Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 28




Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt trầm ngưng, yên lặng nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt đang ngủ say trên giường.



Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua làn da của Diệu Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại ở trên đôi mắt lúc ngủ mơ còn hơi hơi nhíu lại của y.

Tiểu vương gia thở dài, lẩm bẩm nói “Chỉ là phụng chỉ Nam hạ, hỏi thăm tình trạng ở khu bệnh dịch, có gì để lo lắng chứ ? Ta cũng không phải là tiểu hài tử, không biết tự chăm sóc mình sao.”

Nói xong lại có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt có chút gầy yếu của Diệu Nguyệt, tinh tế giúp y vuốt đôi chân mày dù trong mộng cũng vẫn nhíu lại.

“Diệu Nguyệt, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ở nhà ngủ. Ta sử dụng hạ sách để ngươi không cần cùng ta Nam hạ. Ngươi nếu cùng ta đi, ai chăm sóc mấy tiểu quỷ kia đây ?”

“Ai, bọn chúng đều là bị quản nên mới không lộ ra, ngươi nếu không ở nhà, mẫu hậu, Hoàng huynh, Hoàng tẩu sẽ không trấn được bọn nó. Nhất là Đường Đường, nó quỷ kế đa đoan, nghịch ngợm gây sự, ngươi nếu không ở đây, kinh thành sợ rằng sẽ bị nó đảo lộn mất.”

Tiểu vương gia ở một bên nói nhỏ những cũng không yên, vừa nói cònsờ tây sờ đông trên người Bắc Đường Diệu Nguyệt đang mê man mà sỗ sàng.

“Ây da, Diệu Nguyệt, nếu lúc tỉnh cũng thành thật như vậy thì tốt rồi. Thật tốt, thật nghe lời.”

Tiểu vương gia ở trên đôi môi duyên dáng như cánh hoa của Bắc Đường Diệu Nguyệt hôn hai cái, ngẩng đầu nhìn xem, lại thêm hai cái hôn nữa.

Tiếng hôn môi ‘ba ba’ vang lên không dứt.

Thời điểm Tiểu Đông vào, chính là thấy vương gia nhà hắn đối với vương phi đang ngủ mơ làm ra loại hành vi đáng khinh của mấy tên đăng đồ tử, không khỏi âm thầm xem thường.

Hắn thật không rõ, vương gia cùng vương phi thành thân cũng đã mười mấy năm, trưởng thế tử cùng nhị thế tử cũng đã mười hai tuổi, phía dưới còn có tam thế tử tám tuổi cùng tiểu thế tử sáu tuổi, nói cho cùng cũng ‘lão phu lão thê’, vương gia nhà hắn sao vẫn không tiến bộ như vậy, thấy vương phi là dường như đi không đặng.

Cái bộ dáng này của hắn, nếu như vương phi tỉnh, chắc chắn sẽ không kiên nhẫn mà ném hắn đi thậtxa.

Ai! Nói đến trong lòng Tiểu Đông cũng kỳ quái, vương phi nhà hắn cũng là một nam nhân, tuy rằng dung mạo xinh đẹp, bảo dưỡng thỏa đáng, nhưng một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, đối với vương gia nhà hắn vẫn còn mị lực lớn như vậy ?

Hơn nữa theo hắn thấy, có khi vương phi giống như cũng chịu không nổi tiểu vương gia lúc nào cũng dính như keo này. May mắn lần trước vương gia nghĩ ra một chiêu làm cho vương phi ghen, lúc này mới không hề toát ra không kiên nhẫn đối với quấn quít si mê của vương gia.

“Khụ khụ………..Vương gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta cũng nên khởi hành.”

Tiểu vương gia bị người đánh thức, có chút không hờn giận trừng mắt liếc mắt nhìn Tiểu Đông một cái.

Chính sự quan trọng hơn, mọi người chờ hắn đã lâu. Thăm hỏi trở giúp nạn thiên tai là đại sự, không thể vì hắn là vương gia mà trì hoãn.

