Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm

Chương 18




Lam Phong rốt cuộc cũng thành công xin Hoàng đế cho đến doanh trại tập luyện, việc Cửu hoàng tử được phép đến doanh trại ngoài thành luyện tập khiễn ho bá quan văn võ xôn xao không ít, những hoàng tử khác đối với hắn cũng đề phòng hơn

Lam Nhiên nhìn đệ đệ mình vẫn đang thong thả uống trà trước mặt mình mà không khỏi phì cười, trong khi đám người ngoài kia loạn lên thì đệ đệ y vẫn bình thản như vậy như đang xem trò vui vậy

“Đệ đúng là rất biết cách náo loạn”

Lam Phong cười, hắn chẳng làm gì cả, chỉ là tâm của đám người kia không vững nên lo sợ mà thôi

“Ca ca gần đây mấy tên đó có đến làm phiền huynh hay không”

Lam Nhiên lắc đầu, bọn họ vẫn chưa có cái gan đó lúc này đâu, hơn nữa bây giờ bọn họ đang đề phòng Lam Phong làm sao còn có tâm trạng để ý đến y cơ chứ

“Đệ cũng đừng cứ ở mãi chỗ này, không đến doanh trại luyện tập không sợ Tá tướng quân sẽ tức giận hay sao, rõ ràng đệ xin được dưới trướng người luyện tập nhưng đến doanh trại thì ít mà đến phủ của ta thì nhiều”

Lam Phong bình thãn, Tá tướng quân bảo hắn không cần phải luyện võ quá nhiều chăm chỉ mà đọc nhiều binh pháp vào, võ công của hắn đã sớm hơn rất nhiều người rồi

Lam Nhiên lắc đầu mặc kệ Lam Phong, đệ đệ này của y muốn làm gì thì làm, y nuông chiều đệ đệ hết mực

Đúng lúc này Doãn Ninh ở bên ngoài bước vào, hắn hành lễ vời Lam Phong và Lam Nhiên sau đó bẩm báo

“Thất điện hạ, có Đại hoàng tử đến”

Lam Phong nghe ba chữ Đại hoàng tử liền nhíu mày, Lam Nhiên gật đầu đã hiểu sau đó ra hiệu cho Lam Phong tránh đi, Lam Phong mặc dù khó chịu nhưng hắn tự biết tránh đi để không gây phiền phức cho Lam Nhiên



Đại hoàng tử Lam Án đến, Lam Nhiên liền theo lễ mà hành lễ với kẻ kia, Lam Án quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Đúng vậy hắn có tin tức Lam Phong thường xuyên lấy cớ đến doanh trại luyện tập mà đến phủ của Lam Nhiên, hắn cố tình đến bất ngờ vì muốn bắt quả tang chuyện này mà bẩm báo lên Phụ hoàng, như vậy sẽ có cớ đẩy Lam Phong đi xa một thời gian, chỉ cần không có Lam Phong ở nơi này thì việc hắn muốn làm gì Lam Nhiên cũng chẳng ai ngăn cản được ngay cả vị Phụ hoàng ngồi trên ngai kia

“Không biết hôm nay Đại hoàng tử có chuyện gì mà có nhã hứng đến phủ đệ của ta như vậy”

Lam Nhiên bình thản ngồi đó nhìn Lam Án, bên cạnh là Doãn Ninh đứng kính cẩn

“Đến thăm hoàng đệ của ta mà cũng cần có việc hay sao, hoàng đệ của ta ngày càng xinh đẹp khiến Hoàng huynh nhớ mong vô cùng”

Lam Án thẳng thắng nói không quan tâm ở nơi này có Doãn Ninh hay là bất cứ ai, Lam Nhiên vẫn không thay đổi sắc mặt hoà nhã nhìn Lam Án

“Xem ra đến biên cương vài năm người vẫn không thay đổi một chút nào, nếu người vẫn muốn đến biên cương thêm vài năm ta có thể giúp người, rèn luyện một chút cũng tốt”

Lám Án nhìn Lam Nhiên, bề ngoài Lam Nhiên có thể là một bộ dạng yếu đuối nhu nhược nhưng cả hắn và đệ đệ đã từng chiêm ngưỡng qua sự mưu mô kia bọn họ mặc dù dè chừng nhưng càng hứng thú hơn với Lam Nhiên, một con rắn độc biết giấu mình, nếu có thể chiếm được thì chính là cực phẩm không phải sao

