Vương Phi Bướng Bỉnh

Vương Phi Bướng Bỉnh - Chương 16: Sinh Thần Thái Hoàng Thái Hậu




Tối đến Ngự Hoa Viên sáng lấp lánh mọi quan lại, hoàng thân quốc thích đều tập tụ ở đây hết. Những đèn lồng đỏ sáng có chữ thọ, những cây hoa mang ý nghĩa mừng chúc thọ sống lâu trăm tuổi đều được sắp xếp rất lịch sự, trang nhã, haybàn yến tiệc các thứ cũng toàn món lạ mắt và mang ý sống lâu trăm tuổi.Phía trước thẳng vũ đài là hồ nước to chảy nước ra ngoài hoàng cung,chiếc đèn hoa đăng được xếp nối đuôi nhau thành một chữ thọ to ở gócphía trái và ở góc phía phải hồ và ở giữa hồ nước được đặt những tảng đá to xếp thẳng nhau như đường đi và xen hai bên tảng đá những hoa sen,mùi hương hoa sen toả ra sen lẫn các hương hoa khác làm người ngửi không thấy khó chịu mà ngửi rất sảng khoái tinh thần, quên đi buồn phiền,lo âu sầu trong não.

Nguyệt Nhi bước vào bẩm báo Lăng Ngọc Châu đến muộn nên buổi sinh thần diễn ra trước.

Trần Công Công thấy Hoàng Thượng ra hiệu yến tiệc tổ chức Trần Công Công Hô “Sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu bắt đầu”

Vũ công, nhạc đình đều được đi ra biểu diễn tiếc mục nào cũng đẹp vàxuất sắc ai xem cũng cười và nâng ly chúc Thọ Thái Hoàng Thái Hậu. Saumột canh giờ hết, tới phiên các tiểu thư, quận chúa hoàng thân quốcthích biểu diễn.

Mãn Châu Công Chúa đứng dậy ra khỏi chỗ,xin hiến một điệu múa: “ Hôm nay là sinh Thần Thái Hoàng Thái Hậu, MãnChâu cũng muốn góp vui” Mãn Châu Công Chúa nói xong mọi người đều nhìnMãn Châu đứng ở vũ đài tiếng đàn nổi nên, Mãn Yên Công Chúa động người,hai taythả lụa xuống, xoay người múa thân hình uyển chuyển linh động, như một dòng nước mùa thu, sau một canh giờ Mãn Yên Công Chúa hoànthành điệu múa.

“Mãn Yên Công Chúa, múa rất đẹp đúng là không hổ danh Tài nữ Bắc Tống” Thái Tử Lăng Trung Anh nhìn Mãn Yên Cười

“Thái Tử, quá khen ta rồi, dù múa đẹp cũng không bằng lục muội ngài” Mãn Yên Công Chúa cười tươi rồi trả lời, đi xuống vũ đài về chỗ ngồi

Trời hoa đào rơi xuống tiếng sáo vi mọi người ngước lên trời nhìn. LăngNgọc Châu mặc bộ Lam y, đầu búi được một chiếc châm ngọc giữ, mọi người nhìn Lăng Ngọc Châu thổi sáo từ trên trời hạ xuống như một tiên nữgiáng trần đi trước là bốn nha đầu hay đi bên Cạnh Lăng Ngọc Châu, haingười cầm một chiết đèn, hai người cầm rổ tung hoa đào, Lăng Ngọc Châuđứng giữa hàng Theo sau là Mai Nguyệt Quận Chúa hai tay bưng một chiếcbánh to tròn ba tầng.

“Châu Nhi, chúc Hoàng Tổ Mẫu thọ nhưnam Hải, sống lâu trăm tuổi” Lăng Ngọc Châu đi vào chúc Thái Hoàng TháiHậu tay cầm một hộp nhỏ mang lên tặng Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu mở chiếc hộ ra thấy một tượng ngọc cậu bé tay cầmquả đào nhìn rất đẹp và độc đáo: “Châu Nhi, ta rất thích món quà này”

“Người thích là tốt rồi” Lăng Ngọc Châu cười rồi đỡ Thái Hoàng Thái Hậu dậy đi đến chỗ bàn được đặt bánh sinh nhật

“Tổ mẫu, chiếc bánh này là tâm của Nguyệt Nhi và Châu tỷ làm suốt cảbuổi chiều mới xong đó” Mai Nguyệt nhanh miệng nói với Thái Hoàng TháiHậu

“Hoá ra hai đứa đến muộn là do mải làm chiếc bánh nàysao” Thái Hoàng Thái Hậu cười rồi nhìn Lăng Ngọc Châu và Mai Nguyệt xoađầu hai người.

“ Vâng,Tổ Mẫu người mau ước rồi thổi nến đicon nhìn chiếc bánh mà thèm rồi đó” Lăng Ngọc Châu gật đầu rồi kêu TháiHoàng Thái Hậu mau ước rồi thổi nến.

“Đứa trẻ này, haiz” Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đứa cháu mình thở dài lắc đầu vẫn tính nào tặt đấy, Thái Hoàng Thái Hậu ước xong rồi thổi nến. Lăng Ngọc Châu rút nến racắt bánh chia cho mọi người. Lăng Ngọc Châu nhìn một vòng liền thấy chưa ai đưa bánh cho Tam Hoàng Tử liền cắt một miếng đưa tới cho Tam HoàngTử

“Tam Hoàng Tử, mời ngài thưởng thức bánh” Lăng Ngọc Châu đặt bánh xuống xuống vòng cổ rơi ra, Tam Hoàng Tử Tây Tạng khi nhìnthấy chiếc vòng thì rất vui mừng, người mà hắn tìm suốt ba năm cũng tìmthấy.

Năm hắn 15 tuổi,đi ngao du giang hồ nhưng không ngờbị ám sát, trúng độc rất nặng. Trong lúc trọng thương đã được một cônương cứu giúp hắn giải độc, lúc mê mang hắn tuy không nhìn rõ khuônmặt, nhưng chiếc vòng ở cổ cô nương đó lộ ra ngoài hắn nhìn rất rõ và in sâu trong đầu hắn. Lúc tỉnh dậy muốn cảm tạ nhưng đã không thấy ngườiđâu, trở về hoàng cung hắn đã sai người tìm người đó, nhưng bất vô âmtín như người không có ở thế gian. Không ngờ hôm nay gặp lại nàng, không ngờ thân phận nàng là công chúa