Tiểu vương gia rốt cục lưu luyến đứng dậy, nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, còn không quên lôi kéo tay y vì chính mình biện giải một phen “Diệu Nguyệt, ta phải đi rồi. Ngươi tỉnh lại cũng đừng có trách ta. Kê đơn cho ngươi cũng là bất đắc dĩ, ai bảo ngươi cứ muốn đi cùng ta ? Hiện tại phía Nam tình hình thiên tai nghiêm trọng, ôn dịch tàn sát bừa bãi, ta cũng không dám mang ngươi đi theo. Ngươi xem thân vương đại thần làm sao mang theo gia quyến cùng đi tới giúp khu bị thiên tai dịch bệnh ? Đương nhiên, ta biết ngươi là nam nhân, không phải nữ tử yếu đuối, nhưng ngươi cũng là ái phi của ta, ta không thể làm việc thiên tư!”

Hắn khi nói bày ra một bộ dáng chính khí nghiêm nghị, nhưng cuối cùng vẫn là lộ chân tướng.

“Ha ha……Diệu Nguyệt, thuốc này có thể khiến ngươi cả người vô lực, ngủ trên nửa tháng, chờ ngươi tỉnh lại cũng đuổi không kịp ta. Bất quá, chủ ý này không phải là do ta nghĩ ra nha ! Đây đều là chủ ý của Tiểu Đông, cho dù ngươi tỉnh lại cũng đừng có trách ta, khi ta trở về cũng đừng kiếm ta tính sổ nha.”

“Vương gia, người không nghĩa khí !”

Tiểu Đông rống giận, dùng sức trừng mắt nhìn tiểu vương gia nhà hắn.

Tiểu vương gia coi như không thấy, lại cúi đầu ở trên môi ái phi nhà hắn hung hăng hôn lên hai cái, lúc này mới nhẹ nhàng đem tay y đặt lại trong chăn, cẩn thận chỉnh góc chăn, không thuận ý rời đi.

Xuyên qua khoảng sân yên lặng, Đường Đường, Quả Quả, Hạch Hạch cùng tiểu Đào Đào bốn huynh đệ đã đưa vào trong cung, tạm thời nhờ mẫu hậu hắn cùng Hoàng tẩu chăm sóc

Dược sẽ làm cho Bắc Đường Diệu Nguyệt cả người vô lực mê man khoảng nửa tháng, tỉnh lại sau vài ngày còn cần phải điều dưỡng, thân thể cũng sẽ không ảnh hưởng gì, chỉ là muốn kéo dài thời gian khiến cho y không thể đi theo mình được.

Chờ đến khi khôi phục hoàn toàn, cũng đã là một tháng sau, khi đó mình đã xuống đến phía Nam, y cho dù có muốn đuổi theo cũng không kịp.

Đông Phương Hạo Diệp ra khỏi đại môn Tĩnh Vương phủ, thần sắc liền thay đổi. Lưu bá cùng mọi người đã chờ ở cửa, hắn cẩn thận phân phó vài câu với Lưu bá, liền xoay người lên ngựa, nhìn những người đi theo thản nhiên nói “Xuất phát.”

Năm nay Văn quốc ở phía Nam lũ lụt trăm năm khó gặp, thụ hại trải rộng khắp hai tỉnh ba quận, tình hình vô cùng nghiêm trọng, nguy cấp nhất chính là bạo phát đại dịch quy mô, tình hình bệnh dịch tàn sát bừa bãi, dân chúng sợ hãi, ngay cả ở kinh thành lòng người cũng hoảng sợ.

Hoàng thượng bất đắc dĩ, phái trọng thần trước đi giúp giải quyết cứu trợ thiên tai. Mà lịch đại Hoàng gia, bình thường phái một Hoàng thân quốc thích cùng hộ tống đi trước, không phải Hoàng tử, đó là vương gia. Văn quốc cử cao thấp, điểm tới điểm lui, chọn người có phân lượng cùng thân phận thích hợp, ngoại trừ Tĩnh thân vương Đông Phương Hạo Diệp ra, không thể là người khác.

Thiên tai ở phía Nam tình hình so với trong suy đoán càng nghiêm trọng, ôn dịch cũng lan ra thật mau. Đám người Đông Phương Hạo Diệp nửa tháng sau tới nơi, đều bị tình hình nghiêm trọng trước mắt làm kinh hãi.

Hắn tuy rằng luôn luôn sống an nhàn sung sướng, hung vô chí lớn, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại có thể đưa ra phán đoán nhanh chóng chính xác. Thái y cùng thầy lang ở địa phương vẫn không đủ, Đông Phương Hạo Diệp lập tức sai người mang theo binh sĩ đưa thầy lang ở ba tỉnh sáu quận xung quanh, toàn bộ đưa đến, nếu có người nào không theo, tức khắc giam giữ cả nhà, lấy tội phản quốc để trừng phạt.

