Người nhà? Đó không phải là tộc trưởng Hoa Yêu Tinh sao? Chỉ cần vương chogọi, không phải hắn sẽ lập tức xuất hiện, sao còn phải cử nhiều ngườiđến nơi này, còn mượn sức Mộng Chi Hồ?
Hoài nghi cứ nối tiếpnhau, Ôn Đế Ny vẫn lễ phép trả lời: “Dạ được, Yêu Tinh Vương, chỉ cần là ngài muốn, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được.” Nàng ngó mặt vàotrong mặt hồ, bắt đầu đọc chú ngữ.
Thi Vũ nhìn Lôi Tư cảm động,thì ra hắn vẫn còn muốn xin lỗi vì chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, hắnthật sự quan tâm cảm nhận của mình, nên hắn mới mang mình đến Mộng ChiHồ.
“Lôi Tư, cám ơn ngươi.”
Nàng nghẹn ngào nói.
Lôi Tư đưa tay ra, vòng nàng vào trong ngực, “Đây là do ta nợ ngươi. Ngươinói rất đúng, là do ta ích kỷ đem ngươi đến thế giới này, làm cho ngươicách xa khỏi lồng ngực người thân, không để bị cô lập nữa, ta không nênđể thù hận che mờ lâu thêm nữa, Mật Nhi đã chết, nàng đã phạm phải tộivà đã bị trả giá thật lớn, ta không nên trút giận sang ngươi.”
Rất khó để thù hận của Lôi Tư cùng nỗi lo lắng bước ra một bước, Khắc Ânnhìn Lai Đốn, An Đáp, Húc Nhĩ lộ ra nụ cười chiến thắng.
Húc Nhĩ nhỏ giọng nói: “Cũng không hết đâu, hắn chỉ tiêu trừ hận đối với Mật Nhi, nhưng lại không tha thứ cho Huyền Vũ.”
Một câu nói thản nhiên, lại khiến cho nụ cười của Khắc Ân liền đông cứng lại.
“Tốt lắm, Yêu Tinh Vương, hiện tại Vương phi chỉ cần ở trong lòng mặc niệmđọc tên người cần gặp, hình ảnh của người đó sẽ lập tức hiện lên trênmặt nước.” Ôn Đế Ny giải thích.
Thi Vũ nghe theo lời Ôn Đế Ny,trong lòng thầm đọc tên tuổi của cha mẹ, quả nhiên trong mặt nước ở Mộng Chi Hồ liền xuất hiện ngôi nhà quen thuộc của nàng.
Lâm Chí Minh cùng Giang Dặm Anh ngồi trên ghế Sofa trong phòng khách, Gianh Anh vẫnnhư cũ vì Thi Vũ mất tích mà đau khổ, bà tiều tụy đi rất nhiều. Lâm ChíMinh cũng già đi một chút, ông đang an ủi vợ mình.
“Đừng buồn nũa, cảnh sát còn chưa từ bỏ thì chưa hết hi vọng, sao chúng ta có thể tuyệt vọng trước được chứ?”
“Không, ta không có tuyệt vọng, ta tin Thi Vũ vẫn còn sống, chúng ta nhất địnhcó thể cứu con trở về.” Giang Anh liền phấn chẩn trở lại, nhìn tấm hìnhnữ nhi trong tay nói.
Bà không thể nản chí trước, cảnh sát còn chưa tuyên bố là hết hy vọng trước, vậy bà cũng không thể từ bỏ trước.
Từ trong phòng bếp, Vĩ Minh bưng ra ngoài một lý trà, đưa cho Giang Anh,“Đúng vậy mẹ, người nên nghĩ ngơi sớm, con tin rằng kẻ bắt cóc Thi Vũnhất định thuộc những được có khả năng Đặc Dị, cho nên con đã sớm nhờcác bạn bè có học chút thuật giới chú ý rồi.”
“Không biết Thi Vũmất tích nửa năm nay, rốt cuộc sống như thế nào…. Đối phương có làm khókhông…….” Lâm Chí Minh đau khổ nghĩ đến những gì mà mình muốn nói, lạibị Vĩ Minh ngăn lại.
“Ba!” Vĩ Minh nhìn hắn, muốn phụ thân đừngkích động mẹ nữa, hắn liền chuyển sang chuyện khác, “Không biết đại cacùng Tấn Kiệt đều tra thế nào rồi, có lẽ sẽ có tung tích gì.”
Sáng hôm nay, cục cảnh sát cho người đến thông báo nói rằng, bên bờ biển đãphá được vụ buôn bán người, Vĩ Trí cùng Tấn Kiệt lập tức chạy tới, hivọng có thể tìm được Thi Vũ.
