Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 67: Chiến loạn




Hoàng thượng, quân Mễ Ân đã bắt đầu hành động

- Ta biết rồi, bên chỗ của Tử Duy sao rồi?

- Bẩm hoàng thượng Thần vương gia đã liên lạc được với hoàng đế của Di Hòa, bây giờ họ đang dẫn binh đến đây giúp đỡ cho chúng ta

- Ngươi cho người bí mật bố trí mai phục gần biên giới, đợi quân Di Hòa đến chúng ta lập tức hành động.

- Vâng, thuộc hạ lui xuống làm việc đây

- Đi đi

Không ngờ quân Mễ Ân lại hành động nhanh như vậy, phía sau chắc hẳn là có người giật dây, hắn càng phải thận trọng hơn.

- Diệp Minh!

- Có thuộc hạ

- Chuyện ta bảo ngươi điều tra, đã điều tra đến đâu rồi

- Bẩm hoàng thượng vẫn chưa điều tra ra các chủ hiện tại của Ám Dạ các là ai, chỉ nghe nói đó là một nữ tử nửa bên mặt đã bị hủy

- Nàng ta rốt cục là ai đây? Thôi được rồi, ngươi không cần điều tra nữa, đến giúp Hắc Ảnh một tay đi

- Dạ vâng

Mới đó mà đã gần hai tháng trôi qua, tình hình chiến sự ở biên cương vẫn chưa dẹp yên. Trong doanh trướng Minh Phượng quốc, Minh Tử Duy đang nghiêm túc nhìn vào tấm bản đồ bằng da ở trên bàn.

- Minh Tử Duy, ngươi có biết cầm binh đánh trận không thế, nếu không thì để lão nương làm cho!

Nữ tử thân chiến bào bước vào chủ trướng, đã hai tháng rồi mà còn chưa giải quyết xong chuyện ở đây, nàng có phần không kiên nhẫn rồi.



- Vô Liên, ngươi thân là một công chúa, sao không giữ hình tượng gì hết vậy?

Lần này người dẫn binh tiếp viện là Vô Liên, hiện tại bên Mễ Ân án binh bất động nên Tử Duy cũng không đánh rắn động cỏ, nàng là một người tính tình nóng nảy còn hiếu thắng nên sẽ không chịu ngồi yên mãi như vậy.

- Hình tượng có thể giúp đánh thắng trận không, huống hồ ta trước giờ không để ý mấy thứ đó.

- Được, được, không nói đến chuyện đó nữa, Vô Liên công chúa à, kiên nhẫn một chút đi.

- Hứ, ngày nào cũng bảo ta kiên nhẫn, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, ta làm sao gặp được Lan nhi tỷ tỷ đây?

Vì lâu rồi không gặp nàng nên Vô Liên đã chủ động xin hoàng huynh của mình dẫn binh để có cơ hội đến Minh Phượng một chuyến. Cái tên Minh Tử Duy này cứ lề mề thì nàng phải tiếp tục đợi rồi.

- Ngươi đừng nóng vội, tẩu ấy còn chưa trở về cung đâu

Minh Tử Duy thật không biết nên khóc hay nên cười, vị công chúa này ngày nào cũng đến hối thúc y tấn công Mễ Ân chỉ vì để nhanh chóng gặp hoàng tẩu của y. Truyện Xuyên Không

- Tỷ ấy đi đâu chứ, sao lại không ở trong cung, chẳng phải tỷ ấy bây giờ là hoàng hậu sao?

- Ta cũng không biết tẩu ấy đi đâu, chỉ có mỗi hoàng huynh ta biết thôi, ngươi đổi câu hỏi khác đi

Ngày nào Vô Liên cũng lặp lại mấy câu hỏi đó, y bây giờ đã thuộc nằm lòng luôn rồi.

- Vậy... tỷ ấy chừng nào mới trở về cung

- Cái đó cũng đừng hỏi ta, ta không biết

- Sao cái gì ngươi cũng không biết hết vậy?

Vô Liên nhướng mày, hỏi tên này cũng như không, tính ra nàng hỏi câu nào cũng đa số đều không nhận được đáp án.

- Tẩu ấy có phải thê tử của ta đâu, tẩu ấy là thê tử của hoàng huynh ta mà, có gì muốn hỏi thì hỏi hoàng huynh của ta đó, hỏi ta làm gì?

Y nói một hơi, kể từ lúc gặp vị công chúa ương bướng này thì Tử Duy lại nổi lên tính trẻ con mà hằng ngày đều cãi nhau với nàng ấy.

- Tỷ ấy là hoàng tẩu của ngươi, ngươi không biết quan tâm một chút sao, ngươi đúng là một người vô lương tâm,hứ!

- Ừ thì ta vô lương tâm đó, ngươi quản được sao?

- Ngươi đợi đấy, sẽ có một ngày ta quản được ngươi thôi!

Nàng cười một cách nguy hiểm, Vô Liên đã có dự tính sẵn trong đầu rồi, tên này cũng khá thú vị, gả cho y còn tốt hơn gả cho mấy vị công tử giả tạo kia. Tử Duy thấy gương mặt tính toán của nàng chợt rùng mình, sao y lại thấy lạnh sống lưng vậy, có phải thời tiết trở lạnh rồi không?