Dù như vậy, số lượng thầy thuốc cũng vẫn chưa đủ, còn có y dược vật tư, cũng so với phán đoán càng thêm thiếu thốn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nội lực thâm hậu, hơn nữa dược kia mặc dù không thương thân, nhưng tiểu vương gia vẫn không dám hạ nhiều cho y, bởi vậy sớm hơn vài ngày so với dự đoán đã tỉnh lại.

Sau khi y tỉnh lại mới biết Đông Phương Hạo Diệp tự tung tự tác, không khỏi tức đến hổn hển. Chỉ là nghĩ đến hắn vẫn còn đứng đắn, có trách nhiệm đảm đương, huống chi hiện tại có muốn đuổi cũng đuổi không kịp, đành phải buông xuôi ý niệm đi tìm hắn trong đầu. Cẩn thận điều dưỡng thân thể vài ngày, rồi tiến cung đón bọn nhỏ trở về.

Như thế bất tri bất giác đã qua hơn hai tháng, Bắc Đường Diệu Nguyệt lúc đầu cứ ba ngày năm ngày thì nhận được thư của Đông Phương Hạo Diệp, sau này thư lại càng ngày càng ít đi, nội dung cũng từ vô nghĩa không có nội dung gì biến thành câu chữ ba xạo đơn giản.

Bắc Đường Diệu Nguyệt biết tình hình thiên tai phía Nam vô cùng ác liệt, cũng hiểu được Đông Phương Hạo Diệp hiện tại chỉ sợ là bận tối mày tối mặt, cho nên dù chỉ nhận được một câu của hắn, cũng lấy đó để giải bớt sầu.

Gần đây, tên kia liên tục vài ngày không có nổi một chữ, làm cho Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng thấy bất an, nôn nóng lo lắng đến nói không nên lời. Y rất hiểu Đông Phương Hạo Diệp, biết rõ hắn luôn vì mình mà lo lắng, bất luận có vội lo, chỉ cần đặt bút, chẳng sợ không chỉ là một chữ, tên kia còn muốn viết cho y cả một bức thư dài.

Nhưng toàn bộ không có âm tín đến hơn nửa tháng, như vậy chỉ có hai khả năng.

Một là hắn viết thư, nhưng thư đưa chưa đến; hai, chính là hắn đã xảy ra chuyện gì đó, căn bản không thể viết thư gửi cho mình.

Bắc Đường Diệu Nguyệt sau khi nghĩ đến mấy loại khả năng này, rốt cục không ngồi được nữa, vội vàng gọi người chuẩn bị xe ngựa, trực tiếp vào Hoàng cung.

Hoàng thượng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, trong nhất thời Ngự thư phòng tĩnh lặng không hề có một tiếng động.

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy mật tín trong tay, qua một lúc lâu sau mới nói “Xảy ra chuyện lúc nào ?”

“Xác nhận là mười ngày trước. Tại khu đó cấp báo đều là thông qua bồ câu ngàn dặm đưa tin, tốc độ cực nhanh, trẫm ba ngày trước nhận được phong mật tín này, tính lại là ngày chín tháng sáu, là Hạo Diệp đầu tháng sáu đã có dấu hiệu phát bệnh. Chỉ là hắn vẫn cố chống đỡ, không cho người bẩm báo, cho đến khi lâm vào hôn mê, Tả Ngự sử biết tình huống không ổn, mới vội vàng gửi mật báo.”

“Vì sao còn không nói sớm cho ta biết? ”

Bắc Đường Diệu Nguyệt giận dữ.

Hoàng thượng thở dài, nhu nhu mi tâm, nói “Trẫm trong lòng luôn ôm ý niệm may mắn, nghĩ rằng thân thể Hạo Hạo luôn rất tốt, hắn lại là thân vương, người đi theo thế nào cũng chắm sóc hắn tốt, có lẽ tình hình sẽ không có nghiêm trọng như vậy. Ai ngờ…………..”

“Ai ngờ cái gì ?”



“Ai ngờ hôm nay trẫm lại được một phong mật báo, ngươi tự xem đi.”