Lúc này, Vĩ Trí cùng Tấn Kiệt bước chân đi vào cửa nhà mệt mỏi, lão Lâm Gia Nhị lập tức xông lên trước.
“Sao rồi? Có phải Thi Vũ không?” Giang Anh vội vàng hỏi.
Vĩ Trí nhìn cả đám rồi lắc đầu một cái.
“Làm sao lại không có. Tấn Kiệt, còn ngươi có thấy rõ hay không?” Giang Anhkhông hề mong đợi đáp án này chút nào, lập tức hỏi sang Tấn Kiệt.
“Bá mậu, ta đã nhìn rất kỹ, thật không có Thi Vũ ở đó. Nếu có, thì con đã cùng với Vĩ Trí dẫn nàng trở về rồi.”
Tấn Kiệt đau lòng nói. Hắn thích nhất chính là Thi Vũ, hy vọng được nhìn thấy Thi Vũ nhất cũng chính là hắn.
Cuối cùng Giang Anh đã gào khóc thật lớn.
Giang Anh thất vọng, ngã trên ghế Sofa đang ngồi, đau khổ nói: “Lại một lầnnữa thất vọng. Mỗi lần cảnh sát tới thông báo, ta liền dâng lên một hivọng, nhưng mỗi lần đợi được tin tức đều là thất vọng, rốt cuộc ta phảichịu thất vọng đến bao nhiêu lần, đau lòng đến bao nhiêu lần thì nữ nhicủa ta mới trở về được? Tại sao? Sao lại xảy ra chuyện không may ở ThiVũ của ta chứ?”
Thấy mẫu thân đau lòng rơi lệ như thế, Thi Vũkhông tự chủ được chính mình, hai hàng nước mắt liền chảy xuống, “Thậtxin lỗi, xin lỗi…… Mẹ, xin hãy tha lỗi…. Xin hãy tha thứ cho con.”
Từ trong miệng Thi Vũ không ngừng nói lời xin lỗi, nước mắt cũng chảy xuống không ngừng.
Lôi Tư nhìn nàng đau lòng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặtnàng, có lẽ hắn đã sai khi mang nàng đến đây, hắn không muốn nhìn thấynàng khổ sở như vậy.
“Lôi Tư…. Cầu xin ngươi, hãy để cho ta trởvề, cho ta nhìn cha mẹ ta một chút, để cho họ biết ta vẫn bình an vô sự, ta sẽ lập tức trở về, ta thật không muốn nhìn thấy họ đau khổ như vậy.”
Thi Vũ liền nhìn Lôi Tư cầu xin.
“Không được!” Lôi Tư kiên quyết nói, rốt cuộc chuyện mà hắn lo lắng đã đến.
“Ta không thể để cho ngươi trở về, chỉ cần ngươi trở về thì cũng sẽ không thể trở lại nữa.”
Vất vả lắm, hắn mới mở rộng tình cảm đã bị phong bế lâu nay của mình, tuyệt đối không cho phép nó bị dao động một chút nào nữa.
“Lôi Tư,” Thi Vũ không tin Lôi Tư lại vô tình như vậy.
“Ngươi không thể ích kỷ như vậy, cầu xin ngươi, họ là cha mẹ của ta, là ngườithân nhất của ta, ta không thể thấy họ đau khổ như vậy mà không làm gìcả, Cầu xin ngươi, Lôi Tư, xin ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta.”
Thi Vũ đứng lên thì Lôi Tư liền buông tay ra, nhìn thấy người nhà Lâm Thịtrong mặt hồ, đó là do chính hắn đã chia lìa gia đình bọn họ, làm họthống khổ. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng có thể trả lại cho bọn họ một nữ nhi…..
Đột nhiên đầu óc Lôi Tư trở nên linh hoạt, “Có lẽ ta có thể trả cho họ một nữ nhi thật sự.”
Hắn không nhịn được, liền thốt lên.
“Ngươi đưa ta về cho cha mẹ ta sao?”
Thi Vũ cho rằng Lôi Tư vì thấy có lỗi với nàng nên cam tâm tình nguyện đưanàng trở về Nhân Giới, làm trong lòng nàng nhất thời dâng trào cảm xúcngổn ngang, nàng cảm ơn Lôi Tư đã nhân từ, nhưng lại đau khổ khi hắn vôtình, nếu không có chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, nàng hoàn toàn cam tâm trở về bên cạnh cha mẹ.
“Không phải.” Lôi Tư nói, lúc này hắnsuy nghĩ trái ngược với nàng, “Ta chỉ nói trả lại cho cha mẹ ngươi mộtnữ nhi, nhưng không nói đó chính là ngươi.”
Lời này làm cho Thi Vũ càng nghe càng hoang mang khó hiểu, mọi người ở bên cạnh cũng trở nên mù mịt không hiểu.