- Vương gia, Vô Liên công chúa, quân Mễ Ân có hành động

Một tướng sĩ vội vàng đi vào bẩm báo, Tử Duy thầm thở phào một hơi, thà đánh trận trên chiến trường còn hơn đối mặt với tiểu hồ ly gian xảo này.



- Được, lệnh cho toàn quân sẵn sàng, chúng ta đi đánh với bọn chúng một trận thôi

- Dạ

Hai người không ai nói với nhau câu nào mà đi ra ngoài phóng lên lưng ngựa dẫn binh đấu với quân Mễ Ân. Chiến trường một trận khốc liệt, máu chảy thành sông, thi thể binh lính ngổn ngang.

Y và Vô Liên tập trung đến đối phó với chủ tướng Mễ Ân, ông ta là người thảo nguyên quen với bắn cung cưỡi ngựa nên hai người bọn họ yếu thế trước ông ta.

- Hai người các ngươi không phải là đối thủ của bổn tướng quân đâu, mau giơ tay chịu trói đi

- Hừ, muốn lão nương giơ tay chịu trói sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

- Nha đầu thối, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu

- Ai đó mới không biết tốt xấu, còn chưa đánh thắng mà đã ngạo mạn như vậy rồi

Vô Liên và chủ tướng Mễ Ân vừa đánh nhau vừa đấu võ mồm, Tử Duy bị bọn họ đẩy sang một bên chỉ biết đứng nhìn, đây gọi là đi đánh trận sao? Sao chẳng theo sách vở gì cả vậy?

- Này, ngươi đánh lại không đó?

- Ngươi còn dám hỏi, mau vào giúp ta một tay đi chứ!

- Nhưng lúc nãy là hai người đẩy ta ra mà

- Giờ ngươi có đánh hay không? Nói nhiều quá rồi đấy!

- Đánh thì đánh

Tử Duy đến giúp nàng ấy một tay, hai người hợp lực cũng chỉ đánh ngang tay thôi, một mình Vô Liên đương nhiên là đấu không lại rồi.

- Cẩn thận!

- Muốn giết ta sao, đâu có dễ!

Mắt thấy đao của tướng Mễ Ân đâm về phía Vô Liên không hiểu sao trái tim y lại đập nhanh đến vậy, hình như đó là cảm giác lo lắng. Vô Liên cũng nhìn thấy ông ta đang nhắm về phía mình, nàng chợt nhớ lúc trước Sở Lan có cho nàng rất nhiều độc dược, nếu đã đánh không lại thì dùng ám chiêu thôi.

- Ngươi... ngươi dám ném cái gì vào người ta hả?

- Thuốc độc chứ còn gì nữa, ông tưởng ta ném bột mì sao?

- Giao thuốc giải ra đây!

- Tưởng ta ngốc sao, giao ra cho ông để lại phải tiếp tục đánh nhau sao!

- Ngươi... ngươi...



Ông ta chưa nói hết đã ngã xuống, thuốc độc nàng cho Vô Liên chỉ là một số loại khiến người ta bất tỉnh, ngứa ngáy hoặc là hắt hơi liên tục thôi. Nàng không có ý định dùng độc để hại người, chỉ là dùng để dạy dỗ cho một số kẻ không biết tốt xấu mà thôi.

- Ngươi hạ thuốc gì vậy?

- Ma phí tán, có ý kiến gì sao?

- Không có!

- Vậy thì đem ông ta về nhốt lại đi, còn đứng trơ ra đó làm gì

- Biết rồi, đừng có lải nhải nữa, đau cả đầu!

Y thân là một vương gia cao quý mà lại bị nàng sai như thuộc hạ, thật không thể chịu được mà!

Hai người cùng nhau trở về doanh trại, không ngờ danh tướng của Mễ Ân lại dễ dàng bị bắt như vậy. Sau gần hai tháng thì trận chiến với Mễ Ân quốc cũng đã kết thúc. Hoàng đế Mễ Ân đã đưa thư đầu hàng chấp nhận rút quân không được có ý đồ với Minh Phượng nữa.

Ám Dạ các

- Đáng ghét! Một lũ vô dụng, chưa làm được tích sự gì đã bị bắt rồi!

Lộ Trúc nghe được tin liền tức giận mắng, đám thuộc hạ bên dưới không ai dám lên tiếng. Trong Ám Dạ các ai dám chống lại nàng ta chứ, ai cũng biết thủ đoạn của nàng ta đáng sợ đến mức nào. Ám Dạ các dạo gần đây càng lớn mạnh hơn, các môn phái đều e sợ sẽ bị Ám Dạ các nhắm trúng mà bị diệt môn.

- Chủ nhân đừng tức giận, chúng ta vẫn còn nhiều trò vui mà

Trương Nhược Nhược không sợ chết mà mở miệng, vừa hay có thể mượn tay Lộ Trúc để trả thù Minh Tử Cẩn cùng với Sở Lan. Đợi khi hai người đấu nhau lưỡng bại câu thương, nàng ta chẳng phải là ngồi làm ngư ông đắc lợi hay sao?

- Ngươi nói đúng, tất cả lui xuống đi, Trương Nhược Nhược ở lại

- Dạ

Bọn họ rối rít lui xuống, không ai biết Lộ Trúc và Trương Nhược Nhược nói gì với nhau chỉ thấy sau khi bước ra ngoài Trương Nhược Nhược liền mất tích vài ngày.