyệt như vậy, lại cho hắn một cáiđầu không mấy tỉnh táo. Nàng căn cứ tâm địa từ bi của mình, vừa thấyđáng thương vừa thấy đồng tình muốn trợ giúp hắn tìm lại bản thân.

"Như vậy đi, anh hai ta là Bác sĩ, tuy nhiên không phải chuyên xử lí khoatâm thần, bất quá ta có thể cầu xin anh ấy giúp ngươi tìm một Bác sĩtốt, có lẽ có thể giúp ngươi trở lại làm người bình thường."

Mộtmực che giấu tức giận, Lôi Tư giả bộ bình tĩnh không biểu lộ, rốt cục bị Thi Vũ chọc giận. Khuôn mặt nguyên bản không biến hóa đã bắt đầu runrẩy, cái cằm cũng bởi vì nghiến răng nghiến lợi quá lợi hại, mà có chútchấn động.

Năm nghìn năm qua, vẫn chưa có người nào dám cùng hắnnói chuyện vô lễ như vậy, tiểu nha đầu này mới hai mươi tuổi, dám coi rẻ quân chủ Yêu Tinh giới như hắn?

"Đùng!" Một tiếng giòn vang, một cột đá lớn bên cạnh Lôi Tư nếm một kích, cả cột đá đang từ từ bắt đầu rạn nứt.

Bốn người Khắc Ân nhìn đến ngây dại, tính tình Vương những năm gần đây tuykhông tốt, nhưng chưa bao giờ không khống chế được như vậy. Tiểu nha đầu này thật sự là lợi hại, gặp mặt không đến một canh giờ, Vương đã bịnàng chọc cho tức giận đến điên rồi.

Nhưng càng làm bọn họ giậtmình, Thi Vũ không bị cột đá rạn nứt hù sợ, bởi vì nàng cho rằng đây hẳn là một cái tiểu xảo làm phim cũ kĩ, đi đến trước mặt Lôi Tư, nàng nânglên bàn tay thoáng sưng đỏ của hắn.

"Lần sau phát bệnh thì đừngtìm những cột đá cũ này phát tiết, sẽ bị thương. Ngươi nên đi tìm Bácsĩ, uống thuốc, tâm tình sẽ ổn định lại." Khẩu khí Thi Vũ như đang trấnan tiểu hài tử.

Nàng đã đem một kích phẫn nộ của Lôi Tư, trở thành "đến giờ" phát tác của bệnh thần kinh.

Lôi Tư tức giận đến mắt toát ra lửa, gần như bẻ tay Thi Vũ, cắn răng nói:"Đừng ở chỗ này giả ngây giả dại nữa, như vậy cũng sẽ không thay đổi vận mệnh của ngươi, ngươi là Mật Nhi Trùng sinh, bởi vì kiếp trước phản bội mà phải trả giá. Hiện tại ngươi liền biến mất cho ta, đến nhà tù ngoanngoãn chờ đợi vĩnh viễn, đừng để ta lại phải nhìn thấy ngươi!"

Hắn đem Thi Vũ ném cho Lai Đốn ở một bên, hung hăng nói: "Lập tức mang nàng đi, vĩnh viễn không cho phép nàng tái xuất hiện ở trước mặt ta."

Hắn đuổi nàng, giống như đang đuổi con gián làm cho người ta chán ghét.

Thi Vũ tức giận bĩu môi, tay chống eo, lớn tiếng kháng nghị nói: "Cái gì?!Đừng quên là các ngươi bắt buộc ta tới. Nếu như không muốn ta xuất hiện ở trước mặt ngươi, vậy thì hãy thả ta đi. . . . . ."

Nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị Lai Đốn che miệng, rất nhanh khiêng ra cung điện, giống như bay hướng Trân Châu điện chạy tới.

Ba người khác xem xét Lai Đốn khiêng nàng đi, lập tức thở dài một hơi thật mạnh. Thật khó tưởng tượng, nếu như để nàng thoát ra, chỉ sợ Lục Lâmđiện sẽ bị Lôi Tư hủy.

