Vương Phi 13 Tuổi

Chương 706: Mẫu Thân Lưu Nguyệt




Dư âm chấn động, khiến tai người ong ong.



“Thanh âm này…………………”



Âu Dương Vu Phi cảm thấy nhàm chán không muốn tham dự đám cưới của Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt, nên trốn vào trong góc hoàng cung, đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngắm cảnh thưởng rượu, lúc này chợt nghe thấy thanh âm kia đột nhiên bật người ngồi thẳng dậy, sắc mặt đại biến.



Vẻ mệt mỏi uể oải đột nhiên biến mất, thay vào đó là lo lắng và sợ hãi.



Đúng, chính là sợ hãi.



Thanh âm này…………………là bọn họ tới!



Là bọn họ đích thân tới đây!



Mà trước đại điện lúc này, tân khách đang vô cùng kinh hãi, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.



Trên đại điện, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt lông mày đều khẽ nhảy lên, thân thể đứng thẳng, quay đầu nhìn ra phía ngoài đại điện.



Chỉ thấy trên bầu trời phía ngoài đại điện một chiếc kiệu bay Bát Bảo đang bay nhanh mà tới.



Mọi người nhất thời cảm thấy chói mắt.



Một chiếc kiệu bay bát bảo từ bâu trời phía xa đang nhanh chóng bay tới.



Chỉ thấy kiệu lớn dát vàng, bốn phía chắn bằng lụa mỏng màu tím, mà đang lúc bay nhanh tới bị gió thổi vào lại dập dờn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo.



Mà đang khênh kiệu là bốn kiệu phu, mặc trang phục theo bốn màu tím, hồng, vàng, xanh.



Mặt trầm như nước, mang theo kiệu lớn, lại bay vút đi giống như đi người không, nhẹ nhàng thư thái.



Mà bay phía trên đỉnh kiệu là hai thân ảnh mặc trường bào một lam một trắng, tóc đen tung bay.



Nhàn tản tựa như đang dạo chơi trong vườn vắng, đạp không bay đến.



Ánh mặt trời từ trên cao chiếu rọi xuống người họ, tỏa hào quang rực rỡ, thật giống như thần tiên hạ phàm.



Đẹp đến mức khiến người ta không sao dời mắt, kinh diễm khiến lòng người rung động.



Nhẹ nhàng tiến đến, giống như bọn họ không phải đang bay trên không trung mà là đang dạo chơi trên mặt đất. Gió nhẹ phất qua khiến vạt áo nhẹ nhàng bay múa.



“Võ công thật cao cường!”



Ngẩng đầu nhìn sáu người đang phá không bay đến, đến ngay cả người hiểu sâu biết rộng, võ công cao cường như Hiên Viên Triệt cũng không khỏi ca ngợi một câu.



Có thể bay trên không như đi dưới đất bằng chắc chắn khinh công cùng nội lực phải vô cùng thâm hậu mới có thể làm được.



Đến cả hắn, cũng không thể bay lượn nhẹ nhàng như vậy.



Lưu Nguyệt nghe thấy lời ca ngợi của Hiên Viên Triệt, thoáng kinh ngạc, hai mắt khẽ động, bàn tay đang nắm hỉ cầu khẽ động.



Nhẹ tựa lông hồng, bay lướt đến đây.



Sáu người một kiệu bay tới nhanh vô cùng.



Một khắc trước còn đang ở khoảng không cách xa cửa điện, một khắc sau đã đến ngay trước cửa chính điện.



Người phía dưới đều trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn lên đoàn người đang bay đến.



Tiếng nhạc im bặt, tiếng pháo ngừng nổ.



Cả mấy người người đang náo nhiệt là thế, vậy mà lúc này đây lại lặng yên như tờ, không một tiếng động.



Nhưng nét mặt ai đấy đều vô cùng khiếp sợ.



Đột nhiên, trong lúc đó, trong Lưu Ly điện, hàn quang chợt lóe, vô số mũi tên nhọn hoắt phá không bay ra.



Hướng đoàn người sáu người một kiệu đang bay tới kia phóng đến.



Sát khí sắc bén, nhanh như tia chớp.



“A…………………………” Mấy quan viên bên dưới nhìn thấy cảnh này nhất thời chấn kinh, kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.



Đó là thần tiên trên trời, sao lại có thể………………..



Tiếng kêu sợ hãi còn đang trong cổ họng, hình ảnh trên trời lại đột nhiên biến đổi.



Mắt thấy hàng nghìn hàng vạn mũi tên đang bắn tới sáu người kia.



Thế nhưng, vẻ mặt sáu người vẫn bình thản như thường, tay áo khẽ vung lên, phất một cái.



Bộ dáng khinh thường ngạo mạn, giống như đang đuổi đi con ruồi bay trước mặt.



