Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu

Chương 47: Chuyện xưa (5)




Giang Nguyệt Uyển ung dung đứng nhìn nữ nhân trước mắt đang hướng ánh mắt vừa ghen ghét vừa căm hận về phía mình.

“Nếu ta nhớ không lầm thì giữa ta và tiểu thư không hề quen biết nhau. Vậy tiểu thư muốn gặp ta là vì chuyện gì?”

Thấy vẻ ung dung, ưu nhã của Giang Nguyệt Uyển thì Lâm Thục Đoan càng muốn phá nát cái vẻ đó. Tiện nhân này có tư cách gì mà dám ngang nhiên đứng trước mặt nàng mà nói như vậy?

“Ta nghe nói có một tiện nhân không biết từ đâu xuất hiện cướp đi vị trí đệ nhất mỹ nhân của ta. Nhưng theo ta thấy thì tiện nhân này cũng chẳng có gì hơn ta.”

Giang Nguyệt Uyển nhíu mày nhìn Lâm Thục Đoan. Nữ nhân trước mắt cứ một câu tiện nhân, hai câu tiện nhân đã thế ánh mắt nhìn nàng lại tỏ vẻ khinh thường. Nếu nàng nhớ không lầm thì hồi nãy lúc lén ra ngoài đã nghe dân chúng xung quanh nói về việc đệ nhất mỹ nhân đã được nhận định cho thân phận giả của mình.

Giang Nguyệt Uyển ưu nhã ngồi xuống, chân bắt chéo, cánh tay ngà ngọc cầm lấy tách trà đưa lên thưởng thức. Tư thái này càng làm nàng tỏa ra phong thái thoát tục nhưng cũng đầy quyến rũ.

“Nếu tiểu thư muốn đến đây lấy lại danh đệ nhất mỹ nhân thì cứ tự nhiên. Dù gì đi nữa thì đối với ta cái danh đó chỉ đơn giản là một thứ không hề có giá trị.”

“Ngươi... Tạm gác chuyện đó sang một bên, ta nói cho ngươi biết Phục ca ca là của ta. Tiện nhân như ngươi thì đừng hòng tranh giành cùng ta.”

Phục ca ca? Chẳng lẽ là đang nói đến Mộ Dung Phục?

Không hiểu sao khi nghĩ đến đó thì tim của Giang Nguyệt Uyển bỗng nhiên nhói đau. Thái độ đối với Lâm Thục Đoan cũng không còn hòa nhã như lúc nãy nữa.

“Vị tiểu thư đây, cô nương ba lần bảy lượt vũ nhục ta. Chẳng hay đây chính là cách giáo dưỡng của gia quyến (người thân trong gia đình) hay không?”

“Ngươi...”

“Ngươi, ngươi cái gì? Thứ nhất, xét về tuổi có lẽ tiểu thư nhỏ hơn ta, đáng lẽ phải kêu một tiếng tỷ tỷ. Thứ hai, ta và tiểu thư không thù không oán nhưng tiểu thư cứ hết lần này đến lần khác vũ nhục ta. Cuối cùng, Mộ Dung Phục muốn yêu ai thì đó là chuyện của hắn không liên quan đến ta. Giờ thì, tiểu thư có thể về rồi. Thứ cho ta không tiễn.”

“Ngươi... ngươi... TIỆN NHÂN!”

Lâm Thục Đoan bị nói cho đến tím tái mặt mày. Nàng ta giơ tay muốn tát Giang Nguyệt Uyển. Nhưng tay của Lâm Thục Đoan chưa kịp tát thì đã bị Giang Nguyệt Uyển bắt lấy cổ tay.

Lâm Thục Đoan cố gắng giựt tay ra nhưng dù nàng ta có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát được.

“Ngươi tốt hơn hết nên biết đâu là lúc nên dừng lại.”

Giang Nguyệt Uyển âm trầm nhìn Lâm Thục Đoan. Từ nhỏ cho tới giờ đây là lần đầu tiên nàng bị vũ nhục như vậy. Nếu không phải là nàng không thèm chấp nhặt (để bụng) với mấy thứ nhỏ nhặt này thì ngay từ lúc nàng ta mở lời vũ nhục đã không còn cơ hội sống sót rồi.

Đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Giang Nguyệt Uyển, Lâm Thục Đoan bất giác đánh cái rùng mình. Ánh mắt này đáng sợ quá, nó... nó làm cho nàng cảm thấy như có lưỡi dao sắc nhọn lạnh lẽo đang kề cổ mình chỉ chực chờ lấy đi tánh mạng nàng.

Giang Nguyệt Uyển hất tay của Lâm Thục Đoan sang một bên rồi nàng hướng về phía cửa nói.

“Mời!”