Hoàng thượng rốt cuộc hạ quyết tâm cuối cùng, đem một phong mật thư khác ở trong ống trúc đưa qua.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vội vàng đón lấy, ngón tay khẽ run, ngay khi lướt qua hai lần, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Y mặc dù cật lực trấn định, nhưng ống tay áo lại giống như có gió lạnh thổi qua, run rẩy không thôi.

“……Ta muốn đi đón hắn trở về !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt qua một lúc lâu sau, cắn răng nói.

Hoàng thượng phiền não ở trong Ngự thư phòng đi tới đi lui, nghe vậy lại thở dài thật sâu, nói “Tả Ngự sử nói hắn hiện tại đã không thể di chuyển, bằng không đã sớm cho người đưa trở về…….Ai!

Tiểu tử này có đôi khi quật cường lợi hại, hắn đã có chủ ý quyết định việc gì, có mười con ngựa kéo cũng không quay trở lại ! Trước khi hắn đi trẫm đã dặn dò, bảo hắn vạn lần phải cẩn thận, có chuyện gì thì sai người khác đi, hắn chỉ ở một bên giám sát chỉ đạo. Ai ngờ hắn vào tận nơi, còn chạy khắp nơi. Cho dù thầy lang có không đủ đến mức nào đi chăng nữa, cũng không tới phiên một thân vương như hắn chạy đi hỗ trợ, huống chi về y thuật của hắn…………Ai.”

Hoàng thượng càng không ngừng thở dài, hai hàng lông mày đã nhanh nhíu lại, tình cảm sầu lo so với Diệu Nguyệt cũng không ít hơn là bao.

Bắc Đường Diệu Nguyệt trầm giọng nói “Ta hôm nay khởi hành, đón hắn trở về!”

Hoàng thượng cước bộ dừng lại, nhìn y một lát, lại thở dài “Như thế cũng tốt, có ngươi ở bên cạnh, có lẽ Hạo Hạo có thể nhanh khỏe lại…………..Thái hậu còn chưa có biết tình hình, trẫm cùng Hoàng hậu đều gạt người. Trẫm có rất nhiều dược liệu quý cùng linh đan tục mệnh thoát thân, còn có mấy phương thuốc Hoàng hậu đã chuẩn bị, ngươi mang đi đi. Còn cần thêm cái gì, ngươi còn muốn gì, trẫm đều chuẩn bị cho ngươi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghĩ nghĩ nói “Thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ, tới bên kia ta có thể tùy cơ ứng biến, hết thảy lấy an nguy của Tĩnh thân vương làm đầu, Còn lại……..cũng không còn cái gì. Quân Khiêm, Quân Thành bọn nó, còn phải mong vương tẩu chăm sóc.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghĩ tình hình bên kia nghiêm trọng, chỉ sợ xe ngựa, thầy lang, dược liệu công việc sẽ có nhiều thứ không tiện, vẫn là thỉnh Hoàng thượng ra ý chỉ, để cho y có thể mau chóng đưa Hạo Diệp về.

Tới giờ phút này rồi, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng bất chấp dân chúng, chỉ cần Hạo Diệp có thể bình an trở về, trở lại bên y cùng bọn nhỏ, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn hết.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cầm thánh chỉ, mang theo đồ vật Hoàng thượng ban cho, hồi phủ nhờ Lưu bá chuẩn bị một chút, buổi chiều lập tức khởi hành. Trước khi đi gọi Quân Khiêm, Quân Thành đến bên cạnh, nói bọn chúng vào cung làm bạn với Hoàng tổ mẫu, còn lại cái gì cũng không nói.

Đông Phương Quân Khiêm nghe vậy, cùng Đông Phương Quân Thành liếc mắt nhìn nhau một cái, nói “Phụ thân, có phải phụ vương xảy ra chuyện gì?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nói “Bây giờ còn chưa rõ. Nếu phụ vương các ngươi có chuyện không hay xảy ra……Đường Đường, ngươi là trưởng tử, phải có tư thế đảm đương của trưởng thế tử.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt rất ít khi theo tiểu vương gia kêu nhũ danh của bọn nhỏ, bỗng nhiên lúc này lại gọi nó là ‘Đường Đường’, làm cho Quân Khiêm hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.