Không chút khó khăn, không tốn chút sức.



Nhưng, ngay khi tay áo bọn họ phất lên, hàng nghìn hàng vạn mũi tên đang bắn về phía bọn họ bỗng dưng dừng lại ngay giữa không trung, giống như đang bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, rồi lại bất chợt rơi hết xuống dưới.



Đừng nói đến việc đả thương sáu người bọn họ, ngay cả cơ hội để vô số mũi tên kia đến gần bọn họ cũng không có.



Sáu người kia cứ thế nhanh chóng bay tới, tốc độ so với lúc trước không chậm hơn chút nào.



Giống như chưa từng bị trận thế ngàn tên kia bắn tới.



Mấy võ tướng bên dưới thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh, trừng mắt hoảng sợ. Đây là loại võ công gì?



Mà ở giữa chính điện, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thấy vậy, quay đầu nhìn nhau một cái.



Trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự thấu hiểu.



Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, bọn họ công khai thành thân, chính là sự khiêu khích Minh Đảo cực điểm.



Minh Đảo nhất định sẽ không để cho bọn họ thuận lợi đến với nhau, nhất định bọn chúng sẽ tới đây ngăn cản.



Cho nên, bọn họ đã sớm sắp xếp xong xuôi trận thế để đối phó.



Không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới.



Nhưng, hai người thật sự không ngờ được, người tới đây lại mạnh như vậy, võ công cao cường đến thế.



Chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, cũng đã lộ ra năng lực tuyệt kĩ khiến người khác khiếp sợ.



Trong điện, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đang mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, ngoài điện lại đang biến đổi.



Hàng nghìn hàng vạn mũi tên vừa rơi xuống.



Từng quả cầu nhỏ màu đen lại đột nhiên bắn ra không ngừng, lao vút tới chỗ sáu người kia.



Cầu nhỏ màu đen nhanh như điện, bay ra vun vút, tiếng xé gió sắc bén vang trong không khí.



Màu đen quỷ dị phá không, tiếng xé gió chói tai.



Đây chính là bom đất của Lưu Nguyệt, sau khi trở lại Thiên Thần đã được nàng cải biến đi một chút, lực nổ mạnh hơn rất nhiều.



Người mặc bạch y thấy vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, thân hình khẽ chậm lại, dừng lại trên khoảng không phía trên đỉnh kiệu.



Chân chạm đỉnh kiệu, hai tay hắn hợp lại, ngay sau đó lại vung lên.



“Rầm rầm rầm…………….”



Trong nháy mắt, chỉ thấy một loạt tiếng nổ điếc tai liên tiếp vang lên.



Khói đen cuốn lên, bao phủ toàn bộ kiệu lớn cùng đám người.



Võ tướng bên dưới thấy vậy, không khỏi cùng thở phào nhẹ nhõm.



Xem ra, bọn chúng cũng vẫn không qua nổi vũ khí của Hoàng hậu bọn họ.



Bọn họ biết trong thiên hạ này không ai có thể ngăn cản được Hoàng hậu của bọn họ mà.



Song, những thứ mà đám võ tướng không nhìn thấy được, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.



Một chưởng của người mặc bạch y kia bắn ra, nội lực cường đại vô cùng, bắn thẳng tới bom đất mà bọn họ bắn ra.



Hai lực va chạm vào nhau, mới khiến bom kia phát nổ.



Nhưng khoảng cách còn xa đám người kia rất nhiều, không có khả năng đả thương được bọn họ.



Lúc này nhìn lên bầu trời, lại thấy rất rõ ràng kiệu lớn kia mặc dù bị khói đen bao phủ, nhưng lại không mảy may bị tổn hại chút nào.



Hiên Viên Triệt thấy vậy, chậm rãi buông hỉ cầu trong tay ra, hai bàn tay vỗ vào nhau.



Ngay giữa đại điện trở nên trống không.



Lần này, bọn họ đã gặp đối thủ thật sự rồi.



Bay vút mà tới, xẹt qua khói đen, sáu người một kiệu giống như lá cây, từ từ đáp xuống chính giữa đại điện.



Một tiếng động va chạm cũng không có.



Nhẹ nhàng đặt chân xuống đại điện, nam tử áo lam đứng đầu, mặt hình chữ quốc (国), vẻ mặt lãnh khốc, hai mắt như chim ưng quét qua Hiên Viên Triệt, lạnh lùng nói: “Đây chính là lễ tiếp đón khách của Thiên Thần?”



Lời nói lạnh lùng, khí thế bức người.





Lần này, không chỉ có võ tướng Thiên Thần, mà toàn bộ đám người ở đây đều hiểu được sắp có chuyện không hay xảy ra.



Ngay cả đám văn thần đang sững người kinh hãi cũng hiểu được, sáu người vừa tới tuyệt không phải là bạn.