Lâm Thục Đoan căm tức nhìn Giang Nguyệt Uyển rồi bỏ đi. Nhưng nàng ta vừa đi đến cửa thì đụng phải Mộ Dung Phục đang đi vào. Lâm Thục Đoan vừa nhìn thấy Mộ Dung Phục thì lại bắt đầu giả trang yếu đuối.

“Phục ca ca!”

“Thục Đoan muội, muội đến gặp Ngọc nhi có gì không?”

“Muội...”

“Muội ấy đến đây muốn làm mai cho ta và huynh ấy mà.”

Không để Lâm Thục Đoan kịp nói, Giang Nguyệt Uyển đã mỉm cười đứng dậy đi khập khiễng đi về phía Mộ Dung Phục. (Tg: “Vì ở trước mặt Mộ Dung Phục, Giang Nguyệt Uyển vẫn đang giả vờ bị đau chân nha.”)

Hừ, muốn thu sự thương hại của người khác hay sao? Hôm nay lão nương phải khiến cho ngươi tức chết mới được.

“Làm mai?” – Mộ Dung Phục hỏi.

“Đúng vậy! Sau khi nghe thì ta vẫn còn đắng đo suy nghĩ mãi về vấn đề này. Nhưng giờ thì...”

Giang Nguyệt Uyển đứng trước mặt Lâm Thục Đoan nở một nụ cười tuyệt đẹp. Nàng đưa lưng về phía Mộ Dung Phục nên hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Mặc dù bên ngoài vẫn không phản ứng gì nhưng trong lòng hắn lúc này đang mong chờ câu trả lời của nàng.

“Ta chấp nhận!”

Giang Nguyệt Uyển bất ngờ giơ tay nắm lấy cổ áo Mộ Dung Phục kéo xuống. Do không phòng bị, hắn bất ngờ khi nàng nắm lấy cổ áo mình kéo xuống. Đến khi trên môi chạm vào đôi môi mềm mại, ấm áp của nàng thì Mộ Dung Phục mới lấy lại tâm thần (tâm trí). Hắn nhanh chóng ôm lấy Giang Nguyệt Uyển rồi bắt đầu lấy lại quyền chủ động, nụ hôn của hai người càng thêm sâu. Hai người cứ thế chìm đắm vào thế giới của mình.

Lâm Thục Đoan đứng đơ ra nhìn một màn này. Nàng ta từ bất ngờ rồi dần chuyển sang căm tức. Tiện nhân này dám hôn Phục ca ca trước mặt nàng. Tuyệt đối không thể tha thứ.

“Mộ Dung Phục, từ giờ chàng chính là người của ta. Nếu chàng dám tơ tưởng đến người khác thì đừng mong sống yên ổn. Chàng có chấp nhận hay không?”

Ngọc nhi không những chủ động hôn hắn mà còn nói ra tâm ý của mình. Mộ Dung Phục ta còn muốn gì nữa đây chứ.

“Ngọc nhi, ta xin thề đời này kiếp này chỉ yêu một mình nàng. Ta sẽ dành trọn cuộc đời mình để chăm sóc nàng, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng.”

“Hảo!”

Hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình bỏ mặc Lâm Thục Đoan nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn tất cả.

Nàng từ trước đến giờ vẫn luôn là bảo bối trong phủ nào có phải chịu qua bất cứ ủy khuất nào. Vậy mà hôm nay tiện nhân này lại dám làm cho nàng phải chịu khuất nhục này. Nàng tuyệt đối sẽ khiến cho tiện nhân chết không thoải mái.

“Phục ca ca!”

Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thục Đoan, Mộ Dung Phục mới hướng ánh mắt tới nàng ta.

“Thục Đoan muội, cảm tạ muội đã giúp huynh với Ngọc nhi kết thành một đôi. Thật sự ta phải mang ơn muội rồi.”

“Không phải, muội muốn nói là...”

“Sắc trời cũng không còn sớm nữa. Muội tốt hơn hết là nên sớm trở về. Ta sẽ phái người đưa muội về.”

Mộ Dung Phục nói rồi sau đó phân phó hai gia nhân chuẩn bị xe ngựa. Còn bản thân thì cùng Giang Nguyệt Uyển vào phòng. Từ đầu tới cuối Lâm Thục Đoan chẳng thể nói được gì, nàng ta đành phải ôm nỗi tức tối mà quay trở về.

------------------

“Hay quá, không ngờ mẫu thân lợi hại như vậy. Có lẽ nữ nhi cũng nên học hỏi một ít.”

Tử Linh hoàn toàn lộ ra một mặt khâm phục và có lòng muốn học hỏi. Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu nhìn mà không khỏi rơi vài cọng hắc tuyến.

“Sau đó như thế nào nữa phụ thân?”

Mộ Dung Ưu cố gắng xem nhẹ sự quá khích của Tử Linh mà quay sang Mộ Dung tướng quân hỏi.