Nó âm thầm siết chặt tay, giơ lên khuôn mặt tươi cười nói “Phụ thân, người yên tâm, mọi người đều nói tai họa ngàn năm không chết. Phụ vương tuyệt đối là đại họa ngàn năm, người khác có làm sao thì người cũng vẫn không sao.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt miễn cưỡng cười, nhìn nó cùng Quân Thành một cái, nói “Chăm sóc các đệ đệ cho tốt. Tới chỗ Hoàng tổ mẫu rồi cũng không được nói nhiều, nghe lời là được, phụ thân rất nhanh sẽ cùng phụ vương trở lại, đã biết chưa ?”

“Đã biết.”

Đông Phương Quân Khiêm cùng Đông Phương Quân Thành cùng trả lời, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy được nỗi lo lắng ở tận đáy lòng của đối phương .

Bắc Đường Diệu Nguyệt không ngủ không nghỉ chạy tới Lâm Dương, lộ trình hơn một tháng nhưng lại y làm cho chỉ còn lại có một nửa.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng tận mắt nhìn hiện trạng tai ương, vẫn làm cho y nhíu mày.

Kỳ thật ôn dịch dưới sự lãnh đạo của Đông Phương Hạo Diệp đã khống chế hữu hiệu rồi, tình huống so với hai tháng trước đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Việc trợ giúp nạn thiên tai cũng nhờ đám người Tả Ngự sử giám sát có hiệu quả, cũng tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nạn hồng thủy qua đi còn lưu lại rất nhiều vấn đề, thổ địa hoang vu tiêu điều nội trong thời gian ngắn cũng rất khó khôi phục.

Bắc Đường Diệu Nguyệt phong trần mệt mỏi đến được chỗ Đông Phương Hạo Diệp, Lâm Dương thành, ở trong phủ Thái thú rốt cuộc gặp được người bệnh tình nghiêm trọng, đã hôn mê hơn một tháng.

Y nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, chậm rãi đi đến bên giường, hi vọng đang nằm trên giường của mọi người mà đi. Liếc mắt một cái, đã làm cho khuôn mặt của y trắng bệch.

“Hạo Diệp……….Hạo Diệp, ta đến đón ngươi về nhà.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt ở bên cạnh hắn ngồi xuống, tinh tế vuốt ve khuôn mặt thần sắc bệnh tật, tái nhợt tiều tụy của hắn. Khuôn mặt mượt mà đáng yêu đã gầy gò, cằm nhô ra nhọn hơn, nhìn qua hoàn toàn không giống với trước kia.

Đông Phương Hạo Diệp hai mắt nhắm nghiền, đối với tiếng gọi của Diệu Nguyệt không có chút phản ứng nào. Tiểu Đông bưng dược tiến vào, thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt, kích động đến nỗi suýt đánh đổ chén thuốc.

“Vương phi! Vương phi, người sao lại đến đây!”

“Tình hình của vương gia thế nào?”

Tiểu Đông mắt hồng hồng nói “Vương gia từ khi đến nơi này, vẫn không ngủ cùng đám người La đại nhân, chỉ vội vàng giúp chuyện thiên tai. Sau lại đến người bệnh vì ôn dịch ngày càng nhiều, quận biên Trâu Dương ra lệnh đóng cửa thành, không để cho nạn dân tiến vào, còn có hai thôn xóm hoàn toàn bị đốt sạch. Vương gia sau khi biết thì rất giận dữ, không để ý đến lời khuyên can của La đại nhân, chạy đến Trâu Dương huyện dùng Thượng Phương bảo kiếm chém huyện lệnh kia, mở khu cách ly. Cử thầy lang xem bệnh. Chỉ là … chỉ là … nơi đó dược liệu cùng nhân lực quả thực rất ít, vương gia tự mình đi hỗ trợ……hức hức ………….”

Tiểu Đông nói tới đây đã nghẹn ngào, sau một lúc lâu mới đứt quãng nói “Vương gia khi trở về sắc mặt không tốt, La đại nhân nhìn ra, vẫn khuyên người nghỉ ngơi, nhưng vương gia không nghe……Vương gia nói dân chạy nạn này đều là con dân Văn quốc, không thể để cho bọn họ chịu khổ. Đem mọi người an trí cho tốt, Hoàng thượng cũng có thể yên tâm. Hơn nữa ….. hức hức ….vương gia nói, như vậy hắn có thể trở về nhà sớm một chút, bằng không vương phi ở kinh thành nhất định sẽ lo lắng. Hức hức………..”

