Vương Phi Bỏ Trốn

Chương 8: Kiếp trước, kiếp này.




"Nói rõ đi huynh đến đây có chuyện gì?"

" Haiz được rồi ta nói, chỉ tại gần đây ta nghe nói cửa hàng của đệ bị người khác qua mặt nên ta chỉ sợ số tiền đệ nộp cho quốc khố sẽ giảm đi thôi!!!!"

Oành!!! Chỉ nghe một tiếng nổ long trời lỡ đất trong lòng mọi người và dĩ nhiên trừ người gây họa ra. Gần hai mươi con mắt mang vẻ oán trách nhìn lấy mình khiến hoàng thượng hắn chẳng biết mình đã làm gì???

Trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự khác nhau nhưng đều liếc mắt nhìn về hướng vị vương gia đang nghiễm nhiên thưởng thức trà kia.

Tiểu đức tử bây giờ đã run như cầy sấy rồi lòng thầm khấn vái cho hắn kiếp này tránh được tai ương hắn sẽ nguyện ăn chay 3 tháng nga.

"Hoàng thượng à hoàng thượng có phải người thấy chưa đủ loạn đúng không?" Đấy là câu hỏi mà mọi người muốn hỏi hòang thượng của bọn họ a!!! Nghĩ làm sao vậy bây giờ vương gia nhà họ sắp thét ra lửa rồi hoàng thượng không giập lửa thì thôi mà còn quăng thêm củi vào nữa.

" Hoàng thượng vương gia người cũng đừng lo lắng quá theo thần điều tra cho thấy Tuyết gia tuy bây giờ tài lực hùng hậu nhưng vẫn không qua mặt chúng ta"

" Hạo Minh vậy theo ngươi nói là Tuyết gia nhường nên cửa hàng của vương gia ngươi mới có thể buôn bán được ?"

" Vương gia ý thuộc hạ không phải vậy, Hoàng thượng người làm ơn đừng có đổ oan cho ta!!" Bây giờ khuôn mặt của Hạo Minh biến dạng rồi muốn khóc cũng không ra nước mắt. Tuy là thuộc hạ được vương gia tin tưởng nhất nhưng hắn vẫn rất sợ những hình phạt ghê sợ của vương gia hắn nghĩ ra nha.

" Cái này ta không có đổ oan nha ta chỉ thuật lại lời của ngươi nói thôi!!!!"

Hạo Minh mặt méo sẹo rồi không còn từ gì để nói nữa, hắn làm sao có gan để cãi tay đôi với hoàng thương như vương gia nhà hắn a.

" Được rồi đừng ồn ào nữa chuyện này ta sẽ đích thân xử lí" Được rồi bây giờ mọi người ở đây quay lại cầu may cho nhị tiểu thư của Tuyết gia.

" Cái gì đệ đích thân ra tay á?"

" Có chuyện gì sao?"

" À không có gì . không có gì." Không có mới là lạ đấy nhưng hoàng đến sao dám nói là mình lấy tin tức này đi đánh cược đây, dù hắn là hoàng đế nhưng vẫn có lúc thiếu tiền xài nha.

- Được rồi ta không làm phiền đệ nữa ta còn có việc phải xử lí nên đệ cứ làm việc của mình đi!

- Thế hoàng thượng huynh không đợi à?

Ai cũng nhìn chằm chằm vị vương gia đáng quý và đáng kính kia a! bây giờ hoàng thượng người ta muốn đi về đó!! thế tại sao vương gia nhà họ muốn giữ lại làm gì?????

Đáng thương nhất là tiểu đức tử của chúng ta trong đầu bây giờ hắn chỉ đang nghĩ làm sao để thoát thôi bởi vì bây giờ có vẻ như vương gia định giết hoàng thượng rồi kìa !!!!!!

Mặc kệ những cặp mắt như muốn đâm thủng mình của mọi người vị vương gia anh tuấn bất phàm của chúng ta nói một cách thản nhiên cứ như không phải mình nói:

- Thế Hoàng huynh không đợi ta đuổi rồi mới đi à?

Miệng hoàng thượng co quắp một cách đáng sợ, xung quanh người hầu cố gắng nín cười một cách vô cùng thống khổ .

Rất muốn cười nhưng chẳng dám cười, hai bờ vai cứ run run nhưng chẳng ai dám hé miệng nhe răng ra mà cười, họ vẫn chưa muốn mất đầu và vẫn còn rất yêu cuộc sống này nha!

Tiểu đức tử cứ như đi ải môn quan trở về âm thầm cảm ơn phúc đức tổ tiên nhà hắn đã để lại. Cứ mỗi lần hoàng thượng của hắn muốn đi gặp vị vương gia này thì hắn cứ như giảm thọ mất mười năm !!!

Còn trong đầu hoàng thượng hiện cả nùi hắc tuyến dù sao hắn cũng là hoàng thượng một nước thế mà người anh em này của hắn chẳng bao giờ cho hắn một tí mặt mũi nào cả khiến hắn rất đau lòng a

Nhưng bây giờ đã bị "đuổi" như vậy rồi hắn còn chưa chịu đi thì hắn có thể xưng vua " mặt dày " nha. Tuy đi hắn cũng phải làm dáng 1 chút : Hất mặt lên trời mà đi.

Nhìn thấy hoàng thượng và đoàn tùy tùng đi rồi vị vương gia anh tuấn sầm mặt lại nở một nụ cười quỷ quyệt khiến mọi người sởn cả gai óc.

Đã rất lâu rồi bọn họ chưa có nhìn thấy nụ cười này của chủ từ hình như cũng đã mười năm rồi. bọn hắn còn nhớ rất rõ vì năm ấy khi tân đế mới lên ngôi trong triều đình có rất nhiều thế lực ngầm muốn chiếm ngôi.

Khi ấy chính chủ tử bọn họ là người giúp đỡ tân đế dọn dẹp mọi việc càn quét hết tất cả các thế lực ấy, thu lại binh quyền, trừng trị tham ô, tẩy sạch bọn quan lại, chiếm lĩnh nền kinh tế cho đến bây giờ.

Thế nhưng giờ đây chủ tử đi vắng không lâu giao cho họ việc kinh doanh mà lại xảy ra việc như vầy thì trước mắt là bọn họ chết chắc rồi.

- Tất cả các ngươi trở về mật thất " tập luyện" lại đi. 

- Dạ vâng!!!