Cả đám người không khỏi im lặng, vẻ mặt lo sợ.



“Người có lòng, Thiên Thần ta tất sẽ dùng lễ nghi đón tiếp, người phá rối, quả nhân sao lại cần dùng đến lễ nghi!”



Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn người áo lam, không chút nhượng bộ.



“Tốt, tốt, thẳng thắn, rất thẳng thắn! Ngươi đã thẳng thắn như vậy, bổn tọa cũng không vòng vo nữa.”



Lời nói của Hiên Viên Triệt vừa dứt, nam tử mặc bạch y cũng lạnh lùng đáp lời.



Nói xong lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.



Khẽ nhíu mày, khuôn mặt nam tử bạch y có chút không vui nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nạp Lan Lưu Nguyệt, mau theo bọn ta trở về!”



Tiếng nói sắc bén, tuyệt không khách khí.



Tuyệt đối không có chút thái độ kính sợ Lưu Nguyệt như của Tam vương, Lục tôn, Cửu thánh trước đây.



Lời vừa nói ra, hoàng tộc sáu nước Trung Nguyên không khỏi hít vào một hơi lạnh.



Trong bộ sách lưu lại trong mật thất của bọn họ có ghi lại rõ ràng, Nạp Lan, chính là họ của Vương tộc Minh Đảo.



Mà Mộ Dung Lưu Nguyệt này, người kia lại xưng nàng là họ Nạp Lan, lẽ nào nàng chính là Vương tộc Minh Đảo?



Lưu Nguyệt thấy vẻ lạnh lùng không chút khách khí của nam tử bạch y kia, lông mày khẽ nhướn lên, trong mắt nổi lên tia lạnh, khinh miệt nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”



Nam tử bạch y kia nghe vậy, chân mày càng thêm nhăn lại.



“Nạp Lan Lưu Nguyệt, ngươi đừng khiêu khích bọn ta, ngươi cũng không nên cho rằng trên đời này không ai có thể hạ được các ngươi!”



“Mặt mũi chúng ta cho ngươi đủ rồi. Lần này, chúng ta quyết không khoan nhượng, cũng không ngại dồn ngươi tới chỗ chết.



Cho nên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Mau theo bọn ta về Minh Đảo!”



Nam tử lam y lạnh lùng tiếp lời, thanh âm lạnh lẽo như băng, sắc bén như đao.



“Hừ, ngươi…………..”



“Đừng nói, nhẫn lại một chút, nhẫn lại một chút. Đừng chọc giận bọn họ, nàng không đấu lại được với bọn họ đâu, nhẫn lại một chút………………….”



Lưu Nguyệt hừ một tiếng, đang mở miệng định nói, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói của Âu Dương Vu Phi truyền âm nhập mật tới cho nàng.



Lưu Nguyệt không khỏi khẽ nhíu mày.



Âu Dương Vu Phi kiêng kị hai người này như vậy, rốt cuộc hai người này có thân phận thế nào?



“Âu Dương Vu Phi, mau ra đây!” Trong nháy mắt Lưu Nguyệt vừa nghĩ, đột nhiên bạch y nam tử quát lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua phía sau đại điện.



Tiếng quát này người khác nghe không cảm thấy gì, nhưng Âu Dương Vu Phi ở phía sau đại điện lại cảm thấy như sét đánh ngang tai, lỗ tai bùng nhùng.



Âu Dương Vu Phi không khỏi cười khổ một tiếng, xoa xoa lỗ tai, từ phía sau đi ra.



Hắn quả thật không nên dùng âm nhập mật.



Khoảng cách gần như vậy, dù là người có võ công thấp hơn hay bằng hắn, tuyệt đối không thể nghe được.



Nhưng hai người trước mặt võ công cao thâm hơn hắn rất nhiều.



“Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, đã lâu không gặp!” Âu Dương Vu Phi bày ra vẻ mặt vô tội, cười hì hì chào hỏi hai nam tử kia.



Nam tử bạch y, cũng chính là Tả hộ pháp Minh Đảo lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.



Hữu hộ pháp thì trầm giọng nói: “Mau trở về chịu phạt!”



Lời nói không chút khách khí khoan nhượng.



Âu Dương Vu Phi nghe thấy không khỏi sờ mũi, đứng lại bên người Lưu Nguyệt, cười hề hề, chỉ nam tử trước mặt, nói với Lưu Nguyệt:



“Đây là hai hộ pháp của Minh Đảo Vương, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp, đồng hàng với sư phó (sư phụ) của ta, võ công đệ nhất Minh Đảo, đồng thời cùng là trợ thủ đắc lực nhất của Vương tôn, địa vị dưới một người trên vạn người.”



Vừa giới thiệu, Âu Dương Vu Phi vừa nháy mắt với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.



