Vương Phi Của Thành Vương Điện Hạ

Chương 17: Nhận lấy và cút




" Ái chà, vị đại ca này đừng hành xử thế chứ? Kẻo lại tổn hòa khí, có gì từ từ nói! "

Thẫm Thiên Dương lấy bàn tay của mình nắm lấy mắt cá tay của tên kia, gương mặt vẫn có thiện chí cười một cái.

" Ngươi la lối om xòm cái gì chứ, tưởng mình là đại gia thật đấy à? Ta nói cho ngươi biết, đừng có mà huênh hoang. Bản thân chẳng qua cũng chỉ là loài tép riu mà còn tự cao tự đại!!! "

Người hầu cận của Thẫm Thiên Dương thấy hắn quá cay mắt nên không màng gì mà chửi bới lại, bởi lẽ đã không chịu nổi thái độ hống hách đó của hắn rồi.

" Tần Khanh, im miệng! " Cảm thấy người hầu của mình quá lỗ mãng nên lập tức răn đe.

" Ngươi nói cái gì!?? Muốn chết à? Được, để hôm nay lão tử dạy dỗ lại cho ngươi!!! "

Tuy đã ra lệnh cho Tần Khanh im lặng nhưng tên đại gia kia vẫn không nhún nhường mà còn lên mặt khiến Tần Khanh tiếp tục nhào lên đòi đánh nhau: " Dạy dỗ cái khỉ nhà ngươi, ta khinh! Muốn đánh nhau với tiểu gia à, có giỏi thì nhào lên! "

Thẫm Thiên Dương cố gắng can ngăn ở giữa, vừa ra sức ở cánh tay đẩy vào lồng ngực của tên đại gia vừa trừng mắt nhìn Tần Khanh. Nhưng vì tức quá nên ánh mắt của Tần Khanh chỉ chăm chắm liếc nhìn tên kia mà không để ý, hai bên cứ cố gắng nhào lên phía trước khiến Thẫm Thiên Dương đứng ở giữa như vào thế bất lực.

" Bụp! "

Một vật gì đó từ xa được ai đó ném vào ngay hông của tên đại gia khiến hắn chú ý đến và dừng mọi hành động lại.

" Ca à, ta nhịn hết nổi rồi? "

Kỳ Linh nhìn ca ca ánh mắt sắc bén, Kỳ Phong chỉ cho nàng một ánh nhìn và nụ cười tùy hứng.

" LÀ AI LÀM? RA ĐÂY CHO BẢN ĐẠI GIA! NẾU KHÔNG ĐỪNG HÒNG SỐNG SÓT QUA NGÀY HÔM NAY! "

" Là ta. "

Vừa dứt lời xong một thân bạch y dùng khinh công chạm chân vào một chiếc bàn rồi bay lên. Nhanh như cắt, nàng rút con dao găm được thủ sẳn ở thắt lưng ra đưa lên cổ của kẻ kia.

" Thử mở miệng lần nữa đi, xem thử ta có rút từng sợi gân trong cổ ngươi ra không? "

Tiếng nói phát ra từ một nữ tử nhưng lại vô cùng cứng rắn và đáng sợ. Hắn vì sợ quá mà im bặt lại, vì hắn vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa không muốn cứ thế mà chết sớm theo cách thức này. Vì chủ đang bị uy hiếp nên tên thuộc hạ của hắn cũng không dám manh động.

" Đại ca...! " Hắn kêu hai tiếng sau đó khựng lại. Lương Khắc Hình đưa tay lên ý bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó lại nhẹ giọng nói ra sau lưng:

" Tiểu nương tử này, đừng dứt khoát như thế...! Có gì chúng ta cứ từ từ nói? "

" Lúc nảy ngươi hùng hổ đến đòi tiền sao lại không có thái độ như này? Bảo ta có gì từ từ nói sao lúc đó ngươi không bình tĩnh mà chửi bới người khác thế kia?