Tiểu Đông cũng đã lớn tuổi, hiện tại nước mắt nước mũi, khóc hệt như một đứa nhỏ .

Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn lẳng lặng nhìn Đông Phương Hạo Diệp, qua một lúc lâu sau, thấp giọng nói “Thầy lang nói thế nào ?”

Tiểu Đông lau lệ, nói “Thầy lang nói vương gia phát hiện bệnh quá muộn, chúng ta đã dùng loại dược tốt nhất, chỉ là tình trạng của vương gia vẫn không tốt hơn chút nào, thầy lang cũng đã hết cách.”

“Ta muốn đưa hắn về kinh.”

Tiểu Đông nói “Thầy lang nói vương gia vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có chờ vương gia tỉnh lại mới có thể di chuyển, bằng không………………”

Câu kế tiếp hắn không nói nữa.

Bắc Đường Diệu Nguyệt yên lặng tiếp nhận chén thuốc, từng chút từng chút đút cho người ở trên giường, một chút dược như thế nhưng cũng chảy mất một nửa.

Từ đó mấy ngày về sau, Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn luôn canh giữ bên người Đông Phương Hạo Diệp, nhưng Hạo Diệp giống như quyết tâm, mãi không tỉnh, thần chí không rõ, sốt cao đến hồ đồ.

Qua vài ngày, Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng nhanh chóng gầy yếu.

Tiểu Đông nhìn thấy, không biết vương gia và vương phi người nào mới làm cho hắn càng lo lắng hơn.

Đêm hôm nay, Bắc Đường Diệu Nguyệt ghé vào bên người tiểu vương gia ngủ gật. Nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác bên người có dị động, đột nhiên bừng tỉnh, thấy Đông Phương Hạo Diệp giãy chăn ra.

Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, cẩn thận đem chăn của hắn đắp lại, ai ngờ Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên mở lớn hai mắt, bên trong một mảnh trong trẻo.

Bắc Đường Diệu Nguyệt kinh hỉ kêu lên “Hạo Diệp, ngươi tỉnh rồi?”

Đông Phương Hạo Diệp chậm rãi ngồi thẳng lên, hai mắt nhìn thẳng phía trước, như vẫn chưa nghe thấy lời nói của Diệu Nguyệt, cũng không thấy hắn có phản ứng gì.

Bắc Đường Diệu Nguyệt phát hiện tình trạng của hắn không ổn, nhất thời tay chân lạnh lẽo, toàn thân run rẩy.

“Hạo Diệp……..Hạo Diệp, ngươi làm sao vậy ?”

Y thật cẩn thận nhẹ giọng gọi.

“Diệu Nguyệt, ngươi tới sao…………”

Đông Phương Hạo Diệp thanh âm thập phần mềm nhẹ, bất quá bởi vì hôn mê đã lâu, thanh âm khàn khàn vô lực.

Hắn thì thào trầm thấp, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giống như Bắc Đường Diệu Nguyệt đang đứng ở trước mắt hắn, mà không phải là người đang trông giữ mong đợi ở bên cạnh.

Hắn vươn tay, trong hư không trước mắt không biết tên nắm lấy.

“Diệu Nguyệt, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi…….Ta muốn ôm ngươi một cái. Ta muốn cùng sống ngươi vĩnh viễn. Nhưng không được………không được……Ta không thể mang ngươi đi. Diệu Nguyệt………ngươi phải sống cho tốt…………”

Thanh âm tiểu vương gia ngày càng thấp, rốt cuộc dần dần tiêu tán. Lời nói còn chưa hết, hai mắt lại chậm rãi thong thả khép lại, giống như đột nhiên tỉnh lại như bình thường, lại đột nhiên trở nên vô tri vô giác.

Bắc Đường Diệu Nguyệt mặt không còn chút máu, đầu óc trống rỗng.

Y chết trân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đông Phương Hạo Diệp, bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thét thê lương, ôm chặt lấy thân hình đơn bạc gầy gò của người nọ.