“Sau đó, ta và mẫu thân các con chính thức làm rõ tâm ý của nhau. Sáng hôm sau thì Đông La đến phủ nói là nô tỳ thiếp thân của mẫu thân các con. Có sự xác định của mẫu thân các con nên ta cho Đông La đi cùng hai người chúng ta. Trên đường thì chúng ta tình cờ bắt gặp Lâm Chính đang cho người đánh Lâm Trình. Đó cũng là lần đầu tiên mẫu thân các con gặp hai người đó. Lúc đó, Lâm Trình mười lăm tuổi. Chúng ta cứu Lâm Trình khỏi tay của Lâm Chính. Đích thân mẫu thân các con đã chăm sóc vết thương cho tiểu tử đó. Sau đó, tên tiểu tử đó còn mặt dày muốn đi theo chúng ta nếu không phải ta quẳng hắn cho tam đệ thì không biết còn đeo bám đến khi nào. Ta và mẫu thân các con tiếp tục lên đường. Tình cảm của hai ta càng ngày càng mặn nồng. Cho đến khi...”

Mộ Dung tướng quân ngưng một chút rồi mới nói tiếp.

“...Nàng ấy đột nhiên mất tích. Ngay cả Đông La cũng không thấy bóng dáng. Ta đã điên cuồng đi tìm kiếm hai người họ nhưng không tìm thấy bất cứ một tin tức nào. Ngay lúc ta nghĩ mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy thì một hắc y nhân bắn một mũi tên về phía ta. Trên mũi tên đó chính là bản đồ dẫn đến Nguyệt Cát, không những thế nó còn chỉ rõ từng mật đạo, từng cơ quan trong đó. Mặc dù trong lòng không hiểu tại sao hắc y nhân đó lại giúp đỡ mình nhưng ta vẫn đi theo bản đồ đó. Cuối cùng, ta trà trộn vào được Nguyệt Cát. Ta giả thành một thị vệ trong Nguyệt Cát nhưng cũng chính vì thế mà ta gặp lại được mẫu thân các con.”

------------------

Từ ngày Mộ Dung Phục trà trộn vào được Nguyệt Cát đã là ba ngày nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội cứu được mẫu thân. Hôm nay lại chính là sinh thần của Thánh nữ Nguyệt Cát, cũng chính là nữ nhi của Minh chủ Nguyệt Cát.

Mộ Dung Phục được phân phó đứng ở một góc khuất nhưng chỗ này lại dễ dàng nhìn thấy toàn bộ đại cung.

Yến tiệc này mời đến rất nhiều nhân vật máu mặt trong giang hồ. Mộ Dung Phục còn phát hiện trong những khách mời yến tiệc còn xuất hiện cả gia chủ Ngô gia. Tại sao một mệnh quan triều đình lại có mặt ở đây chứ?

Mộ Dung Phục đang suy nghĩ thì Minh chủ Nguyệt Cát cùng các nhi tử của mình xuất hiện. Không hổ là người đứng đầu một ban phái lớn, Minh chủ Nguyệt Cát mang theo khí chất bá vương, bễ nghễ, đứng trên mọi thứ. Tuy rằng đã có tuổi nhưng ngũ quan vẫn như được tạc ra từ tượng.

Hơn thế nữa, các nhi tử của Minh chủ Nguyệt Cát ai nấy cũng đều xuất sắc.

Tất cả khách mời đợi cho Minh chủ Nguyệt Cát an tọa rồi mới bắt đầu nâng rượu chúc mừng.

“Hạ quan xin nâng chén rượu để chúc mừng giao dịch của chúng ta đã thành công.”

Ngô Ứng – gia chủ Ngô gia – hướng Giang Vân Phi – Minh chủ Nguyệt Cát – nâng ly rượu.

“Ngài quá khách sáo rồi. Ngài đã hoàn thành thỏa thuận thì ta cũng phải làm tốt thỏa thuận chứ.”

“Ha ha, giờ thì ta đã có thể gây áp lực cho cái tên Mộ Dung chết tiệt kia. Giang sơn Vọng Nguyệt quốc sớm muộn gì cũng là của ta. Nào ta hãy cùng uống một ly để chúc mừng.”

Mộ Dung Phục đứng ở trong mà không khỏi nắm chặt tay. Tên phản tặc đáng chết này. Đợi ta cứu được mẫu thân thì tuyệt đối không tha cho ngươi.

Mộ Dung Phục kiềm chế lại sát khí trong người thì bên ngoài vang lên tiếng nói.

“Thánh nữ tới!”

Hắn chuyển đường nhìn về phía bên ngoài. Chính cái nhìn này cũng khiến cho tim Mộ Dung Phục đóng băng.

Không, không thể nào! Ngọc nhi!