Vương Phi Có Độc

Vương Phi Có Độc - Chương 8: Vào Vương phủ (tam)




Tháng tư năm Ninh Tuyên thứ hai mươi bảy, Trịnh Triệu lĩnh quân trùng trùng điệp điệp xuất chinh Bắc Cương. Khi binh lính hành quân đi ngang qua trước mắt mình, Lục Oanh trầm mặc không ngẩng đầu. Tuy mới gả thành người của hắn, nhưng nàng không chút nhớ nhung phu quân đang ngước cao đầu cưỡi chiến mã đầu quân kia, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái. Ít nhất một năm này, sẽ là một năm thật tĩnh lặng.

Một đôi tay thon thả vỗ nhẹ vai nàng, Lục Oanh ngẩng đầu, thấy là Cố Thanh Trản mặt mang nụ cười trấn an. Đoán rằng nàng đã hiểu lầm, nhưng Lục Oanh cũng không giải thích gì, chậm rãi nâng khóe miệng, trên mặt hiện một nụ cười gượng.

Một năm vốn tưởng rằng không gợn sóng không sợ hãi này, cuối cùng lại thành một năm khắc cốt ghi tâm nhất trong đời Lục Oanh. Vận mệnh rất dễ dàng bị thay đổi, gặp gỡ Cố Thanh Trản, không phải thay đổi mà là đảo điên. Vốn tưởng rằng mình đã biết trước hết thảy, nhưng kết quả vẫn là bất ngờ. Mười năm sau nhớ lại, có lẽ ngày ấy một lần gặp mặt nàng ở chùa Từ Ân, nụ cười mỉm khiến mình từng chút từng chút mê say, đã chú định sự bắt đầu của mối ràng buộc day dứt về sau.

Sau khi Trịnh Triệu đi, Vương phủ càng thêm yên tĩnh, tựa như một tòa tử thành, áp lực nặng nề vô cùng. Mưa dầm liên miên hơn mười ngày, càng lúc càng lớn. Lục Oanh đứng trước hành lang, mưa to mãi không ngừng, trong lòng thầm than, sông Lạc Thủy sợ là lại bị vỡ đê.

"Ánh Thu tỷ tỷ." Bích Lạc tung tăng chạy đến giữ chặt nữ tử lam y, "Mấy ngày trước nói muốn dạy ta đan túi lưới, ta còn đang định đi tìm ngươi đây!"

Ánh Thu là đại nha hoàn bên người Vương phi, ăn mặc không như nha hoàn bình thường. Người trong phủ biết nàng là hồng nhân bên cạnh Vương phi, cũng không dám đắc tội. May mà Ánh Thu bình thường bình dị gần gũi, quan hệ với người trong phủ rất hòa đồng, ngay cả Bích Lạc vừa tiến phủ cũng lập tức trước một tiếng tỷ tỷ sau một tiếng tỷ tỷ mà gọi nàng.

Ấn tượng của Lục Oanh đối với người này vẫn là ngày nọ tự tiện đột nhập chùa Từ Ân, Ánh Thu cầm chủy thủ sắc bén, kề lưỡi dao sáng bóng ngay cạnh cổ mình. Thủ pháp và ánh mắt đó, tuyệt đối không phải điều một nha hoàn bình thường có thể làm được. Xem động tác và chiêu thức, Lục Oanh cảm thấy công phu Ánh Thu không dưới mình. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nha hoàn bên người Vương phi biết chút công phu cũng không phải việc lạ. Dù sao bên người mình thường niên cũng có hai tên ám vệ.

"Oanh phi nương nương, Vương phi cho mời."

Lục Oanh gần như mỗi ngày đều đi Thanh Nguyệt các thỉnh an, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trản chủ động mời, Lục Oanh hơi chút ngoài ý muốn, đáp, "Ừ."

"Tỷ tỷ..." Giữa thê thiếp dùng tỷ muội tương xứng, thường khiến người ta cảm thấy dối trá. Dù đáy lòng vẫn không muốn thừa nhận thân phận Trắc phi của mình, nhưng Lục Oanh lại cam tâm tình nguyện gọi nàng là tỷ tỷ, không có nửa phần mâu thuẫn. Bởi vì, Chiêu Vương phủ lớn như vậy, chỉ có Thanh Nguyệt các là còn nhân tình.

Trong thư phòng, Cố Thanh Trản đang ngồi trước án điều âm cho đàn cổ, thấy Ánh Thu đưa Lục Oanh tiến vào, liền buông việc trong tay, "Lại đây ngồi..."

Ánh Thu biết Cố Thanh Trản có lời muốn nói, lấy đan túi lưới làm lý do, lôi kéo Bích Lạc ra ngoài.

"Tuổi còn nhỏ, sao lại nhiều tâm sự như vậy?" Cố Thanh Trản nhìn mày Lục Oanh luôn khẽ nhíu, nhịn không được hỏi, giọng lại mang vài phần trêu ghẹo, "Chẳng lẽ là nhớ Vương gia?"

"Tỷ tỷ nói đùa, nào có." Lục Oanh giải thích, sau đó cúi đầu nhìn trà Long Tĩnh trong chén.

Cố Thanh Trản cũng hơi cúi đầu, vươn ngón trỏ điểm nhẹ mi tâm Lục Oanh một cái, hỏi, "Sao lại không có? Khi ta bằng tuổi ngươi, cũng không luôn luôn nhíu mày như vậy. Sở tiên sinh nếu còn tại thế..."

