Mặc dù chuyện của Tứ hoàng tử Lam Hà đã được Hoàng hậu tuyệt đối che dấu hết nhưng hai người Lam Án và Lam Bảo không nghĩ như vậy
“Nhị hoàng đệ nghĩ sao về việc này”
“Chuyện này không đơn giản, không lẽ tứ hoàng đệ của chúng ta lại xui xẻo đến mức đó hay sao, Đại hoàng huynh không cảm thấy rằng mỗi lần Tứ đệ xảy ra chuyện đều chọc vào Thất hoàng đệ của chúng ta hay sao, ta nghe nói lần trước trước khi Tứ đệ của chúng ta bị rắn căn thì đã xảy ra chút lớn tiếng với Thất đệ và vị Cửu đệ mới vào cung của chúng ta”
Lam Án nghe hiểu, không quên nhếch mép cười một cái nhưng tên Lam Hà kia như vậy càng khiến cho bọn họ hài lòng, đỡ phải tốn sức tranh giành với một tên phế vật
“Ta thật tò mò về Cửu đệ này về của chúng ta nhưng cung của Hoàng tổ mẫu không phải ai cũng được phép ra vào”
Lam Bảo hiểu ý của Lam Án, ý chính là phải để tâm đến vị Cửu đệ này hơn, không thể lơ là được
Hôm nay Lam Phong vẫn như thường lệ đến danh trại luyện tập cùng với Tá tướng quân, nhưng hôm nay trong binh đang dấy lên không ít chuyện nhất là chuyện về việc Bắc quốc muốn tấn công Thịnh Hà quốc đã cho tập hợp binh lính, e rằng sớm muộn thì Thịnh Hà quốc cũng phải phản công lại không để Bắc quốc làm loạn như vậy
“Thế tử người nghĩ sao về trận địa này”
Trước mặt của Lam Phong chính là một trận địa biên giới của Thịnh Hà quốc nếu như Bắc quốc tấn công, Tá An đang cho hắn xem bản đồ biên giới bố trí trận địa
“Ta cảm thấy nơi này thích hợp để mai phục hơn là chủ động đánh, chúng ta có thể mai phục địch ở chỗ này, dẫn dụ chúng vào trong hẻm núi sau đó quân của ta ở hai bên sườn núi sẽ bắn tên và thả đá xuống bên dưới”
Tá An gật đầu đồng ý, địa hình biên giới của Thịnh Hà quốc là đồi núi và những khe vực rất thích hợp cho đánh mai phục, nhưng cũng có điểm yếu nếu lỡ như để địch phát hiện sẽ có thể toàn quân đều bại trận
“Tá tướng quân tại sao hôm nay lại cùng ta bàn về binh pháp trận địa vậy”
Lam Phong hỏi, Tá An liền cho hắn xem phong thư từ biên giới gửi đến, quân đội của Bắc quốc đã và đang trên đường tiến thẳng đến biên giới Thịnh Hà quốc nếu như chúng ta vẫn tiếp tục ngồi yên chính là dâng Thịnh Hà quốc cho Bắc quốc
“Hoàng thượng đã biết chuyện này hay chưa”
Tá An gật đầu, Hoàng đế làm sao không biết nhưng bây giờ kiếm một tướng quân có khả năng thống lĩnh cùng tài trí như Yến tướng quân thì ở đâu ra, người duy nhất từng chiến đấu với Bắc quốc và đánh lùi Bắc quốc chỉ có Yến tướng quân và phó tướng là Tá An, chỉ tiếc rằng tướng quân đã ….