“Hạo Diệp! Ta ở đây! Ta ở ngay tại nơi này! Ngươi không phải là muốn gặp ta sao ? Ngươi không phải muốn ôm ta sao? Ngươi nhìn đi ! Ngươi ôm đi ! Đông Phương Hạo Diệp ! Ngươi mở to mắt ra nhìn đi, ta sẽ sống cùng ngươi mà……………”

Tiểu Đông và Dương Thanh Y nghe thấy tiến từ nội thất truyền ra vội chạy đến, trông thấy một màn trước mắt giàn dụa.

Bắc Đường Diệu Nguyệt gắt gao ôm Đông Phương Hạo Diệp, như tiến nhập trạng thái điên cuồng, thanh âm của ai cũng không nghe thấy, thê lương quát to muốn hắn tỉnh lại.

Y hoàn toàn bị điềm xấu kia làm sợ hãi, đau khổ chống đỡ lâu như vậy rốt cuộc trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh bại.

Vì bệnh tình của Đông Phương Hạo Diệp, mấy ngày nay tinh thần củay vẫn để ở điểm cao nhất, giờ phút này rốt cuộc đã hỏng mất.

“Đánh ngất y! Mau đánh ngất y! Bằng không y chân khí bạo phát, nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma !” Dương Thanh Y kêu lên.

Tiểu Đông cũng biết tình huống hiện tại không ổn, từ phía sau cổ vương phi đánh xuống một chưởng, ai ngờ Bắc Đường Diệu Nguyệt chân khí bạo phát, một chưởng bị phản chấn lại.

Dương Thanh Y biến sắc, đẩy Tiểu Đông ra, vận khí vào lòng bàn tay, điểm vào trọng huyệt phía sau của Bắc Đường Diệu Nguyệt…………..

Khi Bắc Đường Diệu Nguyệt mở mắt ra, đã là ba ngày sau.

Y cảm thấy mình cả người vô lực, chân khí hư vô, sau cổ ẩn ẩn đau nhức, nhất thời nhớ không nổi mình sao lại ở chỗ này. Lăng lăng ngóng nhìn bốn phía, rốt cuộc chậm rãi nhớ lại nơi này chính là Lâm Dương Thái thú phủ, mà y đến nơi này, là vì……………”

“Hạo Diệp – “

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, thất tha thất thểu ngã khỏi giường, giày cũng không mang liền chạy ra khỏi phòng.

“Hạo Diệp !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt chạy tới phòng của Đông Phương Hạo Diệp, cùng Tiểu Đông đang mở cửa bước ra loạn thành một đoàn.

“Vương phi ?”

Tiểu Đông thấy y tóc tai bù xù, bộ dáng quần áo chật vật lắp bắp kinh hãi. Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy hắn ra, xông vào bên trong.

“Hạo Diệp…………….”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy thân ảnh lẳng lặng nằm ở sau màn kia, nhất thời không dám tới gần .

Y không biết mình sẽ nhìn thấy gì. Nhớ tới đêm đó Đông Phương Hạo Diệp dáng vẻ như hồi quang phản chiếu, cảm thấy sợ hãi cùng bối rối không cách nào hình dung.

Tiểu Đông thấy vương phi đứng ở đầu giường vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng nói “Vương phi, người không cần lo lắng, vương gia hôm qua đã gần như tỉnh lại. Dương Thanh Y nói vương gia đã ra đầy mồ hôi, bệnh tình đã tốt, đã thoát khỏi nguy hiểm.”

“Thật vậy sao ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt chân tay câu nhuyễn, lập tức ngã vào giường. Vén màn lên, quả thực thấy Đông Phương Hạo Diệp hô hấp ổn định, sắc mặt so với vài ngày trước đó chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.

Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ cảm thấy ngực mình sau một hồi như bị ngàn cân đè nặng không thở được, bỗng nhiên bình ổn lại, bắt đầu phập phồng thở, cảm giác bất an không yên, thật không giống chính mình.

Đông Phương Hạo Diệp cảm giác được sự tồn tại của y, nhưng đầu óc mơ hồ, lại mơ mơ màng màng chuyển tỉnh.

Hắn cố hết sức mở mắt ra, chớp lại chớp, ánh mắt dần dần rõ ràng, thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt an vị ở đầu giường nhìn mình, ách thanh kêu “Diệu Nguyệt………..”

“Hạo Diệp.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài thật sâu, không tự chủ được trầm tĩnh lại, nhào đến trên người Đông Phương Hạo Diệp, cảm thấy như khí lực cả người mình như bị trừu đi hết.