Trong ánh sáng nhu hòa, Thi Vũ chậm rãi mở to mắt, nàng cố gắng nháy mắt mấy cái, đây không phải gian phòng quen thuộc của nàng.

Nàng cố gắng muốn nhìn rõ hết thảy bốn phía, kinh ngạc phát hiện đây là mộttòa cung điện hoa lệ dùng chân trâu liên kết thành. Hàng tỉ khỏa trânchâu ở dưới ánh sáng mặt trời, tản mát ra từng đạo ánh sáng rực rỡ longlanh, mà nàng đang nằm trên một cái gì tựa như con trai to lớn mềm mại.

Nếu không phải bàn ở đây dùng thủy tinh tạo thành, nàng sẽ đoán rằng mình đang ở đáy biển Long Cung.

Nàng xốc lên cái chăn mềm nhẹ như mây trắng, bước xuống giường, ngón chântiếp xúc với một cỗ lạnh như băng, vội vàng rụt trở về.

Đất này là một tảng đá cẩm thạch trơn bóng không tỳ vết.

"Không có đạo lý a! Sao giấc mộng chân thật như vậy?" Thi Vũ tự mình lẩm bẩm.

Mà mộng này cùng những giấc mộng nhiều năm qua của nàng không giống nhau,trong mộng trước kia là ở tại một công viên trăm hoa đua nở, đu xuống từ một gốc cây khổng lồ.

Hôm nay lại mộng ở trong một tòa cung điện chân trâu tráng lệ hoa mỹ.

"Không phải là mộng, không phải là mộng, thật sự."

Một hồi thanh âm ngây thơ vui cười truyền đến, Thi Vũ vội vàng tìm kiếm, nhưng nơi ở to như vậy trừ nàng ra không còn ai khác.

Cái mộng này rất kỳ quái, Thi Vũ rõ ràng nghe được có người đang nói chuyện.

"Ai? Là ai đang nói chuyện?" Tuy biết rõ là mộng, nhưng nàng cũng lên tiếng hỏi thăm.

"Là ta a! Mật Nhi." Thanh âm chủ nhân vẫn là hưng phấn kêu la.

"Ngươi tên là Mật Nhi sao? Ngươi đang ở đâu?" Thi Vũ thử theo nơi phát ra tiếng tìm thanh âm chủ nhân.

"Ta không phải Mật Nhi, ta gọi là Toa Toa, ta đang ở trên đầu nàng a!" Toa Toa có chút tức giận nói.

Thi Vũ theo lời nói liền ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa thét ra tiếng,nàng tranh thủ thời gian che miệng của mình để tránh thất lễ, bởi trướcmắt nàng không phải là một người, mà là một nàng tiên có đôi cánh mỹ lệnhỏ bé.

"Mới một thời gian không gặp, ta thật không dám tin nàng đã quên mất ta rồi."

Toa Toa có cái đầu bé nhỏ, đôi mắt mỹ lệ chứa đựng nước mắt trong suốt, phi thường ủy khuất khóc.

"Sớm biết nàng một chút cũng không nghĩ đến ta, ta cũng không cần ở trongkết giới của Yêu tinh Vương, một mình ở lại đây, khổ sở chờ nàng haimươi năm." Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, khóc đến lớn tiếng hơn.

Chân tay Thi Vũ có chút luống cuống, "Cô. . . . . . A, không! Toa Toa, ngươi đừng khóc được không? Không phải ta không nhớ ngươi, bởi vì ta căn bảnkhông có biết ngươi. Bất quá từ giờ trở đi, thật cao hứng có được mộtngười bạn nhỏ." Thi Vũ cố gắng ngừng tiếng khóc của Toa Toa. Bởi vìngười nàng tuy nhỏ, nhưng thanh âm lại rất lớn, âm lượng to đến mức làmcho lỗ tai Thi Vũ chịu không được.