Hai người kia thật sự rất lợi hại, không dễ đối phó càng không thể làm liều.



Ngay cả sư phụ hắn cũng trở thành bại tướng dưới tay hai người bọn họ, với lực lượng bây giờ không cách nào có thể địch lại được với hai sát thần này.



Hắn còn tưởng bọn họ cùng lắm cũng chỉ để cho đồ đệ của mình tới.



Thật không thể ngờ được, hai người này lại đích thân đến đây.



Lần này, bọn họ thực sự thảm rồi.



Nhìn Âu Dương Vu Phi vừa nói vừa nháy mắt với mình, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.



Năng lực của hai người kia, bọn họ vừa rồi cũng chứng thực được phần nào.



Âu Dương Vu Phi nói vậy, chẳng qua là để bọn họ càng thêm rõ ràng thôi.



Hiểu cũng đã hiểu rõ, nhưng, như vậy thì sao?



“Mau trở về!”



Không thấy Lưu Nguyệt lên tiếng trả lời, Hữu hộ pháp có chút không kiên nhẫn, lớn tiếng quát.



“Trở về? Trở về đâu?



Nơi này chính là nhà của Lưu Nguyệt, nàng sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây. Đây mới chính là nơi nàng nên ở lại!”



Bước lên trước một bước, sắc mặt Hiên Viên Triệt lạnh lẽo chưa từng có.



“Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp Minh Đảo? Hừ, mặc kệ các ngươi là ai.



Quả nhân nói cho các ngươi biết, nơi này là Thiên Thần, không phải Minh Đảo. Không phải là nơi các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi, muốn làm gì thì làm.



Hiện giờ các ngươi đã đến, nhưng có đi được hay không là tùy quả nhân định đoạt!”



Thanh âm uy dũng mà lạnh như băng, không quát lớn, không rống giận, cũng không phải những lời lẽ uy hiếp.



Rất trầm ổn nhưng từng lời từng chữ lại thể hiện sự uy nghiêm, quyết tuyệt khôn cùng.



“Ha ha……………….”



Lời Hiên Viên Triệt vừa dứt, Tả hộ pháp Minh Đảo liền cười lớn một tiếng.



Tiếng cười lạnh lùng, ngạo mạn, ngang ngược, giống như hắn vừa nghe được một chuyện cười khôi hài.



“Không biết tự lượng sức mình!”



Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hỉ cầu đỏ thẫm trong tay, gằn từng chữ nói: “Ta thật sự cảm thấy mất hứng, các ngươi lại dám quấy rầy hôn lễ của ta.”



Thanh âm rất nhạt, rất bình tĩnh, nhưng lại thấy một cỗ khí lạnh vô thanh vô tức truyền ra.



“Hôm nay, nếu các ngươi đã tới đây, vậy thì đừng đi nữa.



Mặc dù ta không thích các ngươi, nhưng ta cũng không thể để các ngươi trở về mà không uống chút rượu mừng được.”



Lời nói rất nhạt, rất lạnh, lại tràn đầy tự tin.



Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo nghe vậy, sắc mặt không khỏi có chút biến đổi.



Lời này so với uy hiếp trực tiếp lại càng mang thêm vài phần uy hiếp.



“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Quát lên một tiếng, thân hình Tả hộ pháp chợt lên, năm ngón tay co lại, nhanh như chớp đánh tới Hiên Viên Triệt.



Cùng lúc, Hữu hộ pháp vung tay áo bào lên, hướng tới Lưu Nguyệt công kích.



Sớm đã có chuẩn bị, Hiên Viên Triệt vừa thấy Bạch y nhân động thủ, một tay liền vung lên, một thanh hàn kiếm ra khỏi vỏ.



Thanh kiếm sắc bén hướng bạch y nhân đâm tới.



Gió lạnh quét qua mặt, năm ngón tay như thép.



Loại sát khí sắc bén này trong nháy mắt bao quanh cả người Hiên Viên Triệt.



Hiên Viên Triệt nhắm mắt vận công, tất cả công lực toàn thân đều tập trung vào trong mũi kiếm, chém tới Tả hộ pháp.



Mà ở bên cạnh, Vân Triệu lúc này cũng cảm thấy nội lực kinh người của Bạch y nhân, không khỏi khẽ cau mày.



Thật lợi hại, nội lực vượt xa hắn rất nhiều lần.



Mà hắn và Hiên Viên Triệt cũng chỉ sàn sàn như nhau.



Lập tức, sắc mặt khẽ đổi, chân khẽ nhấc liền bước tới bên người Hiên Viên Triệt, ra chiêu đánh tới Tả hộ pháp.



Bên kia, Âu Dương Vu Phi nhìn thấy Hữu hộ pháp công kích Lưu Nguyệt, khóe miệng không khỏi co rút.




Lưu Nguyệt có chút nội lực nào đâu a.