Ta cũng chỉ là học theo cách ngươi làm rồi dạy lại cho ngươi thôi mà! "



Nghe từng lời lẽ nàng nói ra hắn mới nhớ lại từng hành động của mình, đúng thật là đáng chết mà! Bây giờ lại tự mình hại mình, bị chính cách thức của mình đối xử với người khác phản ngược lại tác dụng. Thẫm Thiên Dương nhìn nàng mỉm cười hài lòng, quả là lệnh ái của Kỳ tướng quân thân thủ không tồi. Ánh mắt đó nhìn nàng say mê, sâu thẳm trong đôi mắt của Kỳ Linh như là có hai giọt nước vậy, thật long lanh và trong trẻo khiến người khác bị thu hút.

" Vừa nảy chỉ là ta manh động quá, mong cô đừng để bụng! " Nụ cười gượng gạo của Lương Khắc Hình nở ra rồi biện hộ.

" Nhưng mà ta lỡ để bụng rồi, nói, hai tiểu tử kia nợ các ngươi bao nhiêu tiền? "

" 10 lạng bạc. "

Lương Khắc Hình khép nép trả lời nàng.

" Cái gì chứ? Ông ăn cướp ư??? "

Hai tiểu tử vì bất ngờ mà đồng thanh thốt lên một câu y hệt.

" Nhưng... Nhưng mà ta không... Không đòi tiền các ngươi nữa. Chỉ... Chỉ cần cô thả con dao này xuống tha cho ta một mạng này là được rồi...! "

Hắn xua tay liên tục miệng lấp bấp nói không ra lời, phải gắng gượng mới rặn được mấy câu.

" Mạng của ngươi mà phải tốn 10 lạng bạc, có đắt quá không? "

Một tiếng của nam tử vang lên, Kỳ Phong cầm thanh kiếm trên tay ung dung đi đến. Huynh ôm thanh kiếm trên người, hai cánh tay khoanh lại sờ cằm nhìn tới nhìn lui tên Lương Khắc Hình.

" Ngài nói gì cũng đúng hết, là ta rẻ mạt, ta tồi tệ, ta cướp bóc,... Tha mạng cho ta đi, xin các vị! "

" Chỉ mới kề dao lên cổ thôi mà đã sợ đến thế rồi, sau này chẳng làm được trò trống gì! "

Nàng thả lỏng tay đẩy mạnh hắn ra, thu hồi con dao lại bỏ vào bọc rồi gắn lại nơi thắt lưng. Sau đó lại lấy trong người ta một ít tiền.

" Trả lại số tiền mà bọn chúng nợ ngươi, đừng bao giờ để ta gặp lại cái thứ ngạo mạn mà vô dụng thế này nữa! "

Hắn liên lục xua tay rồi lắc đầu: " Không... Không, không cần đâu! "

" Nhận lấy và cút! "

Ánh mắt sắc lẹm đó lại một lần nữa tái hiện trên khuôn mặt tiểu cô nương, thật sự rất đáng sợ. Lương Khắc Hình chỉ đành nhận lấy và bỏ chạy cùng tên thuộc hạ này thôi.

Trong quán trọ lại quay về không khí yên tĩnh vốn có của nó, tiểu nhị nhìn xung quanh, tất cả đồ đạc chén bát, bàn ghế đều bị phá hình hài không còn nguyên vẹn.

" Khách quan, bàn ghế chỗ chúng ta bị các ngài làm cho... "



Tiểu nhị nói đến đây thì có chút e dè không dám mở lời hết câu, vì bộ dạng của Kỳ Linh lúc nảy thật sự rất đáng sợ. Hắn sợ nàng vì nóng giật như lúc nảy mà giết hắn.

" Không cần thối lại. "

Nàng lấy một nén bạc đưa cho hắn rồi nói, ánh mắt không nhìn thẳng vào tiểu nhị. Người kia vui mừng vội vã nhận lấy: " Đa tạ, đa tạ khách quan. "

Sau đó thì bỏ chạy vào trong luôn.