“Nếu như ta cầu xin Hoàng thượng có thể để ta dẫn quân trận này hay không”
Lam Phong hỏi, hắn chính là muốn củng cố địa vị của bản thân, nắm giữ được binh quyền trong tay hắn biết như vậy mới có thể bảo vệ được ca ca của mình
“Người đương nhiên có thể khẩn xin Hoàng đế nhưng người đừng quên còn có Đại Hoàng tử, so với người Đại Hoàng tử sẽ được bá quan văn võ ủng hộ hơn trong việc dẫn quân…”
“Nhưng nếu như đích thân ta cầu xin Hoàng đế để ta dẫn quân đi đánh Bắc quốc và xin cho người đi theo e là có thể được”
Lam Phong nhìn Tá An, sau đó liền hiểu ý của người, đúng vậy hắn không thể một bước liền thành tướng quân, sẽ khiến những kẻ khác chú ý đến, hắn phải từ từ leo lên vị trí tướng quân, càng phải để lòng quân đều phục hắn như vậy mới có thể nắm được lòng quân, có được lòng quân lòng dân sau này mới thuận lợi mọi chuyện
Sau khi cùng Tá An bàn luận binh pháp, Lam Phong liền đến phủ của Lam Nhiên, Lam Nhiên mỗi ngày đều vào cung thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng tổ mẫu sau đó liền trở về phủ của mình mà an tĩnh ở bên trong, bề ngoài không quan tâm tranh đoạt không màn thế sự nhưng chỉ có y mới biết được y đang làm những gì, y đang thực hiện điều gì mà thôi cũng như y phần nào lôi kéo Doãn Ninh che dấu hành tung của bản thân không để người khác biết được
Lúc Lam Phong đến tìm y y đang ngồi đọc sách ở đình viện, nhìn thấy đệ đệ Lam Nhiên liền nở nụ cười
“Lại chạy đến đây, mỗi ngày đệ đều chạy đến đây không chán sao”
Lam Phong lắc đầu hắn chỉ có một người thân cho nên mỗi ngày đều muốn nhìn thấy người đó bình an cũng như sau này hắn muốn được nhìn thấy ca ca cùng với Liên nhi ba người bọn họ đều có thể bình an mỗi ngày
“Ca ca ta sắp phải xa huynh rồi, trong thời gian ta không có ở đây huynh nhất định phải tự bảo vệ mình có biết không”
Lam Nhiên nghe vậy liền lo lắng bỏ quyển sách xuống gấp gáp hỏi Lam Phong muốn đi đâu
“Đệ muốn đi đâu, đệ bin Hoàng đế trách phạt đày đi nơi nào, chỉ cần đệ nói ta liền …”
Lam Phong lắc đầu sau đó nói ra mọi chuyện cho Lam Nhiên, Lam Nhiên sau khi nghe xong trong lòng có vui mừng nhưng cũng có lo lắng, đây là đi đánh giặc không phải là đến doanh trại bình thường nếu như chỉ là nếu như, đao kiếm vô tình lỡ như Lam Phong xảy ra chuyện gì thì y không thể ăn nói với Phụ vương dưới suối vàng được
“Đệ có biết nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm hay không, lỡ như đệ không trở về, lỡ như…bọn người Bắc quốc rất đáng sợ, Phong ta chỉ còn lại một mình đệ, ta….”
Lam Phong đưa tay ôm ấm ca ca của mình
“Huynh yên tâm ta nhất định bình an trở về tin tưởng đệ có được không, ta nhất định sẽ trở về ta còn phải bảo vệ huynh còn phải gặp lại Liên nhi, nhất định không xảy ra chuyện gì”
Lam Nhiên có thể tin được lời Lam Phong nhưng chiến sự không phải ngày một ngày hai có khi kéo dài tận mấy tháng hay mấy năm, làm sao có gì chắc chắn được mọi thứ cơ chứ
“Nhưng đệ làm sao biết Tá tướng quân sẽ có thể mang đệ theo cùng, Hoàng đế sẽ đồng ý sao, hơn nữa người có kinh nghiệm chinh chiến sa trường là Lam Án sẽ dễ dàng chịu thua để để đi lập công mà không phải là hắn sao”
Lam Phong đương nhiên biết nhưng hắn tin chắc Tá An tướng quân đã nói thì nhất định người đã có suy tính, hắn cũng không biết Tá An tướng quân tại sao lại giúp hắn nhiều như vậy, hắn luôn có cảm giác Tá An tướng quân như một người thuộc hạ trung thành chứ không phải một vị tướng quân đang chỉ dạy mọi thứ cho hắn vậy, hắn tò mò nhất là khi tướng quân nói với hắn rằng người làm tất cả vì Yến tướng quân
Hắn cũng từng tò mò về Yến tướng quân nhưng trong cả quân đội không ai dám nhắc đến Yến tướng quân, càng không ai dám nhắc đến Yến tướng quân trong triều lẫn chẳng có một sách sử nào ghi lại Yến tướng quân là một người như thế nào nhưng có thể nói chỉ danh tiếng của tướng quân vô cùng lan xa, có thể thấy trong quân đội bọn họ tuy không nhắc đến nhưng cực kỳ tôn trọng Yến tướng quân