Lập tức cũng không suy nghĩ nhiều, hai tay liền động, một chưởng đánh tới Hữu hộ pháp.



Đồng thời, Lưu Nguyệt cũng động.



Nàng không có nội lực, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không đối phó nổi với người trước mặt.



Cả đại điện vốn đang tràn đầy sự phấn khởi vui vẻ, nháy mặt đã trở thành đấu trường quyết chiến.



Toàn bộ văn võ bá quan lập tức được binh lính hộ vệ ở phía sau.



Cũng sớm đã có người đưa Thái Thượng Hoàng Hiên Viên Dịch cùng Trần Thái hậu lui đến nơi an toàn.



Cùng lúc này, một loạt pháo hiệu bay lên không trung, nở rộ trên trời xanh bên ngoài đại điện.



“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên.



Đám người trong đại điện không khỏi cùng lui về sau mấy bước.



Nội lực cường đại va chạm vào nhau, nổ tung mọi thứ xung quanh, dường như muốn phá vỡ tất thảy.



Mà trong tiếng va chạm nặng nề này, sáu người đang xông tới nhau không khỏi đồng thời lui về sau một bước.



Sắc mặt sáu người không chút thay đổi.



Từ trên mặt sáu người không cách nào nhìn ra thắng bại, cũng không nhìn ra có ai đó bị thương không.



Mà đứng ở một bên, đám người Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, chân mày không khỏi nhíu chặt thành một hàng.



Không phân thắng bại, không phân thắng bại.



Lấy một địch hai, còn vẫn không phân thắng bại.



Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo này còn mạnh đến đâu?



Đám người Mộ Dung Vô Địch không khỏi lo lắng trong lòng.



Cầm kiếm trong tay, tập trung đối mặt với đối thủ, sắc mặt Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu cũng sâu không thấy đáy.



Chỉ có Âu Dương Vu Phi bày ra bộ dáng lười biếng, uể oải.



Có điều, nhìn kĩ sẽ nhận thấy được, trong mắt hắn cũng là một mảnh âm trầm.



Ngoài điện, một cơn gió nhẹ thổi qua.



Mà ở phía trong đại điện, sàn nhà ngọc thạch giữa đám người Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu và hai vị hộ pháp Minh Đảo đột nhiên nứt toác ra, kéo dài đến hết đại điện.



Đám võ tướng trong điện thấy vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ.



Ba người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch liếc mặt nhìn nhau, trong mắt ba người cũng là sự khiếp sợ không nói lên lời.



Đây chính là do kiếm khí và nội lực kinh người va chạm cùng nhau mà thành.



Nhìn tưởng chỉ là một cú va chạm, chỉ một chiêu tiếp xúc, mà lại có thể khiến cho sàn nhà lát bằng ngọc thạch xuất hiện một khe nứt lớn đến vậy……….



Sức mạnh này quả thực……….



Quần thần cả điện cũng đều sợ đến ngây người.



Còn sáu người trong cuộc mặt lại không chút đổi sắc.



“Tốt, rất tốt!” Hữu hộ pháp nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng nói ra một câu.



“Ta chỉ là muốn bảo vệ nữ vương bệ hạ………….



Hữu hộ pháp, ngài không nên trách ta, ta hoàn toàn không có ý……… Các ngài xem……….”



“Đỡ thêm chiêu nữa!”



Không đợi Âu Dương Vu Phi biện minh, Tả hộ pháp liền quát lạnh một tiếng.



Nhìn xuống cổ tay, bàn tay trắng lúc này đã trở nên đỏ bừng.



Giơ tay hướng Hiên Viên Triệt cùng Vân Triệu.



Mà Hữu hộ pháp cũng chậm rãi cầm nhuyễn kiếm bên hông lên.



“Đừng động thủ! Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, các ngài là trưởng bối, sao lại chấp nhặt với tiểu bối bọn ta, các ngài thế này là đang bắt nạt người a, a a a a a…………..”



Âu Dương Vu Phi kêu lên, vẻ mặt có chút bất lực.



Động thủ rồi, lời này cũng được Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu nghe ở trong tai.



Lợi kiếm vung lên, nội lực, sát khí của ba người nháy mặt cũng dâng lên tới đỉnh điểm.



Mà ở phía ngoài, không ngừng vang lên tiếng gào thét.



Không khí hết sức căng thẳng, đại chiến chỉ còn trong gang tấc.



Không phải ngươi chết, chính là ta sống.



“Dừng tay!” Trong không khí vô cùng căng thẳng này, một thanh âm vô cùng dịu dàng vang lên.



Rất ôn hòa, nhưng lại hàm chứa sự tức giận.



Bốn kiệu phu vốn đang đứng thẳng bên ngoài kiệu lớn, lúc này lại đồng loạt hướng cỗ kiệu khom người cúi đầu, nam tử mặc trang phục màu tím chậm rãi tiến tới gần kiệu, kéo màn lụa mỏng màu tím lên.