Nói một nửa, Cố Thanh Trản bỗng nhiên ngừng. Lục Oanh biết nàng đang băn khoăn điều gì, thoải mái ngẩng đầu, "Tỷ tỷ cứ dứt lời, không sao."

"... Mẫu thân ngươi nhất định không hy vọng ngươi u sầu như vậy."

Lục Oanh giãn mi cười, "Tỷ tỷ... có thể kể cho ta thêm nhiều chuyện về mẫu được không? Ta muốn nghe..."

Cố Thanh Trản dừng một chút, xoay người từ bên thân lấy ra một quyển trục, đưa cho Lục Oanh, "Lần này gọi ngươi đến đây, có thứ này tặng ngươi."

"Đây là?" Lục Oanh tiếp nhận.

"Ngươi mở ra nhìn sẽ biết."

Lục Oanh mở quyển trục. Ánh vào mắt là một bức họa phong lan, nơi đề khoản* in rõ con dấu của mẫu thân, kí tên Sở Ngọc, thật sự là di tích của mẫu thân. Sau khi Sở thị qua đời không lâu, phủ Tướng quân tao ngộ một trận cháy lớn, toàn bộ tranh thơ cầm phổ đều bị đốt sạch, duy nhất còn lưu lại chính là bức họa thác nước thâm sơn treo trong phòng ngủ Lục Oanh, "Đây là mẫu thân tự tay vẽ, sao lại..."

(* Chữ đề tên họ, năm tháng hoặc thơ trên bức tranh hoặc thư pháp.)

"Có một sư thầy giữ quyển trục này, không biết đến từ nơi nào, nhưng quả thật là di bút của Sở tiên sinh." Cố Thanh Trản vân đạm phong khinh* nói, "Đoán rằng ngươi chắc chắn sẽ thích, liền tìm người mang về."

(* Đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Hay được dùng để miêu tả tâm cảnh điềm nhiên, nhàn nhã.)

"Làm phiền tỷ tỷ lo lắng, Lục Oanh ngay đây cảm tạ." Lục Oanh ôm bức họa trong lòng, như nhặt được chí bảo.

"Ngươi là ái nữ của Sở tiên sinh, vậy chính là muội muội của ta. Huống chi, ngươi nay còn gả vào Vương phủ, thật sự không cần xa lạ với ta."

Kiếp trước, Lục Oanh chịu đủ loại hậu viện tranh đấu phiền nhiễu trong Tề Vương phủ. Nào ngờ kiếp này gả vào Chiêu Vương phủ, hậu viện có thể thanh tĩnh như thế. Trước khi vào phủ, Lục Oanh từng nghe nói Chiêu vương độc sủng Vương phi, bảy năm không cưới vợ bé, chỉ tiếc Vương phi thân nhược thể yếu không thể sinh dục, mới bất đắc dĩ nạp thiếp. Lục Oanh bán tín bán nghi, bởi vì Chiêu vương cưới nàng hiển nhiên không phải để kéo dài dòng họ.

Lục Oanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về dây đàn cổ, "Đàn cổ này, cũng là mẫu thân dạy cho tỷ tỷ?"

"Thật vậy, chỉ tiếc khi đó ta tuổi còn nhỏ, rất ham chơi, không chú tâm học, cô phụ nỗi khổ tâm của tiên sinh."

"Khiêm tốn rồi, tài đánh đàn của tỷ tỷ vô cùng tốt. Ngày ấy đàn một khúc trên thọ yến tiên hoàng, ngay cả mẫu thân cũng liên tục khen hay."

Ánh mắt Cố Thanh Trản vụt sáng, cười hỏi, "Thật ư? Tiên sinh khen ngợi ta?"

"Ta lừa ngươi làm gì?" Lục Oanh ngày thường lời lẽ luôn lễ phép, chưa từng thoải mái như hôm nay, tự biết có chút thất lễ, bèn quay đầu nói sang chuyện khác, "Ta thiên tính ngu dốt, mẫu thân dạy thế nào ta cũng không học được..."

Nói xong, Lục Oanh vừa nhớ lại cầm phổ Sở thị dạy nàng, vừa dùng đầu ngón tay thử thăm dò gảy dây đàn. Nàng không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Cố Thanh Trản, do do dự dự, mặt ngoài lại nhìn như sợ hãi rụt rè.

"Tay đặt nơi này..." Cố Thanh Trản bắt lấy tay Lục Oanh, từng điểm từng điểm dạy nàng kỹ xảo mới lạ, "Ừ, là như thế này..."

Hai người sánh vai ngồi trước đàn cổ. Khi Lục Oanh bị nàng nắm tay, trong lòng có vài phần cảm động, quay đầu nhìn nàng. Chỉ thấy sườn mặt nghiêm túc của nàng, khóe miệng tuy chỉ nâng lên độ cong rất nhỏ, thế nhưng vô cùng xinh đẹp. Khó trách thế nhân đều nói, Chiêu Vương phi là Đại Trịnh đệ nhất mỹ nhân.

Cố Thanh Trản cảm thấy ánh mắt Lục Oanh tập trung trên gương mặt mình, nghiêng đầu cười nói, "Ngươi nếu không chê, về sau ta dạy ngươi được không?"

Lục Oanh quay đầu nhìn dây đàn. Trên mặt đàn hai bàn tay tuyết trắng mềm mại phủ lên nhau, nàng trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Trản, "Được, tỷ tỷ đừng chê ta phiền."