“Ý của ta là, tìm một người thay thế Thi Vũ trở về Nhân Giới, cứ như vậythì người thân của Thi Vũ sẽ không còn đau khổ khi mất đi nữ nhi nữa, mà Thi Vũ cũng có thể an tâm ở lại Yêu Tinh Giới rồi.” Lôi Tư liền giảithích.
Ngoại trừ Thi Vũ, mọi người đều cho rằng biện pháp nàykhông tệ, hơn nữa với pháp lực của Yêu Tinh Vương, muốn làm chuyện nàythì không chút khó khăn gì. Vấn đề là tìm ai giả mạo Thi Vũ đây?
Thi Vũ nhìn mọi người đều cúi đầu, đang suy nghĩ đến đề nghị của Lôi Tư,thật không thể tưởng tượng nổi, đó là ý kiến quá điên rồ.
“Khôngthể nào, căn bản điều này không thể làm được, cha ta chỉ sinh mỗi mìnhta ra, nuôi ta hai mươi năm, làm sao có thể không nhận ra ta chứ? Huốngchi, tìm đâu ra một người có dáng dấp và khuôn mặt giống nhau như đúcđược chứ?” Thi Vũ lắc đầu, gạt bỏ ý kiến của hắn.
Nhưng do không người nào để ý đến nàng, bọn họ vẫn tự hỏi nên chọn ứng cử viên nào thích hợp đây.
Mật Nhi cũng đã bơi một chuyến đến Nhân Giới rồi trở về, làm nàng cũng muốn rời khỏi Yêu Tinh Giới để đi ra bên ngoài xem thử một chút.
Rốt cuộc, Toa Toa phá vỡ yên lặng, xung phong nhận việc mà nói: “Ta thấy thì hãy để ta đi là tốt nhất.
"Ngươi? !"
Tây Đa Khắc cũng liền họa theo mọi người hô to. Chỉ khác nhau là, giọng Tây Đa Khắc không chấp nhận, còn giọng Thi Vũ là chất vấn.
“Điều này sao có thể? Vóc dáng ngươi nhỏ như vậy, cha mẹ ta làm sao có thể xem ngươi là ta được chứ?”
Bọn họ có bị viễn thị đi, nhưng vóc người khác chênh lệch như vậy làm saocó thể đánh đồng cả hai là một được! Đó chính là sỉ nhục trí thông minhcủa lão nhân gia nhà nàng rồi.
Lôi Tư gật đầu một cái, kết thúcchuyện đã nói: “Được rồi! Để ngươi đi vậy, ta nghĩ ngoại trừ ngươi rakhông ai khác thích hợp hơn.”
Thi Vũ thật sự rất kinh ngạc, cholà những người đã điên hết rồi. Bất luận kẻ nào cũng có thể cải trangthành nàng, nhưng tuyệt đối không thể là một người có vóc dáng nhỏ nhưToa Toa được.
“Ta có thể gia tăng pháp lực cho ngươi là ba trămnăm, hơn nữa thay đổi cả ngoại hình của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn thoát khỏi hình dáng nửa người nửa điệp này.” Lôi Tư nói tiếp.
“Có thật không? Cám ơn ngài, Yêu Tinh Vương.” Toa Toa mừng rỡ như điên, nói.
Nàng không nghĩ rằng sẽ có cơ duyên lấy được pháp lực ba trăm năm. “Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để diễn tốt nhân vật này.”
Thi Vũ vừa nghe đến, cuối cùng đã hiểu ý của Lôi Tư rồi. Nàng rất cảm độngvề tình cảm của Toa Toa đối với nàng, đầu tiên vì nàng mà chấp nhận bịgiam ở Trân Châu điện hai mươi năm, hiện tại lại vì nàng để có thể antâm ở lại Yêu Tinh Giới, thay nàng đến một thế giới hoàn toàn xa lạ vớimình.
Thi Vũ đưa Tiểu Điệp Tinh Toa Toa nâng lên trong lòng bàntay thật khéo léo, cảm động vô cùng, nói “Thật cám ơn ngươi, Toa Toa.Mặc dù ngươi là một tiểu yêu tinh, nhưng cũng đã chứng minh ngươi làngười rất có nghĩa khí, cám ơn ngươi. Nếu được, ta hoan nghênh bất cứlúc nào cũng có thể trở về tìm ta.”