Tả, Hữu hộ pháp nghe tiếng nói, vốn đang định tấn công lại đột nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày.



“Thủy di nương đã lên tiếng rồi. Sao? Tả, Hữu hộ pháp, lẽ nào các ngài muốn phạm thượng?



(Di nương = ‘dì’)



Tam thúc, người thay mặt Hình Đường tới đây chấp pháp, người cũng nên nói bọn họ một tiếng đi chứ.”




Âu Dương Vu Phi hướng kiệu phu mặc áo tím nói.



Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo nghe thấy vậy hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.



Nhưng, sát khí cũng động tác cũng thu lại, chậm rãi lui về phía sau.



Không khí căng thẳng trong đại điện nhanh chóng tiêu tán.



“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!” Âu Dương Vu Phi giả bộ lau mồ hôi.



Có điều cũng thật sự nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu đồng thời cau mày, người vừa nói có thân phận thế nào?



Có điều, sát khí cũng chiêu thức cũng nhanh chóng thu lại.



Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng úp bàn tay xuống dưới, đám người bên ngoài đại điện cũng nhanh chóng dừng lại.



Lụa mỏng màu tím chậm rãi nâng lên, người ngồi trong kiệu từ lúc đến chưa hề lên tiếng, cũng chưa hề lộ diện lúc này cũng đã đi ra.



Khuynh thành vô song, phong hoa tuyệt đại.



Mày cong như liễu, môi như anh đào, dáng vẻ đoan trang, dịu dàng như nước.



Người trong kiệu chậm rãi cúi đầu từ trong kiệu bước ra, một thân áo bào vàng nhạt lại càng tôn thêm vẻ cao quý xuất trần của nàng.



Người trong kiệu bước ra, nhìn Lưu Nguyệt không chớp mắt.



Trong ánh mắt nhìn nàng, trong nụ cười với nàng đều lộ ra ý cười dịu dàng, nhưng thân hình lại khẽ run run, dường như đang vô cùng kích động.



Nàng nhìn Lưu Nguyệt không chớp mắt, từng bước từng bước tiến tới gần.



“Thủy……..Thủy Nhi……….” Mọi người trong đại điện đang bàng hoàng sững sờ trước vẻ tuyệt sắc của người kia, sắc mặt Mộ Dung Vô Địch và Mộ Dung Nghị lại đại biến.



Mộ Dung Nghị không khống chế được, nhất thời lên tiếng gọi.



Thanh âm kia mang theo sự kích động cùng tình cảm thâm tình nồng đậm.



Thủy? Nạp Lan Thủy? Mẫu thân Lưu Nguyệt? Hiên Viên Triệt nghe vậy nhất thời sửng sốt, lập tức quan sát tỉ mỉ người này.



Quả nhiên, nàng với Lưu Nguyệt rất giống nhau.



Chẳng qua Lưu Nguyệt lạnh lùng sắc bén như trăng, còn Nạp Lan Thủy lại ôn nhu, dịu dàng như sao.



Đúng rồi, đây chẳng phải là người hắn đã nhìn thấy ở Minh Đảo năm đó đấy sao. Tuy chỉ nhìn một lần, cũng chỉ nhìn nghiêng khuôn mặt của nàng, nhưng hắn đã cảm thấy người này rất giống Nguyệt.



Hóa ra, người đó chính là mẫu thân của nàng.



Hiên Viên Triệt nhất thời hiểu ra.



Lại nhìn Lưu Nguyệt đang đứng một bên không nhúc nhích, chậm rãi lùi xuống một bước.



Nghe tiếng gọi của Mộ Dung Nghị, Nạp Lan Thủy nghiêng mắt nhìn qua.




Trong mắt hiện lên chút cảm xúc không rõ, khẽ hướng Mộ Dung Nghị gật đầu, sau lại quay đi, chăm chú nhìn Lưu Nguyệt trước mặt.



Chậm rãi tiến tới, Nạp Lan Thủy yên lặng đứng trước mặt Lưu Nguyệt.



Từng chút từng chút, từ đầu đến chân, một lần lại một lần nhìn nàng.



Hốc mắt càng lúc càng đỏ, vẻ mặt càng lúc càng khó nén sự kích động.



Thân thể run run, dường như người nào cũng dễ dàng nhận ra được tâm tình của nàng.



Từ lúc vào tiến vào đại điện, nhìn thấy con gái của nàng, vốn tưởng rằng mình có thể đè nén được tình cảm, đè nén được sự kích động, có thể bình tĩnh đối mặt với con gái nàng.



Nhưng, không được, nàng thực sự không làm được.



Nàng không ngăn được sự kích động trong lòng. Tình cảm nàng đè nén bao lâu cuối cùng cũng không đè nén được nữa.