“Diệu Nguyệt.”

Đông Phương Hạo Diệp vươn bàn tay suy yếu vô lực, nỗ lực đặt lên trên đầu y đang đặt ở trên người mình, không thể tin được nói “Ngươi…ngươi sao lại tiều tụy như vậy ?”

Hắn tiếp tục lẩm bẩm nói “Chẳng lẽ là ta nằm mơ ? Diệu Nguyệt nhà ta phong thần tựa nguyệt, bộ dáng lại chật vật như vậy. Chẳng lẽ là ta bệnh đến hồ đồ? Không đúng nha, nếu là nằm mơ, sao lại mơ thấy Diệu Nguyệt thế này ? Diệu Nguyệt trong mộng của ta hẳn là đẹp vô cùng, lại chủ động ôn nhu………..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe hắn thì thào tự nói, dở khóc dở cười, tâm tình rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, mắng “Bệnh thành như vậy còn miên man suy nghĩ cái gì, thực sự là tức chết ngươi !”

Đông Phương Hạo Diệp đột nhiên mở to mắt, run giọng nói “Diệu……Diệu Nguyệt, thật là ngươi? Ta không có nằm mơ ? Thật là ngươi ?”

“Đồ ngốc !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhịn không được, phục đến trên người hắn, cùng hắn gắt gao ôm nhau.

Qua thật lâu sau, Bắc Đường Diệu Nguyệt mặt chôn chặt ở trên cổ hắn, ở bên tai hắn cúi đầu nói “Về sau, không được hạ dược ta. Mặc kệ là đi đâu, chúng ta phải cùng nhau đi. Được không ?”

“…..Được”

Đông Phương Hạo Diệp hai tay vô lực, vẫn gắt gao ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt, kích động đến không nói nên lời.

Thời điểm bệnh tình nặng nhất, hắn cũng mất đi hi vọng sống sót. Chỉ là nghĩ đến Du Kinh ở ngàn dặm xa xôi, nghĩ đến nơi đó còn người thân ái nhất của hắn đang chờ hắn, khiến cho hắn sao có thể an tâm nhắm mắt lại.

Cho nên hắn không thể chết ! Vì người hắn rất yêu, cũng là người rất thương hắn, hắn vĩnh viễn không thể chết!

Đông Phương Hạo Diệp nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của Bắc Đường Diệu Nguyệt mà đau lòng không thôi.

Nhẹ nhàng kéo tay y qua, đặt lên bên môi y một nụ hôn ôn nhu, nhẹ giọng nói “Diệu Nguyệt, về sau ta sẽ nhớ rõ, vô luận là làm sao, ngươi cũng sẽ ở bên ta. Cũng như yêu thương của ta đối với ngươi, vĩnh viễn cùng nhau !”

Đối với lời nói của hắn, Bắc Đường Diệu Nguyệt không như trước quẫn bách lảng tránh, hoặc là ảo não xấu hổ cười mắng, mà là nhợt nhạt cười, vui vẻ đáp ứng.

Tiểu Đông nhìn hai vị chủ tử của hắn thâm tình chăm chú nhìn nhau, tình thâm ý thiết, lặng lẽ đem cơm cùng cháo đưa tới đặt ở trên bàn, thật cẩn thận lui ra ngoài.

Đồ ăn này, chờ bọn họ buồn nôn đủ rồi, tự nhiên sẽ nhớ đến việc phải ăn.

Tiểu Đông trước khi đóng cửa phòng, liếc mắt nhìn đôi phu phu ân ái một cái, không khỏi lắc đầu.

Ai! Vương phi bị vương gia dạy hỏng rồi.

Trải qua chuyện này, sợ là về sau vương phi đối vương gia sẽ là ngoan ngoãn phục tùng, ta cần ta cứ lấy.

Quả nhiên, không lâu sau, sự thật đã chứng minh dự cảm này của hắn là chính xác.

Ngày sau đó Tiểu Đông nhìn thấy vương gia nhà hắn giống như đường quan hưởng ôn nhu hương được mở rộng, không khỏi vô hạn cảm khái.

Trong phúc có họa, trong họa lại tìm thấy phúc.

Quả nhiên đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời !

Tiểu vương gia nhà hắn, cũng coi như người trong họa có phúc.