Toa Toa nghe những lời đầytình cảm của Thi Vũ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác buồn ly biệt. “Không cần nói như vậy, Mật Nhi. Xin cho ta được một lầngọi ngươi như vậy, bởi vì ta vĩnh viễn không thể quên được Mật Nhi,dường như Mật Nhi cũng vĩnh viễn không thể quên được Toa Toa vậy. Trướckia nếu như không có sự lương thiện dịu dàng của Mật Nhi cứu ta, dẫn tavào Trân Châu Điện, ta không biết có thể tồn tại ở Yêu Tinh Giới này hay không, nói không chừng đã hóa thành tro bụi rồi.” Toa Toa nhớ lạichuyện cũ, không tự chủ được chính mình, nước mắt liền chảy xuống.
“Hãy nói cho ta biết Mật Nhi, xin nói cho ta biết, hai mươi năm tới ngươi có còn nhớ ta nữa hay không?”
“Nhớ, ta nhớ ngươi.” Thi Vũ gật đầu, “Hai mươi năm tới ta vẫn sẽ mơ về ngươi, giống như Trân Châu Điện, giống như ngươi. Mặc dù ta vẫn không biếttrong mơ ngươi tên gì Vũ, chỉ là ta vẫn nhớ tới ngươi.”
Nghe Thi Vũ nói, Toa Toa cười vui vẻ. Nàng vẫn cho là Mật Nhi đã quên nàng, nhưng không phải vậy, Mật Nhi vẫn còn nhớ tới nàng.
Nàng bay đến trước mặt của Lôi Tư, “Có thể, Yêu Tinh Vương, xin ngài hãy động thủ đi! Đem ta biến thành Thi Vũ.”
Lôi Tư gật đầu một cái, đem Toa Toa đặt ở trên một tảng đá lớn, bắt đầu đọc chú ngữ. Chỉ thấy một đạo quang bao phủ toàn thân của Toa Toa, từ trong đạo quang đó Toa Toa từ từ lớn lên, vừa đạt tới độ cao của Thi Vũ thìmới dừng lại.
Thi Vũ kinh ngạc khi nhìn thấy một màn trình diễnnày, nàng nhìn thấy Toa Toa sau khi lớn lên trở nên đẹp hơn nhiều, nụcười cũng ngọt ngào hơn.
“Trở về thì dung mạo sẽ thay đổi nhưvầy.” Lôi Tư thưởng thức kiệt tác của mình, lần nữa giơ cả hai tay lênthi triển pháp thuật, chớp mắt một cái, một Thi Vũ khác đã ra đời.
"Thành công, thành công rồi."
Ôn Đế Ny cao hứng hô to, cuối cùng có thể thấy được pháp lực cao thâm của Yêu Tinh Vương.
Toa Toa cũng không dám tin vào điều mình nhìn thấy. Đây chính thật là thânthể mới của nàng. Nàng đã sớm muốn thoát khỏi bộ dạng nhỏ bé bị ngườingười người xem thường, cuối cùng hôm nay đã làm được rồi.
“Cám ơn ngài, Yêu Tinh Vương.” Toa Toa chân thành nói.
Lôi Tư hài lòng nhìn Toa Toa, “Ta đã quán chú ba trăm năm pháp lực lên trên thân của ngươi. Nhớ rõ, lần này ngươi đến Nhân Giới, mọi việc đều phảithật cẩn thận, tuyệt đối không được phép thay đổi mệnh định đã an bày,nếu không thì ta sẽ theo tình hình đặc biệt, lúc đó sẽ thu hồi quán chúpháp lực trên người của ngươi trở lại.”
“Được rồi, Yêu TinhVương, ta nhất định ghi nhớ trong lòng, ngài có thể đưa ta đi được rồi.” Toa Toa không muốn nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của Thi Vũ, Tây Đa Khắcvà mọi người, “Ta nhất định sẽ trở về.” Nói xong liền nhảy vào Mộng ChiHồ, Lôi Tư lập tức vận dụng pháp lực, đưa nàng đến tận nhà của Thi Vũ.
Mọi người trong Lâm Gia vừa nghe thấy tiếng của Thi Vũ, mọi người đều vuimừng hớn hở. Mỗi người vội vàng chạy tới hỏi nàng mấy ngày nay ở đâu,Toa Toa rất thông minh cơ trí, chỉ lấy một câu: ‘Xin lỗi, xin hỏi cácngười là ai?” Chỉ chứng tỏ mình đang mất trí nhớ, kết thúc theo dự kiếnthế này để thoát khỏi cửa ải khó nhất.
“Không nhìn ra, Tiểu Điệp Tinh Toa Toa, thật đúng là cơ trí!” Lai Đốn khen ngợi nói.
“Xem ra đã tuyển đúng người rồi.” Lôi Tư cũng rất hài lòng.
Thi Vũ vẫn có chút không đành lòng nhìn song thân, cũng may, bọn họ khôngcòn đau khổ nữa rồi, nổi thống khổ hãy để cho một mình nàng tự chịu lấy!