Nhẹ nhàng giơ tay lên, từng chút, từng chút một.



Nạp Lan Thủy nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lưu Nguyệt, dịu dàng nói: “Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi của ta! Mẫu thân tới đón con về!



Mẫu thân đã từng nói, sinh nhật thứ mười tám mẫu thân sẽ tới đón con.



Hôm nay, mẫu thân tới là muốn đón con trở về.”



Lời nói ôn nhu dịu dàng, từ miệng Nạp Lan Thủy phát ra lại mang theo tình cảm vô cùng, mang theo sự áy náy, mang theo sự vui mừng…….Mang theo bao cảm xúc.



Lưu Nguyệt nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, nhìn nàng đang nhìn mình rơi lệ, nhìn nàng đang tha thiết nhìn mình, vẻ mặt, ánh mắt tràn đầy sự thân tình cùng tình cảm bao la.



Nàng vốn nghĩ mình không cảm xúc gì, không có phản ứng gì.



Dù sao, nàng cũng không phải Lưu Nguyệt thật sự, nàng không nhận ra nàng (chỉ Nạp Lan Thủy), không quen biết nàng, không có quan hệ gì với nàng, càng không có chút tình cảm gì với nàng.



Đối với một người không quen biết, không quan hệ, nàng đáng ra phải không có cảm xúc gì mới phải.



Nhưng, nàng lại đau lòng.



Kể từ lúc nữ nhân này bước xuống kiệu, nhìn nàng bước tới gần mình, nhìn nàng nhìn mình, nhìn nàng vuốt ve mình, nhìn nàng khóc, lại nghe nàng nói ‘mẫu thân tới đón con’, đáy lòng nàng chợt dâng lên cảm xúc chua xót, đau lòng không rõ, cũng không giải thích được khiến nàng muốn khóc.



Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khó khăn đã trải qua, giờ phút này nàng chỉ muốn nhào vào lòng nữ nhân này mà khóc lên, mà giải tỏa hết thảy.



Cảm xúc không rõ ràng, không giải thích được này khiến nàng có chút bối rối, không biết nên làm thế nào.



Chẳng lẽ đây là cảm xúc từ chính thân thể này phát tiết ra? Là chính mong đợi của thân thể này?



Trong khi Lưu Nguyệt còn đang bối rối không rõ nên làm thế nào, tay nàng đã tự động giơ lên, ôn nhu dịu dàng chưa từng có nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nữ nhân kia.



“Đừng khóc!”



Thanh âm trầm thấp, mang theo chút khàn khàn vang lên.



Lưu Nguyệt không dám tin đây là thanh âm của nàng, nhưng quả thực, lời này do chính miệng nàng phát ra.



“Ừ, không khóc, không khóc, nên cười. Nhiều năm rồi mới được gặp lại Nguyệt Nhi của ta, sao ta có thể khóc. Mẫu thân nên cười mới phải, tại sao lại khóc chứ…………”



Nghe thanh âm khàn khàn của Lưu Nguyệt, Nạp Lan Thủy không ngừng gật đầu, vội vàng nói, cầm lấy bàn tay Lưu Nguyệt đang lau nước mắt ình, khóe miệng hiện lên nụ cười thật dịu dàng.



Nhưng nước mắt lại chảy ra không ngừng, liên tiếp rơi xuống.



Nạp Lan Thủy vội vàng dùng tay lau, lại nói với Lưu Nguyệt: “Mẫu thân không muốn khóc, chẳng qua nước mắt cứ tự nhiên chảy ra.



Mẫu thân không phải muốn khóc……..”



Nhìn Nạp Lan Thủy cuống quýt giải thích với mình, mắt Lưu Nguyệt chợt cảm thấy cay cay.



Đây là mẹ nàng, đây là mẹ của thân thể nàng đang mang.



Đây là mẹ của Mộ Dung Lưu Nguyệt, mẹ của người nàng thay thế mà tiếp tục sống.



Cũng chính là mẹ ruột của nàng.



Tình mẫu tử vốn là thiên tính, là bẩm sinh, không thể gạt người, không thể giấu diếm, cũng không thể thay thế.



Đây chính là mẹ của nàng, đời trước nàng không cha không mẹ, đời này người này chính là mẹ ruột của nàng.



(Đây là suy nghĩ của Lưu Nguyệt, mà tỷ ấy lại là người hiện đại xuyên không nên ta để là ‘mẹ’, không để ‘mẫu thân’)



Hít một thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên nhấc tay, ôm chặt lấy Nạp Lan Thủy, ôm lấy thật chặt, rất chặt.



“Con ngoan, đừng khóc, đừng khóc, không phải mẫu thân cố ý bỏ con ở lại đây nhiều năm như vậy, không phải là mẫu thân cố ý……..”