“Hoàng đệ thật có lòng nhưng hoàng đệ vẫn nên lo lắng cho đệ đệ của ngươi, nếu như Phụ hoàng biết tên tiểu tử kia suốt ngày trốn đến nơi này nhất định sẽ lặp tức đày nó đên biên cương giống như bọn ta trước đây, đệ đừng đắc ý quá Nhiên nhi”

Lam Án bỏ lại một câu sau đó rời đi, hắn chỉ muốn đến đây gây sự một chút sẵn nhìn ngắm mỹ nhân chứ không có ý định nán lại quá lâu, nếu như để Phụ hoàng bọn họ biết e là không xong đâu

Lam Phong lúc này đang ở ngoài đi dạo, nhìn ngắm những thứ xung quanh hắn lại nhớ đến Y Liên, đã trôi qua một khoảng thời gian bọn họ không trao đổi thư từ cho nhau, y có chút tò mò Y Liên hiện tại đang làm gì, có phải đang luyện võ, hay là đang cùng với Tống Tịnh đi khắp nơi gây chuyện để sư phụ đau đầu, nhưng tốt nhất vẫn là nên luyện võ không nên đi cùng với Tông Tịnh làm gì cả

Lam Phong luôn muốn mang tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến cho Y Liên, hắn suy nghĩ một lúc quyết định lần này sẽ gửi thật nhiều đồ tốt cho Y Liên, nghĩ là làm hắn liền trở về cung chuẩn bị, vài ngày nữa người của Hoàng tổ mẫu sẽ rời cung như vậy hắn sẽ có thể mang những thứ tốt đến cho Y Liên rồi

Ở ma giáo, Y Liên vẫn luyện võ công mỗi ngày, nhưng gần đây võ công của y đã có bước vượt bật, chiêu thức ngày càng nhanh nhẹn hiểm ác hơn, có thể nói Tống Tịnh gần như sắp không theo kịp y nữa rồi

“Liên nhi đệ thật sự tiến bộ rất nhiều, phụ thân mà biết được chắc chắn vui mừng”



Y Liên gật đầu, bản thân y cũng nhận ra điều đó nhưng nhiêu đây vẫn là chưa đủ, đại hội võ lâm biết bao nhiêu cao thủ xuất hiện, bọn họ đều có võ công cao cường nếu y muốn thắng được nhất định phải giỏi hơn hiện tại rất nhiều, y ngày đêm chăm chỉ luyện tập chỉ vì có thể trở thành minh chủ rửa oan cho Y gia, đòi lại công đạo cho hơn một trăm mạng người của Y gia đã oan ức mà chết

“Gần đây bên ngoài vẫn ổn chứ”

Y Liên tò mò hỏi, Tống Tịnh thường xuyên ra ngoài đối với tin tức bên ngoài chắc chắn sẽ biết nhiều hơn y, y cũng tò mò bên ngoài hiện tại như thế nào

“Vẫn ổn, mọi thứ đều ổn giới võ lâm vẫn vậy đối với ma giáo vẫn dè chừng nhưng bọn chúng cũng chẳng dám làm gì quá phận cả, danh tiếng ma giáo vẫn như vậy trong mắt đám người chính giáo vẫn là nhưng kẻ tàn ác”

Tống Tịnh cười nhạt, nghe nhiều rồi hắn cũng sớm quen, mặc kệ đám người kia nói như thế nào, ma giáo vẫn đứng vững chưa hề lung lay một tí nào cả

“Huynh cũng cẩn thận một chút bên ngoài nguy hiểm, vẫn nên đề phòng”

Tống Tịnh gật đầu sau đó mang ra một viên huyết ngọc thô chưa được chạm khắc mà hắn mua được trong lúc ở bên ngoài

“Ta thấy nó rất đẹp mặc dù thua xa hắc ngọc nhưng màu sắc không tồi cho nên mua về cho đệ”

Y Liên nhận lấy ngọc, quan sát một chút quả thật màu sắc vô cùng đẹp rất hợp mắt của y

“Cảm tạ huynh, ta rất thích, ta định lần tới làm một thứ gì đó bằng ngọc tăngg cho Lam Phong nhưng vẫn chưa chọn ra được khối ngọc nào ưng ý, xem ra huynh giúp ta rồi Tống Tịnh”

Tống Tịnh nghe Y Liên nhắc đến Lam Phong mặc dù có chút không vui nhưng nhìn thấy Y Liên vui vẻ hắn cũng mỉm cười gật đầu với y