" Đạ tạ tỷ tỷ và ca ca đã giúp chúng ta trả nợ, các người cần gì ở chúng ta chúng ta sẽ cố gắng đền đáp. Nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ. "

Hai tiểu tử đưa tay ra trước hành lễ cúi đầu, một người thì im lặng một người thì mạnh dạn nói.

" Ta không cần đền đáp, trâu ngựa gì đó ta không hứng thú. Các ngươi có thể đi được rồi! " Kỳ Linh lạnh nhạt tặng cho hai huynh đệ vài câu.

" Nhưng... "

" Hai tiểu tử có vấn đề gì sao? "

Kỳ Phong ôn nhu hỏi, sắc mặt của hai người đó nhìn nhau với vẻ đắn đo.

" Bọn ta... Không có nhà để về nữa. Bây giờ cũng không biết nên lưu lạc chốn nào, từ nhỏ cha mẹ đã bệnh mà chết để lại một món nợ lớn đến giờ mới có thể trả hết. Ta và đệ đệ đã lăn lộn rất cực khổ mới có thể sống đến bây giờ, mong tỷ tỷ thu nhận...! "

Nghe đến đây thì Kỳ Phong nhìn lên sắc mặt của Kỳ Linh, thấy nàng vẫn giữ nguyên hiện trạng không thay đổi gì. Nhìn sơ qua, hai đứa trẻ đó cũng rất tội nghiệp, không cha không mẹ, lưu lạc tứ phương để kiếm sống. Lại còn phải cố gắng bươn chải mà kiếm tiền trả nợ, Kỳ Phong lòng cũng cảm thấy chua xót.

" Nhưng ta không cần người hầu bên cạnh, bản thân ta có thể tự bảo vệ chính mình! "

Đúng nhỉ? Từ nhỏ đến lớn nàng luôn sống một mình, không người hầu hạ, không người chăm sóc. Luôn luôn tự mình làm tất thảy mọi việc, nhớ khi xưa lúc vừa nhập môn thì Tử Ngạn (sư phụ nàng) còn bắt nàng tự đi nhóm lửa, xách nước rồi tập tành nấu ăn. Mới đầu thì thức ăn của tiểu cô nương làm ra không ai có thể nuốt trôi được, tất cả đều bị cháy khét. Sau này từ từ mới dần thành thạo nên.

" Với sức lực của các ngươi, tuy tuổi còn nhỏ dáng người lại cao ráo khỏe khoắn nhưng nhìn chung thì rất yếu đuối, không có chút võ công. Ta không thu nhận kẻ vô dụng! "

" Linh Nhi... "

Kỳ Phong nhìn nàng ý nói đừng quá khắt khe, nếu được thì có thể thu nhận cho chúng một nơi để sinh sống. Kỳ phủ cũng không phải túng thiếu gì mà không thể thu nhận thêm hai người. Điều này Kỳ Linh biết rõ chứ, Kỳ phủ của nàng đương nhiên gấm vóc, tiền bạc đều có đủ, thêm hai miệng ăn cũng không tốn bao nhiêu.

Nhưng cái nàng muốn nói chính là không thể nào nuôi dưỡng một kẻ vô dụng được, nếu cứ như vậy mà cho chúng nơi nương tựa. Chúng sẽ cảm thấy khoan dung mà dựa dẫm vào những thứ này, điều đó là điều mà nàng cảm thấy kiêng kỵ nhất trong suy nghĩ của bản thân, nàng ghét điều đó.

Hai đứa trẻ kia lo sợ lập tức lên tiếng, đầu vẫn cúi thấp:

" Bọn đệ có thể từ từ học hỏi, nhất định sẽ không là những kẻ vô dụng. Võ công chúng đệ sẽ cố gắng học thật tốt, dù khổ đến mấy đều có thể chịu được mong tỷ tỷ thu nhận!! "

..._____hết chapter 17_____...