Toa Toa chẳng những không ngừng khóc mà còn trở nên lớn tiếng hơn, hơn nữa tràn đầy phàn nàn thẳng reo lên:

"Mật Nhi, nàng thật không có lương tâm, nàng thật sự đã quên ta rồi? Nàngquên ta với nàng còn có Huyền Vũ thường thường hay ở cùng một chỗ phảikhông? Ta đã biết rõ trong lòng của nàng thủy chung chỉ nhớ một mình yêu tinh Vương. Đừng quên, là hắn giết nàng, chia rẽ nàng cùng Huyền Vũ."

Yêu tinh Vương? Là tên của bọn cướp tối hôm qua sao? Hình như nàng cũngnghe thấy người khác gọi hắn như vậy. Thật kì lạ, hình như nàng cũngtừng thấy qua bóng dáng của hắn.

Thi Vũ càng nghe càng khó hiểu.Còn có Hàm Ngư*? Hắn là người nào vậy? Tên gì tốt không lấy, lại chọnHàm Ngư? Tám phần là người không có đọc sách rồi. Nhưng vì trấn an ToaToa, nàng đành phải tìm chuyện để nói.

*cá mặn (e hèm, Miko nghĩ là Thi Vũ đã nghe nhầm Huyền Vũ thành Hàm Ngư).

"Toa Toa, ngươi chớ khóc, ta nhớ được rồi. Ta nhớ được ngươi cùng Hàm Ngư là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi đi tìm hắn, chúng ta cùng đi ra chơiđược không?" Thi Vũ vội vã đuổi cái phiền toái nhỏ này đi.

Nàobiết Toa Toa nghe vậy khuôn mặt lại buồn bã bay đến bên cửa sổ, "Khôngcó biện pháp ra khỏi, yêu tinh Vương đã giăng kết giới tại bốn phía Trân Châu điện này, ai cũng không có cách nào ra vào."

Thi Vũ lúc này mới nhớ tới Toa Toa từng nói qua nàng bị nhốt ở chỗ này hai mươi năm.Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng mỹ lệ phía ngoài, lại có chút ít cảm giác quen thuộc. Thi Vũ không rõ kết giới theo lời Toa Toa là cáigì, cũng không hiểu vì sao nàng không ra đi, bởi vì hoa viên gần đâytrong gang tấc a! Nàng xem thấy tiểu mỹ nhân ngồi ở bên cửa sổ khóc,dùng hai tay nâng lên Toa Toa ưu thương vô hạn, nàng có thể cảm nhậnđược sự cô tịch của Toa Toa.

"Chẳng lẽ hai mươi năm nay đã khôngcó người ra vào nơi này sao?" Thi Vũ đi đến ngồi xuống trước bàn thủytinh, đem Toa Toa đặt lên bàn.

"Có a! Yêu tinh Vương mỗi tháng đều tới cho Hoa Hồng thủy tinh hút lấy một giọt máu tươi, để đảm bảo nó tiếp tục duy trì."

"Hoa Hồng thủy tinh?" Thi Vũ cảm thấy rất tò mò đối với vật này.

"Nàng xem, ở đây." Toa Toa chỉ Thi Vũ đi đến chỗ Hoa Hồng đỏ, chỉ vào nó nói: "Yêu tinh Vương rất xem trọng nó, xem nó là vật hết sức quý giá."

Thi Vũ cẩn thận xem xét Hoa Hồng đỏ, quả nhiên phát hiện nó không phải HoaHồng đỏ bình thường, nó là một đóa thủy tinh Hoa Hồng màu đỏ.

"Không tốt, có người đến đây." Toa Toa đột nhiên kêu la kinh hoảng.

Thi Vũ cấp tốc nhìn về phía cửa cung, cũng không có thấy gì. "Không có a. Người nào tới vậy?"

"Hộ pháp sứ giả Lai Đốn. Mật Nhi, nàng ngàn vạn lần đừng nói cho hắn nànggặp qua ta, bằng không ta liền xong rồi." Toa Toa vừa nói vừa hướng mộtcái cây bay đi, tìm chỗ núp vào.

Thi Vũ chăm chú nhìn cửa cung,quả nhiên nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa ra vào, Thi Vũ nhận rahắn là một trong năm người xấu bắt cóc nàng.