“Con biết, con hiểu mà, mẫu thân không cần giải thích!”



Lời nói nhàn nhạt nhưng lại khiến cho Nạp Lan Thủy đang đỏ mắt, cuống quýt giải thích với Lưu Nguyệt bình tĩnh lại.



Nháy mắt sau, Nạp Lan Thủy ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, cười nói: “Ừ, không giải thích, không giải thích!”



Hai người yên lặng ôm lấy nhau, sự yên lặng lan ra khắp đại điện.



Mọi người đều cảm thấy xúc động.



Hiên Viên Triệt đứng một bên nhìn Lưu Nguyệt, toàn thân vẫn rất cảnh giác, nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên vẻ dịu dàng ôn nhu vô cùng.



Nguyệt Nhi của hắn được mẫu thân yêu thương, mới là hạnh phúc trọn vẹn.



“Thủy chủ tử, chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm. Ngài đừng quên mục đích chúng ta đến đây.”



Sau một thoáng yên tĩnh, Tả hộ pháp đứng một bên lạnh lùng mở miệng.



Lập tức, không khí nồng đậm tình cảm trong đại điện nhanh chóng tan đi, thay vào đó lại là sự căng thẳng.



Lưu Nguyệt chậm rãi đẩy Nạp Lan Thủy ra.



Nạp Lan Thủy thấy vậy trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn nắm chặt tay Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nhi, trở về cùng mẫu thân được không? Chúng ta cùng về nhà!”



Chút xúc động không giải thích được trong lòng Lưu Nguyệt chậm rãi tan đi.



Lúc này, nghe thấy lời nói của Nạp Lan Thủy, Lưu Nguyệt nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có, lắc đầu nói: “Không, đây mới là nhà của con!”



Nạp Lan Thủy nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại, tay giơ lên vẫy vẫy Âu Dương Vu Phi đang đứng một bên.



Âu Dương Vu Phi lập tức bước lại gần:



“Thủy di nương, người đúng là càng ngày càng đẹp nha!” Âu Dương Vu Phi cong mi nói.



Nạp Lan Thủy nghe vậy cười cười, kéo tay Âu Dương Vu Phi, nói: “Chỉ có ngươi mới biết làm di nương vui lòng. Cũng không nhìn kĩ xem giờ ta đã già thế nào rồi.”



Dứt lời, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt.



Bàn tay cầm tay Âu Dương Vu Phi đặt lên mu bàn tay Lưu Nguyệt, nắm lại thật chặt.



“Nguyệt Nhi, mẫu thân nhận thấy Vu Phi đối với con rất tốt.



Bình thường, ở Minh Đảo, người hắn sợ nhất cũng chính là hai vị Tả, Hữu hộ pháp. Vậy mà hôm nay, vì muốn bảo vệ con lại không ngại chống đối lại với hai vị ấy.



Nguyệt Nhi, đây là người mẫu thân chọn cho con.



Vu Phi rất tốt, thực sự rất tốt, cũng rất xứng với con.



Mẫu thân tin chắc Vu Phi sẽ không làm cho con phải buồn, phải đau khổ. Nguyệt Nhi, đi theo Vu Phi, con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”



Vân Triệu đang đứng một bên nghe thấy những lời này, không khỏi khẽ chọc chọc Hiên Viên Triệt.



Thế nhưng, Hiên Viên Triệt lại không hề nhúc nhích, không tức giận cũng không phản bác.



Chỉ đứng đó, yên lặng nhìn ba người Nạp Lan Thủy, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi khẽ mỉm cười.



Vu Phi cũng bày ra vẻ mặt cười thật tươi, nói: “Con dĩ nhiên là rất tốt. Điều này ai cũng biết rất rõ.



Đáng tiếc, có người biết rõ lại không muốn thử qua.



Thủy di nương, Nguyệt Nhi nhà người không thèm liếc mắt nhìn đến con đâu. Người mau nghĩ cách giúp con đi.



Nếu người có thể đưa nàng trở về, con nhất định cũng trở về với người, ngày ngày nói chuyện với người.”



Vừa nói, Âu Dương Vu Phi vừa chớp chớp mắt nhìn Lưu Nguyệt.



Nàng lạnh lùng liếc mắt đáp lại hắn.



“Con đã xuất giá!”



Không một lời dư thừa, Lưu Nguyệt nhàn nhạt nói một câu.



Không thể thay đổi, cũng kiên quyết không thay đổi.



Nàng đã xuất giá, nàng nhất định phải theo trượng phu của nàng.



Nạp Lan Thủy nghe vậy, nhìn Lưu Nguyệt một thân hỉ bào mũ phượng, lại nhìn phía sau nàng, Hiên Viên Triệt cũng một thân hỉ bào đỏ thẫm, chân mày không khỏi nhíu lại.